Chương 22: Tư Mã Trường Nhạc

“Bài phú này, mở đầu không liên kết với phần sau, nhưng cũng coi như cân xứng văn chương cho thỏa đáng.” Ngu Dao khinh thường: “Mà không phải nói là phải làm thơ có liên quan đến hoa sen à? Văn chương này của ngươi, cả bài luận dài cũng không biết viết cái gì, có chỗ nào tả hoa sen gì đâu!”

Đám nữ nhân này đều là đồ dối trá, nịnh nọt! Còn không phải là vì thấy Sở gia quyền cao chức trọng như mặt trời ban trưa sao? Hừ, chờ Thái Tử ca ca đăng cơ, nhìn xem đến lúc đó Sở gia còn có địa vị gì!

“Ồ? Ngu muội muội nói vậy, chắc là có câu thơ hay hơn nhỉ?” Mạnh Ngưng Hương cười nhạt nhìn nàng ta.

Trong lòng Triệu Thanh Thiều lập tức có dự cảm xấu. Nàng ta quay đầu nhìn xung quanh, nghĩ thầm bây giờ có nên tạm thời rời đi trong chốc lát trước không.

Nhưng mà, tốc độ của Ngu Dao nhanh hơn nàng ta nhiều.

“Ta không có, nhưng Triệu tỷ tỷ có đấy!”

“Triệu tỷ tỷ là tài nữ từng được bệ hạ khen ngợi, lại nổi danh như tiên tử, tổ phụ lại là lão sư của bệ hạ, là đại nho đương thời.” Ngu Dao không lưu tình cười nhạo châm chọc: “Ở trước mặt Triệu tỷ tỷ khoe bài văn con nít con nôi này, chẳng phải là buồn cười hơn cả múa rìu qua mắt thợ à!”

Tất cả im phăng phắc. Triệu Thanh Thiều nhìn cái khe trên mặt đất, hận không thể lập tức chui đầu vào đó. Nàng ta bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình. Vì sao bị đứa ngu này đứa vào bẫy nhiều lần vậy mà vẫn không biết tránh đi chứ!

Triệu Thanh Thiều miễn cưỡng cười, vội cứu vãn: “Ngu Tam muội muội nói bậy bạ gì đó. Ta chỉ xem qua mấy quyển thi thư, nào so được với Sở tỷ tỷ kinh luân đầy bụng, tài học hơn người?”

“Ôi, Triệu tỷ tỷ cũng quá khiêm tốn. Nếu Ngu Tam muội muội đã nói vậy, dù sao tiếp theo cũng đến lượt ngươi, bây giờ ngươi viết luôn một bài, cũng cho chúng ta mở mang tầm mắt?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Dù sao cũng đến lượt ngươi, Triệu muội muội, ngươi viết một bài đi.”

Sở Ngọc Lang nhìn ra Triệu Thanh Thiều là bị bất đắc dĩ, nàng hơi nhếch môi, nói: “Người đâu, lại mang bút mực lên đây.”

Lần này, Triệu Thanh Thiều thật sự không từ chối được. Nàng ta căng da đầu, đành phải viết một bài. Bài thơ này là ca ca nàng ta viết, nàng ta học thuộc.

Nàng ta không cảm thấy chột dạ gì, dù sao không phải mọi người đều như vậy à? Nàng ta không tin, hôm nay trong số những bài thơ ở đây, có được mấy người thật sự tự mình viết ngay tại chỗ!

Có lẽ, dùng tới bài thơ này thì sẽ không đến mức thua khó coi như vậy.

Nàng ta viết một câu, Ngu Dao ở cạnh lại đọc to một câu.

Rất nhanh, một bài thơ đã viết xong. Tuy nhiên, toàn bộ bài thơ đều dùng những từ ngữ hoa mỹ để miêu tả sen trong hồ kia đẹp thế nào.

Vừa viết xong, Ngu Dao lập tức kiêu ngạo hô lên: “Sở Ngọc Lang, ngươi xem đi. Đây mới là thơ đáng để trầm trồ khen ngợi! Ngươi xem ngươi viết, đều là thứ gì chứ! Rắm chó không kêu, nghe đều không hiểu!”

Phì…

Quý nữ đang ngồi đều không nhịn được quay đầu dùng quạt che khuất nửa khuôn mặt, sợ không cẩn thận cười thành tiếng làm mất phong thái.

Thẩm đại tiểu thư là người lớn tuổi nhất ở đây, nàng ấy nhịn cười lắc đầu: “Vừa rồi, trong văn chương của Sở muội muội, mỗi một phần đều có viết về vị đại nho ở tiền triều bị giáng chức, viết ông ấy xuất thân từ vũng bùn, kiên cường bất khuất trải qua muôn ngàn thử thách để rồi sau này nổi danh khắp thiên hạ, sau đó lại đắc tội quyền quý bị biếm đi Ký Châu, nhưng vẫn duy trì phong thái quân tử. Giống như hoa sen kia, mọc lên từ trong bùn lại không hôi tanh mùi bùn, thà rằng bị bẻ gãy cũng tuyệt đối không uốn gối.”

“Thơ của Triệu muội muội dĩ nhiên dùng từ hoa lệ, nhưng mà phương diện lập ý lại vẫn khiếm khuyết một ít. Tuy rằng không bằng Sở muội muội, nhưng vẫn tốt hơn mấy tỷ muội chúng ta nhiều.”

Trên mặt Triệu Thanh Thiều cố gắng duy trì nụ cười, làm ra dáng vẻ gió thổi mây bay căn bản không thèm để ý: “Đều là Ngu Tam muội muội nói đùa, sao ta so được với Sở tỷ tỷ.”

“Sao Triệu tỷ tỷ nói vậy, ta cảm thấy tỷ viết tốt hơn nành.” Thấy Triệu tỷ tỷ chịu thua, Ngu Dao không hài lòng: “Tỷ là tài nữ do chính miệng bệ hạ từng khen. Sở Ngọc Lang chỉ viết một bài văn này, có thể giỏi đến đâu chứ!”

Trong lòng Sở Ngọc Lang đều không nhịn được bật cười, nàng dùng cây quạt che miệng, nói: “Ngu Tam muội muội nói phải, ta tất nhiên không bằng Triệu tỷ tỷ rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha!” Mạnh Ngưng Hương cười đến chảy cả nước mắt. Nàng ấy vỗ vỗ bả vai Sở Ngọc Lang: “Ngươi nói rất đúng!”

Rốt cuộc nụ cười gượng trên mặt Triệu Thanh Thiều không giữ nổi nữa, nàng ta hành lễ: “Thứ cho thân thể ta không khỏe, cáo lui trước.”

“Làm sao vậy? Vừa rồi không cẩn thận uống nhiều rượu à?” Trên mặt Sở Ngọc Lang lộ ra vẻ quan tâm gãi đúng chỗ ngứa, sau đó cao giọng gọi: “Bích Nhi, đưa Triệu tiểu thư đi xuống nghỉ ngơi một lát.”

“Cáo từ!”

“Triệu tỷ tỷ, tỷ đi đâu thế? Ta đi cùng tỷ!”

Ngu Dao cũng nghe ra ý châm biếm của những quý nữ này, nàng ta còn muốn châm chọc lại, nhưng vừa thấy Triệu Thanh Thiều muốn đi thì lập tức đi theo sau.

Trong đại sảnh, các quý nữ nhìn bóng dáng hai người rời đi, cuối cùng không nhịn được phát ra từng tiếng cười đè nén khe khẽ.

Bên trong Sở gia đều là tiếng cười, Sở Ngọc Lang nhìn cảnh tượng vui sướиɠ hưng thịnh này, chỉ cảm thấy nhân sinh đắc ý cũng chỉ như vậy. Nàng không biết Trĩ Nhi của nàng đã sớm đổi tâm.

Ngu Dao cũng không biết, bên trong Đông Cung, người mà nàng ta kiêu ngạo tự tin trông cậy vào, đang gặp phải chuyện gì.

Tư Mã Trường Nhạc là nữ nhi của Thục phi, nàng ta không nhất thích chính là Thái Tử ca ca.

Tiểu cô nương mười ba tuổi, nàng ta có bốn hoàng huynh, hai hoàng đệ. Mỗi hoàng huynh đều cưng chiều nàng ta có thừa, muốn cái gì thì cho cái đó, chỉ tiếc không thể hái sao trên trời cho nàng ta. Hai hoàng đệ cũng vô cùng nghe lời, rất đáng yêu.

Chỉ có mình Thái Tử ca ca, trước kia lúc hắn vẫn là Lục hoàng huynh thì thích bắt nạt nàng ta, lấy đồ của nàng ta, còn thích mắng nàng ta, nói nàng ta gặm điểm tâm giống sóc chuột.

Nàng ta vừa trắng trẻo lại vừa sạch sẽ thế này, sao có thể là chuột! Chẳng lẽ bởi vì răng cửa của nàng ta hơi dài à!

Nhưng mà càng đáng giận là sau khi sắc phong Thái Tử, mỗi lần nàng ta gặp hắn bị bắt nạt thì không nói, còn phải cung kính hành lễ.

Quá đáng giận!

Bị phụ hoàng gọi vào Đông Cung hầu bệnh, Tư Mã Trường Nhạc cực kỳ không vui. Nhưng chuyện mà phụ hoàng nói nàng ta không dám không nghe, vì thế đành phải thu dọn một ít đồ, vốn muốn mang nhiều, đưa hết cung nữ thái giám trong cung đến Đông Cung.

Kết quả không ngờ, đến cửa Đông Cung, cửa lớn bị Ngự Lâm Quân canh gác gắt gao. Thế nhưng không cho đưa theo một cung nữ thái giám nào, chỉ để một mình nàng ta đi vào.

Tướng lĩnh thủ vệ cung kính: “Công chúa điện hạ, bệ hạ có lệnh, chỉ để mình ngài đi vào.”

Tư Mã Trường Nhạc bị tức đến bật cười, chất vấn: “Các ngươi thế này là có ý gì? chẳng lẽ hai đại cung nữ của ta còn sẽ hại Thái Tử điện hạ chắc?”

Tướng lĩnh cung kính: “Đây là bệ hạ dặn dò. Nếu Công chúa điện hạ muốn đưa người vào thì không ngại xin bệ hạ một phần thủ dụ.”

“Sao các ngươi có thể như vậy!” Đại cung nữ của Tư Mã Trường Nhạc cũng không nhìn nổi, đứng ra hỏi: “Điện hạ của chúng ta kim tôn ngọc quý, sao có thể không có người hầu hạ?”

“Khi Công chúa điện hạ vào trong Đông Cung, sẽ tự có người chăm sóc.” Tướng lĩnh chết cũng không nhả.

Tư Mã Trường Nhạc còn muốn mạnh mẽ vọt vào thì nghe thấy phía sau có đoàn người đi đến bên này.

“Trường Nhạc, muội làm gì ở đây thế?”

Tư Mã Trường Nhạc quay đầu nhìn lại, thấy là Ngũ hoàng huynh tới, lập tức vui vẻ: “Hoàng huynh, huynh tới đúng lúc! Nơi này có người bắt nạt muội!”

Tư Mã Huân mặc một bộ đồ đen, phía sau có hai thái giám đi theo, sải bước đi tới, giọng điệu cưng chiều hỏi: “Ai dám bắt nạt Trường Nhạc nhà chúng ta?”

“Bọn họ đó! Phụ hoàng bảo muội hầu bệnh, kết quả, bọn họ không cho cung nữ của muội vào!” Tư Mã Trường Nhạc tủi thân kéo góc áo hoàng huynh.

“Mạt tướng tham kiến Thịnh Vương điện hạ!” Thủ vệ Ngự Lâm Quân cung kính quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi.” Tong lòng Tư Mã Huân cảm thấy càng không thích hợp, nhưng ngoài mặt lại không hiện, chỉ hỏi: “Hai đại cung nữ này đều đi theo Trường Nhạc từ nhỏ, không có khả năng có lòng mưu hại Thái Tử, vì sao không thể vào?”

“Chuyện này… Điện hạ thứ tội, mạt tướng cũng không biết vì sao. Chỉ biết là bệ hạ ra lệnh, người không có thánh chỉ không thể vào!” Tướng lĩnh vội cúi đầu giải thích.

“Vậy bổn vương cũng không vào được?” Tư Mã Huân tiếc nuối hỏi.

“Bẩm Thịnh Vương điện hạ, đúng là như vậy.” Tướng lĩnh cung kính.

“Hoàng huynh, huynh cũng mặc kệ muội à?” Tư Mã Trường Nhạc tủi thân rưng rưng nước mắt.

“Ngoan, mệnh lệnh của phụ hoàng, ắt có dụng ý của ông ấy.” Tư Mã Huân sờ đầu nàng, cười: “Mau vào đi thôi.”

Mắt thấy chống lưng thất bại, Tư Mã Trường Nhạc đành phải tủi thân đi vào. Nàng ta hạ quyết tâm, chỉ ở ba ngày! Vừa hết ba ngày, lập tức hồi cung!

Lúc này Tư Mã Trường Nhạc còn không biết Thái Tử ca ca của mình đã biến thành một đứa ngốc. Hiện tại dưới sự tức giận, trong lòng nàng ta không ngừng ảo tưởng diễn luyện, cãi nhau với Thái Tử ca ca. Thái Tử ca ca khả năng có lẽ sẽ châm chọc nàng ta, cùng với dáng vẻ nàng ta mặt mày hớn hở châm chọc lại.

Tư Mã Huân nhìn bóng dáng Tư Mã Trường Nhạc đi xa, sự dịu dàng trong mắt tan hết. Hắn ta lạnh nhạt nhíu mày.

Mệt hắn ta hao tổn tâm huyết mới nhét hai cái đinh vào được bên Trường Nhạc, kết quả không ai có thể đi vào, quả nhiên là không được.

Cũng không biết tình hình trong Đông Cung này thế nào? Không phải nói Tư Mã Tĩnh đã tỉnh rồi à, chẳng lẽ lại hôn mê bất tỉnh?

Tư Mã Trường Nhạc một đường vào Đông Cung, sau đó phát hiện cung nhân ở Đông Cung ít đến dọa người, một đường chỉ có hai cung nữ hành lễ với nàng rồi sắp xếp cho nàng ở thiên điện.

Bên trong Đông Cung hoang vắng yên tĩnh, đi ngang qua vài đình viện xa xôi lá rụng tích đầy đất cũng không có cung nhân quét tước. Tư Mã Trường Nhạc gần như cho rằng mình đang đi vào trong lãnh cung, ngày mùa hè sau giờ ngọ, chỉ cảm thấy cả người sởn gai ốc.

Nhưng mà còn may, đại điện vẫn phồn vinh giống ngày xưa. Hoa viên được xử lý rất là xinh đẹp, hoa cỏ bên trong xanh um tươi tốt, rất đẹp.

Phía trước, cành lá tốt tươi cây cối che trời che đậy trước mắt. Ở chỗ sâu trong rừng cây, truyền đến từng đợt tiếng cười đùa náo nhiệt.

Kỳ lạ! Từ khi nào mà bên trong Đông Cung có thể có tiếng ồn ào như vậy?

“Công chúa, Thái Tử điện hạ ở ngay phía trước. Ngài muốn qua luôn bây giờ chứ?” Cung nữ thử hỏi.

“Nếu bổn cung đã đến, tất nhiên là phải đi bái kiến Thái Tử ca ca trước!” Tư Mã Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng, mang theo ý chí chiến đấu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về nơi phát ra âm thanh.

Đến gần rồi nàng ta phát hiện, rất nhiều cung nữ thái giám vây ở một chỗ hi hi ha ha, còn vây quanh một thiếu niên mặc quần áo màu vàng sáng ở giữa, đó chắc là Thái Tử ca ca.

Tư Mã Trường Nhạc cao giọng nói: “Trường Nhạc tham kiến Thái Tử ca ca!”