Quyển 2 - Chương 20

Ta đã lang bạt rất lâu, con đường cũng rất dài.

—— Thơ Dâng (Tagore,1910)

“Ta là một con sói đến từ phương bắc, rảo bước giữa nơi hoang dã vô biên, cơn gió bắc rít gào thổi đến, cát vàng mênh mông lướt qua ta…”

Hứa Bình bị tiếng hát đánh thức, ngẩng đầu dậy khỏi bàn học.

Gần đó có mấy nam sinh đang ngồi chụm lại với nhau, nghe Tề Tần hát《Sói》từ máy thu băng nhỏ không biết của ai mang đến

(Đề

cử

cá nhân phiên phản Tề

Tần hát cùng Hàn Hồng, cứ

search youtube sẽ

thấy)
.

Hiện tại đang là giờ ra chơi, trên bàn của mỗi người đều chất đầy sách tham khảo và đề cương, từ trên bục giảng nhìn xuống chẳng khác gì pháo đài được dựng bằng giấy. Việc học năm cuối cấp rất vất vả, không ít người cũng đang nắm chặt thời gian nằm rạp xuống ngủ bù.

“Hứa Bình, giáo viên chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng.”

Hứa Bình đáp ứng một tiếng, xoa xoa gò má cứ ngắc đứng dậy.

Đẩy cửa phòng chủ nhiệm, cô Lý đang ngồi trên bàn chấm bài thi thử ngày hôm qua.

“Cô Lý, cô tìm em?”

Lý Tú Vân đỡ nhẹ kính lão trên sống mũi, cây viết trên tay không ngừng giây nào, nói: “Đúng, tôi tìm em.”

Cô lật lật bài thi, đếm những dấu hiệu vừa nãy đã để lại, cuối cùng viết một số 76 đỏ rực ở ô chấm điểm, còn đặc biệt gạch hai đường gạch bên dưới.

Cô đặt viết xuống, tìm bài thi của Hứa Bình từ xấp bài đã chấm xong bên cạnh, nặng nề vỗ xuống bàn rồi dùng tay chỉ chỉ.

“Em làm sao vậy? Lỗi sai cơ bản như vậy cũng phạm phải?!”

Hứa Bình cầm bài thi lên, nhìn vào chỗ bị viết đỏ vòng lại.

“Câu hỏi lớn phía sau em làm rất tốt, vậy mà câu hỏi điền công thức đơn giản như vậy lại sai?!”

Hứa Bình buông bài thi cười cười: “Em không cẩn thận nhìn nhầm.”

Cô Lý chỉ chỉ xuống bài thi nói: “Không cẩn thận! Kỳ thi đại học không cho phép em không cẩn thận! Em biết mỗi tỉnh có bao nhiêu học sinh muốn chen qua cây cầu độc mộc này không? Em thiếu một điểm chính là kém mấy trăm hạng! Hứa Bình, em là một người thông minh, không nên vì một chút sơ sẫy nhỏ này mà hủy tiền đồ!”

Hứa Bình gật đầu vâng dạ.

Cô Lý tháo mắt kính xuống để treo trên cổ, nói: “Không nói bài thi nữa. Hôm nay đã là thứ sáu rồi, đại bộ phận học sinh đều đã nộp hồ sơ nguyện vọng, cô chưa thấy hồ sơ của em.”

Hứa Bình không nói gì.

“Em có gì khó khăn cũng có thể thương lượng với cô, cô biết tình huống nhà em tương đối đặc thù, thế nhưng việc điền nguyện vọng chính là phi thường quan trọng, nhất định phải cân nhắc cẩn thận. Lần trước cô đã gọi điện thoại cho cha em, thành tích của em có thể thi vào những trường đại học hàng đầu, ngay cả Thanh Hoa Bắc Đại cũng là có hy vọng, thế nhưng cô thấy em giống như hoàn toàn không có dã tâm này. Những người khác đều bù đầu chen vào đại học, em một chân đã bước lên lại không biết còn do dự cái gì.”

Hứa Bình cúi đầu sờ mũi một cái.

“Hôm đó cha em cũng có nói tình huống trong nhà cho cô biết, nói em từ nhỏ đã một tay chăm sóc em trai, cô cũng cảm thấy rất xúc động. Năm nay cô đã năm mươi tuổi, dạy học cả đời, loại học sinh nào cũng từng gặp, bản thân cô cũng có con cái, có vài lời cô cũng không phải dùng thân phận giáo viên chủ nhiệm mà là dùng thân phận người đi trước, một người quan tâm em để nói. Cha em nuôi em đến bây giờ tuyệt đối không phải muốn em trở thành phế vật chỉ biết chăm sóc em trai! Em chăm sóc em trai tuy rằng không sai, thế nhưng nếu như vì em trai buông tha tiền đồ rộng lớn của mình, như vậy em chính là kẻ ngốc nhất trên đời!”

Bàn tay của Hứa Bình siết chặt mép quần rồi lại lập tứ buông lỏng.

Cô Lý mở ngăn kéo lấy ra một hồ sơ nguyện vọng, “Cái này đúng ra cô không nên cho em xem, thế nhưng em cũng nên nhìn Dương Thanh đã điền nguyện vọng thế nào, thành tích thi thử của em ấy còn không bằng em, thế nhưng người ta có gan ghi nguyện vọng một là Bắc Đại. Còn em? Em ngay cả một chút hùng tâm tráng chí cũng không có sao?”

Hứa Bình mím môi thật chặt.

“Cô không phải bắt em nhất định thi vào Bắc Đại, thế nhưng Hứa Bình, làm giáo viên của em, cô không cho phép em lấy tiền đồ của mình ra nói đùa.” Cô Lý mạnh tay sập ngăn kéo, “Hạn cuối nộp hồ sơ nguyện vọng là thứ hai, cuối tuần này em trở về cân nhắc cho kỹ đi.”

Hôm nay Hứa Bình tan học có hơi trễ, học sinh cuối cấp ngày nào hầu như cũng phải học quá giờ, học sinh khẩn trương giáo viên càng khẩn trương, ai cũng cảm thấy thời gian không đủ dùng.

Hứa Bình đem cặp sách dày nặng như khối gạch ném vào giỏ xe, nhảy lên yên đạp vội, hướng thẳng tới trường giáo dục trẻ em đặc biệt của tỉnh X, lúc đến nơi sắc trời đã tối.

Cả ngôi trường chỉ còn hai ngọn đèn sáng, Hứa Bình vội vàng chạy lên cầu thang, trong phòng học rộng lớn chỉ còn một mình em trai ngơ ngác ngồi ôm đầu gối.

“Tiểu Chính.”

Em trai như người máy bị dòng điện đột ngột kích hoạt, chậm rãi xoay đầu.

Hứa Bình cười với đối phương một cái: “Anh hai tới đón em.”

Hứa Bình nắm tay em trai bước sang phòng bên cạnh chào cô Tào đang sắp xếp lại dụng cụ dạy học.

“Cha em còn chưa về sao?”

“Dạ, chưa.”

Cô Tào chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: “Đừng đi vội, cô có mấy lời muốn nói với em.”

Hứa Bình kéo tay em trai cùng ngồi xuống.

“Gần đây trong nhà vẫn ổn chứ?”

“Dạ, vẫn ổn, chỉ là em sắp thi tốt nghiệp nên tương đối bận rộn. Cha em phải ra ngoài đóng phim, mấy hôm nữa mới về.”

Cô Tào gật đầu.

“Có phải em trai em hôm nay làm sai chuyện gì không?” Hứa Bình thăm dò hỏi.

“Không phải.” Cô Tào mỉm cười, “Hứa Bình ở trường vẫn luôn tuân thủ kỹ luật, tuy rằng không thích tiếp xúc với người khác nhưng cho tới nay chưa từng gây phiền toái gì.”

Hứa Bình liếc nhìn em trai, hơi yên tâm.

“Kỳ thực chuyện này nói với cha em mới đúng lẽ, nhưng cô suy nghĩ một chút lại cảm thấy vẫn nên nói với em.”

Hứa Bình hơi nghiêng người: “Cô Tào cứ nói.”

Tào Tuyết đặt hai tay giao lại trên đầu gối, ôn nhu nói: “Hứa Chính đã ở trường này tám năm rồi, gia đình em có tính toán gì cho tương lai em ấy chưa?”

Hứa Bình trầm mặc một chút.

“Hứa Chính đã mười lăm tuổi, dựa theo tuổi tác của người thường lúc này hẳn là đã tốt nghiệp cấp hai, bắt đầu tính toán phương hướng tương lai, hoặc là học cấp ba thi đại học, hoặc là tìm trường nghề chuẩn bị cho công việc sau này. Giáo dục bắt buộc nước ta quy định là chín năm, tuy rằng trường này cũng không nằm trong quy chế đó, thế nhưng cũng sẽ không cứ tiếp tục dạy học sinh cả đời.”

“Cô Tào, có phải kinh phí trường gặp vấn đề không? Em có thể trở về thương lượng với cha.”

Tào Tuyết cười cười: “Trường này vẫn luôn không đủ kinh phí, hơn nữa những đứa trẻ không trọn vẹn cần được chăm sóc ngoài kia vẫn luôn nhiều hơn sức tiếp nhận của trường, thế nhưng hiện tại ban giám hiệu vẫn còn có thể chống đỡ.” Cô ôn hòa nhìn Hứa Chính, “Cô còn nhớ ngày đầu tiên Hứa Chính đến trường này, khi đó em ấy chỉ cao như vậy, là em và cha cùng đưa em ấy đến. Lúc em đi Hứa Chính còn kéo tay em sống chết không chịu buông, em nói đến giờ tan học em sẽ đi đón, em ấy liền ngồi tại bồn hoa trước cửa chờ em từ sáng đến tối. Hôm đó trời đổ một cơn mưa rất lớn, cô vào cô trương muốn ôm em ấy vào phòng học, thế nhưng ai ôm em ấy liền cắn người đó, còn cắn tay của cô Trương đến chảy máu, cuối cùng hết cách rồi, cô chỉ có thể cầm dù miễn cưỡng đứng cạnh em ấy cùng chờ đợi.”

Hứa Bình xoa đầu em trai.

“Xin lỗi, đã gây phiền toái cho các cô.”

“Cũng không tính là phiền phức, từ lúc đó cô đã cảm thấy đứa nhỏ này là người trọng tình cảm. Rất nhiều người đều cho rằng trẻ em nhược trí cái gì cũng không hiểu, kỳ thực không phải, các em ấy đều cáo cảm tình, cũng sẽ vui sướиɠ hoặc khổ sở, ai đối xử tốt với các em, ai yêu thương các em, các em đều cảm nhận được rõ ràng.”

Hứa Bình cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve tay em trai.

“Cô cảm thấy đây cũng là duyên phận của cô và Hứa Chính. Ngôi trường này cũng không phải mang tính chất công ích hoàn toàn, tiền học phí mỗi tháng đều không thấp, kỳ thật rất nhiều đứa trẻ bất hạnh bởi vì điều kiện gia đình không tốt đều không thể được đưa tới đây, bọn cô không phải không muốn giúp đỡ bọn họ mà là do năng lực có hạn.”

“Có phải học phí tháng sau của trường phải biến động?”

Tào Tuyết lắc đầu.

“Hứa Bình, em trai em là học sinh lớn tuổi nhất ở đây. Nói tiếp cũng xấu hổ, kỳ thực nhà trường thật sự không làm được gì nhiều cho những đứa trẻ như em ấy, bọn họ đa số đều sinh hoạt trong thế giới của riêng mình, tựa như một ngôi nhà không cửa, bọn cô chỉ có thể duy tu bên ngoài nhưng không có biện pháp vào trong mở đèn.”

“Không phải, cô Tào, mọi người đã làm rất nhiều rồi.”

Tào Tuyết lại mỉm cười.

“Cô thật sự rất thích đứa nhỏ này, thế nhưng trường học dù sao cũng không phải cha mẹ em ấy, không thể trông chừng em ấy cả đời. Hứa Bình, cuộc đời không có bữa tiệc nào không tàn, hiện tại em nên vì tương lai của Hứa Chính mà suy nghĩ một chút.”