Quyển 2 - Chương 27

Không, tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi đã trưởng thành, đã trui rèn qua biết bao gian khổ. Thế nhưng hiện tại, vì sao tôi lại khát vọng có thể sà vào vòng tay của mẹ hoặc bất kỳ người thân nào đó, thậm chí kém hơn một chút, chỉ cần là vòng tay của một người quen thuộc là được. Xin hãy đến bên cạnh tôi, tại thời khắc cô đơn tột độ này, xin hãy nắm chặt tay tôi truyền cho tôi thân tình và động lực, khiến tôi vượt qua đoạn thời gian khó khăn này.

—— Đêm qua tôi mơ thấy hòa bình (Nhật ký Đặng Thùy Trâm)[1]

Bàn tay Hứa Bình không ngừng run rẩy.

Nút áo sơmi chỉ còn lại hai hạt trên cùng, loại nút áo màu trắng đυ.c nho nhỏ này làm sao cũng không cài vào được

Cửa phòng ngủ mở ra rồi khép lại, Hoàng Phàm vừa tròng áo thun vừa tiến vào.

“Không sao đâu, là bạn cùng phòng của tôi trở về, cậu ta cũng đã về phòng mình rồi. Lúc nãy em vùi đầu vào salon, cậu ta hẳn là không thấy được mặt em.”

Hứa Bình giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ run rẩy cài nút áo.

Hoàng Phàm châm điếu thuốc rít hai hơi, mở tủ quần áo của mình ném cho Hứa Bình cái áo khoác, nói: “Bộ đồ kia của em đã không mặc được nữa, mặc của tôi đi.”

Áo khoác trắng rơi lên gối Hứa Bình, rất nhanh lại trượt xuống.

Hứa Bình giống như cái gì

Hoàng Phàm nhìn Hứa Bình một hồi, dập điếu thuốc trên tay, đến gần nói: “Tôi giúp em.”

Còn chưa kịp chạm đến đã nghe Hứa Bình lớn tiếng quát: “Đừng đυ.ng vào tôi!”

Bàn tay Hoàng Phàm dừng trên không trung vài giây, sau đó thả lỏng theo người nắm chặt thành quyền, chỉ là biểu tình trên mặt một chút cũng không thay đổi. Hắn cười cười nói: “Em sợ cái gì? Hiện tại cho dù em có muốn tôi cũng không hứng lên được.”

Hứa Bình vất vả lắm mới gài được cái nút thứ nhất, sau đó lại run rẩy cài cái thứ hai.

Hoàng Phàm nhặt áo khoác từ dưới đất, lên, vỗ vỗ bụi đưa tới trước mặt Hứa Bình: “Mặc thêm cái này lên, nút áo sơmi của em đều rơi hết rồi vả lại chất vải cũng mỏng, ngoài trời hiện tại đang mưa, cẩn thận bị lạnh.”

Hứa Bình cúi đầu không nói lời nào.

Hoàng Phàm kéo rộng chiếc áo đến trước mặt Hứa Bình, nói: “Nào, xỏ vào.”

Hứa Bình vung tay mạnh mẽ đem chiếc áo gạt rơi xuống đất.

Cậu dùng một loại ánh mắt cơ hồ là căm hận trừng Hoàng Phàm, sau đó chậm rãi thay đổi đường nhìn: “Tôi sai rồi, tôi cơ bản không nên đến chỗ này.”

Hoàng Phàm ngẩn ra, sau đó ngửa đầu im lặng cười to hai tiếng.

Hắn túm lấy cổ áo Hứa Bình, dùng sức đẩy cậu vào tường, mắng to: “Đệt mẹ mày, mày lặp lại lần nữa!”

Hứa Bình chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chậm rãi gằn từng chữ: “Tôi căn bản không nên đến —— “

Câu tiếp theo cậu không thể nói ra, bởi vì Hoàng Phàm đã siết chặt cổ cậu.

Cổ của Hứa Bình là bộ phận xinh đẹp tinh xảo nhất trên người cậu, có đôi khi chỉ cần hơi nghiêng đầu đã có thể khiến Hoàng Phàm nhìn đến hoa mắt mê mẩn.

Lúc còn trong Hội học sinh, anh dùng thủ đoạn giữ Hứa Bình lại bên cạnh mình, mỗi học kỳ đều an bày hàng loạt hoạt động cũng không phải vì làm phong phú sinh hoạt ngoại khóa của mọi người, mà chỉ vì hy vọng có thể sở hữu thêm được nhiều thời gian của người này. Rõ ràng phòng học không ở cùng tầng, anh lại rảnh rỗi thích đi vòng một vòng lớn, giả vờ lơ đãng tìm kiếm bóng dáng của đối phương, có thể là đang đọc sách, có thể là đang cùng bạn học nói chuyện phiếm, có thể là ghé vào bàn ngủ lộ ra một đoạn gáy trắng nõn, chỉ một thoáng ngắn ngủi như vậy đã đủ cho hắn thỏa mãn suốt cả ngày.

Anh mạnh mẽ buông tay ra.

Hứa Bình ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng ho khan.

Qua hơn nửa ngày cậu mới ổn định được hơi thở, vỗ nhẹ trên cổ nhẹ nhàng nói: “Anh vì sao không siết chết tôi đi?”

Hoàng Phàm cắn răng không lên tiếng.

Hứa Bình nhặt quần từ dưới đất lên, chậm rãi mặc vào.

Khuy áo sơmi vừa rồi vì bị kéo giật đã hoàn toàn rách ra, Hứa Bình cố gắn che chắn nhưng làm thế nào cũng không che giấu được.

“Xin lỗi.” Hoàng Phàm trầm giọng nói.

Hứa Bình nhẹ giọng nói: “Tôi phải về nhà rồi. Quá trễ em trai tôi sẽ đợi đến sốt ruột.”

Hoàng Phàm kéo cậu: “Quên em trai em đi, em cùng với nó không có hy vọng gì đâu. Nó có thể làm gì cho em? Nó chỉ biết làm liên lụy đến em! Trên thế giới này, nó ngay cả năng lực sinh tồn cũng không có, nó chỉ là một thằng ngu! Em yêu nó lại có khác gì yêu một con chó đâu?! Đến với tôi đi Hứa Bình! Chúng ta có hứng thú tương đồng, sở thích tương đồng, tôi thích em, tôi có năng lực chăm sóc em thật tốt, tuy rằng đồng tính luyến ái vẫn không thể công khai, thế nhưng em có thể thoải mái hơn hiện tại gấp mười lần!”

Hứa Bình chậm rãi đẩy tay anh ta ra, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, Hoàng Phàm. Thế nhưng, nếu như người nọ không phải Hứa Chính, tôi cơ bản cũng không coi như đồng tính.”

Đêm đó mưa vẫn rơi cho đến tận sau nửa đêm cũng không tạnh.

Hoàng Phàm hơi kéo nhẹ màn cửa sổ, đèn đường mờ nhạt soi rõ hạt mưa rơi rào rạt trên mặt đất. Ngoại trừ ánh đèn đường, tất thảy đều là bóng tối đen kịt, hình ảnh này khiến cho hắn sinh ra một ảo giác kỳ diệu, phảng phất nước mưa không phải từ trên trời rơi xuống mà từ trong ánh đèn tuôn ra.

Hứa Bình đã trở về.

Lúc anh đưa Hứa Bình ra đến hành lang, bên ngoài mưa to không ngớt, giọt nước bắn lên rất cao, khiến cả ống quần của anh đều ướt sũng.

Anh đưa dù cho Hứa Bình, Hứa Bình không nhận.

“Cầm đi! Mưa lớn như vậy, em muốn bị cảm sao?”

Hứa Bình siết lại vạt áo sơ mi của mình, nhàn nhạt nói: “Anh không hiểu sao? Tôi không muốn mượn đồ của anh là bởi vì mượn thì phải trả, đến khi đó lại phải chạm mặt nhau. Như vậy có ý nghĩa gì?”

Hoàng Phàm sững sốt một lát, cơ hồ đem tán dù trong tay bẻ gãy, hắn cười gằn nói: “Em có phải lo lắng bạn cùng phòng của tôi sẽ nói chuyện hôm nay ra ngoài? Em yên tâm, tôi tự có biện pháp khiến cậu ta im miệng, không liên lụy đến em được.”

Hắn nắm tay Hứa Bình lên, dúi tán dù vào tay cậu, lại siết chặt năm ngón ta yep cậu cầm lấy.

“Cầm nó.”

Buông tay ra, đồng thời, tán dù gấp màu đen kia cũng ‘kịch’ một tiếng rơi xuống đất.

Hoàng Phàm khom lưng nhặt dù lên, lần nữa nhét vào tay Hứa Bình.

Dù vẫn cứ rơi xuống đất.

Hoàng Phàm ngửa đầu trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: “Được rồi, nhìn bộ dạng hẹp hòi của em kìa, cây dù này em không cần trả, tặng em có được không?”

Anh trịnh trọng đưa dù vào tay Hứa Bình, bàn tay nắm lại bọc lấy ngón tay của cậu.

Anh cầm hồi lâu, lúc chậm rãi buông ra tán dù vẫn là rơi xuống.

Anh cúi người xuống nhặt, lúc đứng thẳng người lên lại giận dữ ném dù xuống đất.

“Hứa Bình, con mẹ nó, em có ý gì?!”

Hứa Bình lặng lẽ nhặt dù lên đặt vào giỏ xe đạp của hắn.

“Em dùng tôi xong rồi liền muốn phân rõ giới hạn với tôi, từ nay về sau hai bên rạch ròi có phải không?!” Hắn ha ha cười gằn vài tiếng, hung hăng nói: “Em nghĩ dễ dàng quá nhỉ!”

Hứa Bình vươn tay ra thử hạt mưa, chậm rãi nói: “Tùy anh nghĩ sao cũng được. Tôi đi.”

Hoàng Phàm siết chặt nắm tay, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng nhẫn lại cơn giận đang bùng phát: “Hứa Bình, em đừng như vậy. Tôi cơ bản không biết cậu ta sẽ đột nhiên trở về, trước lúc đi cậu ta nói phải về nhà đến hết cuối tuần. Nếu như không phải cậu ta đột nhiên cắt đứt, em hiện tại đã là người của tôi rồi! Em thay tôi suy nghĩ một chút đi, đây căn bản không phải lỗi của tôi!”

Hứa Bình nghiêng đầu không nói chuyện.

Trong lòng Hoàng Phàm dâng lên hy vọng, dùng sức ôm Hứa Bình, nói: “Tôi có chỗ nào làm không tốt, em cứ nói với tôi. Hiện tại chỗ này không được, nếu em đồng ý cách đây không xa có một khách sạn, chúng ta có thể đến đó qua đêm…”

Hứa Bình dùng sức đẩy hắn ra.

“Anh còn chưa hiểu, Hoàng Phàm. Tôi không phải đang giận anh, tôi cơ bản không giận, tôi chỉ là thất vọng, thất vọng với bản thân mình. Chuyện mà tôi làm sai nhất chính là đã đến gặp anh. Người tôi thích không phải anh, cũng không muốn phát sinh quan hệ với anh. Người tôi thích là Hứa Chính, chỉ khi tôi tưởng tượng anh là em ấy tôi mới cứng được.”

Hoàng Phàm trầm mặc một hồi, cười nói: “Ừ, tôi biết. Vậy lại có sao đâu, em cứ xem tôi như em trai em là được rồi.”

Hứa Bình cúi đầu suy nghĩ một chút: “Không được.”

Cậu tránh khỏi tay Hoàng Phàm đi vào màn mưa, nước mưa rất nhanh khiến cho quần áo của cậu đều ướt sũng.

Hoàng Phàm nhìn bóng lưng của cậu dưới ánh đèn, đột nhiên hét to một tiếng: “Hứa Bình!”

Hứa Bình siết chặt vạt áo sơmi, quay đầu, mái tóc ướt sũng từng lọn từng lọn dán vào trán.

Mưa quá lớn, đôi mắt của cậu đều bị nước mưa tạt cho không mở ra được.

Hoàng Phàm trong nháy mắt này có rất nhiều chuyện muốn nói với Hứa Bình, anh muốn nói cho cậu biết tên của mình đã bị ghi vào sổ đen, nếu làm không tốt sẽ bị coi như tội phạm chính trị mà giam lại. Năm năm, mười năm, hai mươi năm, lúc trở ra nhân sinh đã tiêu ma hơn phân nửa, cho dù hôm nay bị xem thành vật thay thế cũng tốt, anh chỉ hy vọng có thể cùng Hứa Bình từng có một đêm ân tình.

Nhưng những lời gần như đang cầu khẩn này, hắn rốt cục cũng không thốt ra.

Hứa Bình khẽ gật đầu với hắn, xoay người biến mất trong màn mưa đêm rả rích.

—————

1/ Nhật ký Đặng Thùy Trâm: Đích thật là nhật ký Đặng Thùy Trâm của Việt Nam mình đấy ạ, cái ‘Đêm qua tôi mơ thấy hòa bình’ là tên tiếng Anh của quyển sách này, sau đó được dịch thành tiếng Hoa. Bởi vì qua vài lần dịch thuật nên mình không thể xác định được đoạn trích trên nằm chính xác tại đâu trong quyển sách này, hy vọng bạn nào nhớ rõ và có thể tìm được nguyên văn hãy cho mình biết.