Chương 14: Đưa tay ra

“Trĩ Nhi...” Sở Trĩ lúng búng đọc một lần rồi hỏi: “A tỷ cũng có tên chứ?”

“Đương nhiên.” Sở Ngọc Lang mỉm cười: “Mỗi người đều có tên.”

Trong mắt Sở Trĩ đều là vẻ tò mò: “A tỷ, a tỷ tên... Là gì?”

Sở Ngọc Lang cầm bút, cầm tay Sở Trĩ, viết xuống một chữ “Ngọc”.

“A tỷ tên là Ngọc Lang. Chữ “Lang” quá phức tạp, hiện tại đệ không viết được.” Sở Ngọc Lang mỉm cười, cầm tay đệ đệ viết chữ: “Hôm nay Trĩ Nhi luyện hai chữ này trước đã.”

“Chữ ‘Trĩ’ là tên Trĩ Nhi, ‘Ngọc’ là tên a tỷ.” Sở Ngọc Lang nói rồi để Sở Trĩ tự cầm bút, sau đó cầm thanh mực bắt đầu mài trên nghiên: “Tuy chữ ‘Trĩ’ này hơi phức tạp, nhưng Trĩ Nhi vẫn phải luyện.”

Sở Trĩ thích viết đơn giản, cậu nhóc vừa viết vừa đọc: “Ngọc là tên a tỷ, a tỷ tên là Ngọc...”

Sở Trĩ nhìn khuôn mặt đầy quan tâm của Hoàng đế gần trong gang tấc, nghiêm túc trả lời: “Ngọc là tên a tỷ, a tỷ tên là Ngọc.”

Ngọc?

Hoàng đế lóe lên vẻ nguy hiểm, ánh mắt không đành lòng nhìn Tư Mã Tĩnh, trong lòng chua xót không thôi. Ông ấy vỗ tay nhi tử: “Tĩnh Nhi yên tâm, phụ hoàng nhất định sẽ tìm ra nàng cho con.”

Thái Tử của trẫm luôn luôn kiêu ngạo làm càn, không coi ai ra gì, không ai bì nổi, chỗ hắn đi qua vạn người quỳ lạy. Hiện giờ sao lại rơi vào tình trạng này, còn vừa tỉnh đã nhắc mãi một nữ tử, còn gọi a tỷ?

Trong thiên hạ này có ai có tư cách có thể khiến Thái Tử gọi a tỷ chứ?

Quả thực làm càn!

Hiện tại tuy rằng đều bắt được thích khách, nhưng còn chưa tìm được người làm chủ ở phía sau màn. Những thích khách đó không khai ra người phía sau màn, tất cả đều bị đã Hoàng đế xử tử lăng trì dưới cơn giận dữ, mỗi người mỗi một đao đều không thiếu.

“Con dưỡng thương cho tốt. Trong khoảng thời gian này, trẫm hạ lệnh phong tỏa Đông Cung, trừ thái y và người hầu ở bên cạnh, tất cả người biết chuyện đều gϊếŧ sạch.” Hoàng đế bảo Sở Trĩ nằm xuống, từ ái đắp chăn đàng hoàng cho hắn.

“A tỷ của ta đâu?” Sở Trĩ kéo tay áo Hoàng đế, không cho ông ấy đi.

“Yên tâm, phụ hoàng rất nhanh sẽ tìm người cho hắn.” Hoàng đế bảo đảm mãi với hắn, trấn an buông màn giường xuống cho hắn.

Bấy giờ Sở Trĩ mới yên tâm.

Cậu nhóc không thấy, sau khi buông màn, sắc mặt Hoàng đế trong nháy mắt sầm xuống, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ chỉ thuộc về đế vương.

Mấy cái thái y và Hữu Hỉ cúi đầu khom lưng đi theo vị bệ hạ này ra ngoài, trên mặt đầu đau khổ.

Mãi cho đến ngoại điện, Hoàng đế mới ở ngồi xuống chỗ chủ vị trong điện, mặt rồng giận dữ quăng hết đồ trên bàn xuống, chén trà đựng nước trà nóng bỏng cũng nặng nề rơi trên đất, mảnh nhỏ văng khắp nơi.

“Tra! Tra cho trẫm! Tìm ra người mang tên Ngọc từng tiếp xúc với Thái Tử!”

Dám mê hoặc Thái Tử!

Lúc này Sở Ngọc Lang còn chưa hế biết đệ đệ thật sự của mình ở hoàng cung đã tỉnh, hiện tại nàng đứng ở cửa viện, lẳng lặng chờ đệ đệ giả trở về.

Sắc trời đã tối sầm, trong núi vốn có muỗi, vo ve quấy nhiễu. Sở Ngọc Lang thẳng tắp đứng ở nơi đó, trên mặt đã lộ ra vẻ giận tái đi.

Lá gan của Trĩ Nhi quá lớn, hiện giờ dám tự mình lén trốn ra ngoài vào lúc ngủ trưa, còn chạy xa như vậy. Đây là ở bên ngoài, người nhiều hỗn tạp, may mắn là gặp quán chủ, nếu không gặp gỡ người nào tâm tư bất chính, kết quả sẽ thế nào đây?

Nàng vốn tự mình qua tìm, nhưng mà Thanh Vân Quán này quá lớn, lại không biết quán chủ ở nơi nào, căn bản không thể nào tìm được.

Càng chờ Sở Ngọc Lang càng tức giận, cho dù Trường Dung khuyên nàng về phòng nghỉ ngơi trước thế nào, cũng hoàn toàn không nghe.

Đúng lúc này, cuối cùng phía trước xuất hiện một đốm sáng.

Hai người mặc đạo bào cầm đèn, dẫn một đứa nhóc choai choai đi tới.

Hai tiểu đạo sĩ rất khách khí xin lỗi: “Thí chủ đợi lâu! Chúng ta vâng lệnh quán chủ đưa tiểu thí chủ về. Ngày thường quán chủ không gặp người, lại không ngờ vừa gặp tiểu thí chủ đã thấy rất hợp ý, lúc này mới về chậm một chút.”

Sở Ngọc Lang gật đầu đáp lễ, khách khí nói: “Là Trĩ Nhi quấy rầy quán chủ thanh tu.”

Nhân lúc tiểu thư nhà mình còn đang nói chuyện với người ta, Trường Dung dắt tiểu công tử sang một bên, khuyên nhủ:

“Tiểu công tử có biết, ngài chạy ra ngoài lần này, tiểu thư sốt ruột thế nào không? Hạ nhân trong viện đều bị phạt, lại tự mình dẫn người tìm ngài khắp nơi. Tiểu thư biết được ngài ở chỗ quán chủ đại nhân lại đứng ở cửa viện này chờ ngài hơn nửa giờ, trên núi lại nhiều muỗi...”

Tư Mã Tĩnh nâng mi nhìn Sở Ngọc Lang, phát hiện giữa mày nàng có vẻ mệt mỏi, lòng áy náy hiếm có nổi lên.

Nữ nhân này để ý đệ đệ ngốc kia của nàng nhường nào chứ, không phải hắn không biết rõ, cứ tùy tiện chạy như vậy, nàng tất nhiên sẽ lo lắng.

Thật ra tùy nữ nhân này hơi ác độc, tâm cơ hơi thâm trầm, hơi âm hiểm, hơi hai mặt, tâm địa hơi cứng rắn, hơi không hề có nhân tính, hơn nữa còn là nữ nhi Sở gia...

Nhưng, nhưng mà...

Không có nhưng mà, suy nghĩ trong lòng Tư Mã Tĩnh cứng rắn lạnh xuống. Nàng lại không phải người tốt gì. Hiện giờ hắn bị ép ở trong thể xác này, nhẫn nhục chịu khổ. Cho dù hiện tại nàng tốt với hẳn, chẳng qua là vì hắn ở là đứa ngốc Sở Trĩ kia.

Nếu nàng biết hắn là ai, e sẽ là người đầu tiên muốn độc chết hắn.

Bên này Sở Ngọc Lang đã tiễn hai vị tiểu đạo sĩ kia đi rồi đi về phía Tư Mã Tĩnh.

Tư Mã Tĩnh ngẫm nghĩ, nhìn Sở Ngọc Lang đang đi về phía mình, trong lòng từ từ thở dài. Thôi! Cho dù có không thích nữ nhân này thế nào, dẫu sao hiện tại hắn dùng thân thể đệ đệ của nàng, cũng không thể lại làm nàng đau lòng. Nếu nàng ôm mình khóc, hắn sẽ học theo dáng vẻ đứa ngốc dỗ hai câu là được.

Sở Ngọc Lang đứng ở trước mặt Tư Mã Tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi vào sương phòng, ra lệnh: “Về phòng! Trường Dung đóng cửa lại, những người khác đều lui xuống.”

Quả nhiên quý nữ thế gia đều giống nhau. Trong trí nhớ mơ hồ của Tư Mã Tĩnh, lúc mẫu thân hắn đau lòng, trước mặt hạ nhân vĩnh viễn đều mạnh mẽ, sẽ chỉ ôm hắn khóc vào lúc không có ai.

Tư Mã Tĩnh không hề biết gì về Sở Ngọc Lang, cứ như vậy đi theo sau nàng vào phòng.

Sau đó, Tư Mã Tĩnh nhìn thấy Trường Dung giải tán hạ nhân, đóng cửa phòng lại, cung kính trình lên mấy cành liễu to cho Sở Ngọc Lang.

Cành liễu?

Không đợi Tư Mã Tĩnh phản ứng lại, Sở Ngọc Lang đã cầm cành liễu, lạnh băng nói: “Đưa tay ra.”

Tư Mã Tĩnh:???

Tư Mã Tĩnh hiểu ra Sở Ngọc Lang muốn làm gì, thiếu chút nữa không giữ nổi biểu cảm.

Nữ nhân này vậy mà muốn đánh hắn!

Cô là Thái Tử, chúng thần quỳ lạy, bá tánh thần phục!

Nữ nhân này, làm sao nàng dám!

Nhưng mà Sở Ngọc Lang nào biết những thứ này, nàng lạnh băng nhìn Tư Mã Tĩnh, lặp lại: “Đưa tay ra! Hiện tại a tỷ không nói được đệ đúng không?”

Khi còn nhỏ, Trĩ Nhi bởi vì độc thường xuyên nổi điên, điên lên là tự mình hại mình. Cậu nhóc còn quá nhỏ, không biết gì cả, chỉ biết a tỷ không chiều cậu nhóc, cậu nhóc bực bội sẽ tự làm mình bị thương.

Đây là thói quen thành lập khi mẫu thân còn sống. Chỉ cần cậu nhóc vừa tự mình hại mình, mẫu thân nhất định đều nghe cậu nhóc hết. Điều này dẫn tới cậu nhóc rất không ngoan, vô cớ gây rối, nổi điên tự mình hại mình.

Sau đó mẫu thân đi rồi, khi đó Sở Trĩ mới hơn hai tuổi, Sở Ngọc Lang dùng tâm địa cứng rắn, mạnh mẽ dùng roi uốn nắn lại cho cậu nhóc này.

Mới qua nửa tháng, đứa nhỏ này thấy nàng đã thật sự ngoan, lại không dám phát giận tự mình hại mình. Sở Ngọc Lang yêu cậu nhóc, mọi chuyện đều tự tay làm lấy chăm sóc cậu nhóc, từ ái mà nghiêm khắc. Thời gian qua lâu rồi, Trĩ Nhi chỉ nghe nàng nói, vô cùng ỷ lại nàng. Chỉ cần có nàng ở đó, Trĩ Nhi cũng không dám cáu kỉnh nổi điên.

Nhưng mà, Sở Ngọc Lang không ngờ hiện tại lá gan cậu nhóc lại lớn đến vậy, dám trèo cửa sổ chạy trốn vào lúc ngủ trưa?

Tư Mã Tĩnh không thể tin nổi nhìn Sở Ngọc Lang. Nữ nhân này! Rõ ràng trước đó nữ nhân này không như thế!

Ngay cả khi hắn nổi điên không muốn luyện chữ, còn hất cho mực nước khắp nơi, nàng đều không trách cứ hắn. Ngược lại còn lột tôm cho hắn, mới đầu hắn còn tưởng rằng nàng bỏ thứ gì vào trong tôm, sau lại lục khắp phòng bếp, phát hiện cũng không phải.

Nữ nhân này, rõ ràng vô cùng dung túng với đứa đệ đệ ngốc kia. Sao hiện tại lại đột nhiên muốn đánh hắn!

Nhưng mà Tư Mã Tĩnh không biết, hai điều này vốn khác nhau. Sở Ngọc Lang có thể cho phép hắn ngẫu nhiên phát giận phát điên, nhưng lại không thể dung túng hắn lơ là an nguy của mình, đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Đánh! Là vì để cậu nhóc nhớ kỹ, lần sau không thể làm như vậy!

“Xem ra, hiện giờ Trĩ Nhi không chỉ học được trèo cửa sổ chạy trốn, còn học được cả ngỗ nghịch với a tỷ!” Lần này Sở Ngọc Lang thật sự nổi giận, nàng không hề kiêng nể duỗi tay, dứt khoát dùng cành liễu vụt vào mông hắn.

“Có biết sai chứ?” Mỗi lần đánh một roi, Sở Ngọc Lang đều lạnh giọng quát lớn một câu.

Sắc mặt Tư Mã Tĩnh khó coi, rốt cuộc hắn không nhịn nổi, bất chấp có thể chọc người hoài nghi hay không, dứt khoát giật cành liễu trong tay Sở Ngọc Lang, mạnh mẽ bẻ gãy, quăng trên mặt đất.

“Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc để mặc ngươi khinh nhục à?”

Nhìn vẻ kinh ngạc của Sở Ngọc Lang, Tư Mã Tĩnh lập tức hối hận. Hắn và đứa ngốc này cùng một ngày ngoài ý muốn rơi xuống nước sốt cao không tỉnh, sau khi tỉnh lại hành động kỳ quái, thật sự quá làm người ta hoài nghi.

Nếu bị người hoài nghi...

Ánh mắt Tư Mã Tĩnh chợt lóe, đè tức giận xuống, mở miệng nói: “A tỷ không hỏi xem trong khoảng thời gian đệ đi ra ngoài đã xảy ra việc gì à?”

Không đúng, không đúng lắm...

Sở Ngọc Lang lùi về phía sau một bước, trong đầu hiện lên vẻ hoài nghi.

Có khi nào Trĩ Nhi có nét mặt như vậy chưa?

Tư Mã Tĩnh biết bị hoài nghi, hắn đè nén cơn tức giận xuống, bình tĩnh nói: “Hôm nay đệ mơ thấy một vài thứ, mới trộm đi ra ngoài, cảm giác có gì đó chờ đệ ở phía trước.”

“Sau đó đệ gặp Lánh Hạc đạo trưởng. Ông ấy có duyên với đệ bèn cho đệ ăn một viên đan dược cho ông ấy luyện chế...”

“Trĩ Nhi...” Sở Ngọc Lang dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt khó coi: “Đệ còn nhớ rõ lúc trước tỷ từng nói gì với đệ không?”

Tư Mã Tĩnh cứng đờ, hỏi: “Nói gì?”

Lòng Sở Ngọc Lang trong nháy mắt lạnh băng, hỏi: “Đệ vẫn luôn ghi tạc lời a tỷ trong lòng, sao lại đi ăn đồ của một người xa lạ cho đệ?”

Dẫu sao Tư Mã Tĩnh không phải Sở Trĩ, hai người không liên quan, lại là hai cá thể hoàn toàn khác nhau. Sao có thể đổi thân xác là có thể ngụy trang thành đối phương chứ?