Quyển 2 - Chương 21

Nơi cách bạn gần nhất sẽ có quãng đường xa nhất. Những âm điệu đơn giản nhất cần sự luyện tập gian khổ nhất.

—— Thơ Dâng (Tagore,1910)

Hứa Bình một tay dẫn xe, một tay dẫn theo em trai chậm rãi đi trên con đường không có đèn điện.

Tia nắng chiều cuối cùng đã bị bóng đêm nuốt chửng, chấm sáng nho nhỏ cuối trời đêm lóe ra quang mang yếu ớt.

“Hôm nay ở trường đã làm gì?” Hứa Bình nhẹ nhàng hỏi.

“Đọc sách.”

“Đọc sách gì?”

Hứa Chính suy nghĩ một chút: “Nàng tiên cá.”

“Vậy sao, vậy khi về em kể cho anh hai nghe được không.”

“Dạ.”

Tuần cuối cùng của tháng năm, mùa xuân đã sắp đến tận cùng. Hoa hải đường đầu cạnh nở rộ cực hạn sau đó lẳng lặng úa tàn, trong gió đêm hòa cùng bùn đất trầm mặc. Những đóa hoa nở trong mùa hè xao động ở mỗi góc phố đầu tường, trúc đào trổ những cái nụ nhỏ yêu kiều, lá cây hẹp dài phảng phất đóng lại một tầng dầu trơn xanh biếc, chuẩn bị nghênh đón ánh mặt trời nồng nhiệt vào thời gian này hằng năm.

Hứa Bình dừng lại trước một quán mỳ, lại nhìn bảng giá treo trên tường một chút.

“Hôm nay không mua thức ăn, chúng ta ăn mỳ ở đây có được không?” Hứa Bình hơi mệt mỏi hỏi em trai.

Cửa tiệm không lớn, chỗ ngồi lại rất sạch sẽ.

Ông chủ ân cần đãi khách, thấy có người ngồi xuống lập tức mang trà và đồ ăn nhẹ ra, một đĩa đậu phộng một đĩa dưa chuột muối cay.

“Hai tô mỳ gân bò, một thêm satế một không cay, để nhiều hành và rau thơm.”

Ông chủ viết lại, quay đầu đi vào phòng bếp.

Hứa Bình rút từ ống đũa trên bàn ra một đôi đũa tre, cẩn thận kiểm tra có dằm tưa hay không rồi mới đưa cho Hứa Chính: “Có đói bụng không, ăn chút ít điền bụng, mỳ sẽ được đưa lên ngay.”

Cậu đẩy hai đĩa đồ ăn nhẹ đến trước mặt em trai.

Hứa Chính vụng về cầm đũa, run rẩy gắp một hạt đậu phộng đưa đến bên môi Hứa Bình, nói: “Anh hai ăn nào.”

Hứa Bình còn chưa mở miệng hạt đậu đã rớt, rơi lên mặt bàn bắn một cái, nhanh như chớp lăn xuống đất.

Hứa Chính cúi người muốn nhặt, Hứa Bình lập tức ngăn lại, nói: “Rơi trên mặt đất đã bẩn, bỏ đi.”

Cậu gọi ông chủ xin một cái muỗng nhét vào trong tay em trai, nói: “Dùng muỗng ăn tiện ơn.”

Hứa Chính múc một muỗng đậu phộng đưa tới bên môi anh hai.

Hứa Bình hơi ngẩng ra nhẹ giọng nói: “Em ăn đi, anh không thích ăn lớp vỏ lụa bên ngoài.”

Hứa Chính ngẩn người, “Ồ” một tiếng, đặt muỗng lên bàn, cúi đầu dùng ngón tay vụng về bóc lớp vỏ lụa.

Ngón tay em trai thật dài, móng cắt ngắn củn, lúc cong bàn tay lại có thể thấy mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay. Cậu mặc áo thun cổ tròn, vai rất rộng, chất vải ôm sát vào người, lúc cúi đầu để lộ cần cổ thon dài cường kiện.

Hứa Bình im lặng nhìn chăm chú em trai, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào.

“Tiểu Chính.”

“Dạ?” Em trai rời mắt khỏi hạt đậu phộng trên tay.

Hứa Bình vừa muốn lên tiếng đã bị cắt đứt.

“Hứa Bình?” Một bàn tay đặt lên vai phải của cậu.

Hứa Bình giật mình, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.

Phía sau là một người thanh niên cao ráo gầy gò, mắt một mí hẹp dài, tóc không dài không ngắn, mặc sơ mi quần jean, đường nét gương mặt tách ra không có gì đặc thù, hợp

lại liền nhiều một loại mị lực kỳ diệu.

“Chủ tịch Hoàng?”

Đối phương mỉm cười một chút: “Anh đã tốt nghiệp bao lâu rồi? Từ sớm đã không còn là chủ tịch Hội học sinh nữa, cậu vẫn cứ khách khí như vậy làm gì, cứ gọi Hoàng Phàm là được.”

Hứa Bình vội vàng đứng dậy: “Sao anh lại ở đây?”

Hoàng Phàm nhìn về phía đám người sau lưng, nói: “Đến đây ăn với mấy người bạn, ngồi ở bên trong, lúc cậu vào có lẽ không để ý.”

Hứa Bình nhìn theo hướng đối phương chỉ, thấy tại cái bàn vuông trong góc có ba người đang ngồi, một trong số đó là cô gái tóc ngắn đứng giữa quảng trường hô khẩu hiệu hôm trước.

Tay của Hoàng Phàm vẫn đặt trên vai cậu, cẩn thận quan sát một phen, nói: “Hai tháng không gặp, cậu ôn tập rất vất vả sao? Anh thấy cậu gầy hơn trước nhiều lắm.”

Hứa Bình sờ sờ hai má, cười khổ nói: “Bạn của em cũng nói vậy, thi đại học ai không gầy đi vài cân? Đợi qua tháng bảy liền tốt rồi.”

Hoàng Phàm vỗ vỗ vai Hứa Bình: “Cậu nhất định đậu, anh tin tưởng cậu. Dự định thi trường nào?”

Hứa Bình nhăn mũi rũ mắt đáp lại: “Còn chưa quyết định.”

Hoàng Phàm yên lặng quan sát vẻ mặt của cậu, suy nghĩ một chú rồi nói: “Cậu nếu muốn thi vào trường của anh nhớ báo một tiếng, nhân sự trong trường anh đều quen biết, cũng gần nhà cậu. Thực sự thi vào thì chúng ta vẫn giống như trước đây, có chuyện anh che chở cậu.”

Hứa Bình cười cười không nói gì.

“Đây là?” Hoàng Phàm đưa mắt nhìn Hứa Chính, giọng nói mang theo tò mò.

“Em trai của em.”

Hoàng Phàm lẳng lặng quan sát Hứa Chính một lát, quay đầu mỉm cười nói: “Quen biết lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được em trai cậu. Người nhà các cậu thực sự bộ dạng quá tốt, cha cậu làm diễn viên thì không nói, ngay cả hai anh em cậu cũng vậy, vừa đứng giữa đám đông cũng giống như đèn pha, liếc mắt nhìn thấy.”

Hứa Bình có chút lúng túng đỡ kính mắt.

Hoàng Phàm ghé sát vào nhìn một chút, hỏi: “Kính của cậu là kính không độ phải không?”

Hứa Bình có chút kinh ngạc, gỡ mắt kính xuống nói: “Sức quan sát của anh thật tốt, đây là lần đầu có người phát hiện đó. Trước đây em gặp tai nạn bị thương mắt trái, thị lực bị cản trở nên mới đeo kính, sau này đeo quen rồi, thị lực khôi phục cũng không gỡ xuống.”

Hoàng Phàm im lặng nhìn gương mặt không đeo kính của Hứa Bình một chút, gật đầu mỉ cười: “Cứ đeo đi, nhìn rất trí thức.”

Hứa Bình đeo kính lên sống mũi lại, nói: “Kỳ thực hai hôm trước em đã nhìn thấy anh trên Quảng trường Nhân Dân, lúc đó anh đang cầm loa nói chuyện với mọi người. Em hôm đó chỉ là vô tình đi ngang, thấy đông người quá nên cũng không tiến đến chào hỏi.” Cậu suy nghĩ một chút, thấp giọng: “Mọi người không phải đang tuyệt thực sao?”

Thần sắc Hoàng Phàm có chút ảm đạm uể oải: “Ngừng rồi. Nếu không ngừng mọi người đều phải đi cấp cứu. Bọn anh tuyệt thực cũng không phải vì cái gì, chỉ hy vọng chính phủ nhìn thấy quyết tâm của bọn anh.”

Hứa Bình cũng không biết nên tiếp lời thế nào.

Hoàng Phàm cười khổ: “Hóa ra cậu đã biết, dạo gần đây anh không đi tìm cậu cũng là vì vội vàng tổ chức diễu hành.”

Hứa Bình thấy thần sắc đối phương uể oải liền hỏi: “Thế nào?”

Hoàng Phàm suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Một lời khó nói hết. Mặc dù trong lòng mọi người có nhiệt huyết có lý tưởng là chuyện tốt, thế nhưng tổ chức hoạt động lớn như vậy, trong tay chỉ có một chút kinh phí quả thực không đủ. Sinh viên tuy rằng nhìn có vẻ rất đông kỳ thực bên trong cũng phân hóa nghiêm trọng, mỗi người đứng đầu đều có tâm tư riêng, ai cũng không phục ai quản, còn có vài người căn bản chỉ muốn tranh thủ chút danh tiếng, tuyệt thực lần này cũng không phải dùng danh nghĩa đại học tổ chức mà là dùng danh nghĩa cá nhân. Đoạn thời gian trước có sinh viên dự định trở về lên lớp, bphíởi vì bọn anh đem đội trật tự phong tỏa khu phòng học mới ngăn cản được, nếu không từ sớm đội ngũ đã tan.”

Hứa Bình loáng thoáng thấy có chỗ nào không đúng lại cau mày không nói gì.

Hoàng Phàm mỉm cười nhìn Hứa Bình, nói: “Cậu không cần lo lắng cho anh, anh còn có lý tưởng lớn hơn chưa thực hiện được đâu,một chút trắc trở nhỏ như vậy không làm khó được anh.”

“Lý tưởng của anh không phải khiến Trung Quốc phổ biến dân chủ sao? Còn cái gì lớn hơn việc này?” Hứa Bình hỏi.

Hoàng Phàm không trả lời, mấy người bạn của anh ta đứng lên tính tiền, Hoàng Phàm hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.

“Hôm nay tình cờ lắm mới gặp được cậu ở đây, lại không có thời gian trò chuyện nhiều hơn. Anh từ chỗ đám bạn vơ vét được một ít đề cương và đề thi mẫu mấy năm nay, nếu cậu có rảnh thì đến chỗ anh lấy, nếu không anh đưa cho cậu cũng được.”

Lần này Hứa Bình thật sự cảm động.

“Để em đi lấy đi, cũng không phiền anh đi một chuyến.”

Hoàng Phàm nhẹ nhàng nhéo vai cậu, nói: “Nghe cậu nói kìa, đừng khách sáo với anh như vậy, cứ nghiêm túc lo việc thi cử, thi xong anh giúp cậu tổ chức ăn mừng.”

Anh ta để lại những lời này, không đợi Hứa Bình trả lời đã vội vàng rời khỏi quán mỳ chạy vào bóng đêm.