Dễ Dàng Đến Gần

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nhiều năm như vậy, nhiều người như vậy, từ Tây Tạng Kuala Lumpur, đến Hồng Kông Campuchia, em vẫn cho là cách anh rất nhiều thứ. Cũng đang càng lúc càng xa thì …
Xem Thêm

Chương 7: Trái phải hai người (1)
Không nhớ chuyện xưa không hỏi han, chỉ có rất lạnh nhạt hỏi thăm.

"Tiếu Tiếu?"

"Chị đã trở lại?" Tiêu Dư cười hỏi.

"Chị muốn tìm Hứa Nam Chinh, em biết số điện thoại của anh ấy không?"

Chợt vang lên một trận tiếng reo hò, Tiêu Dư quay đầu lại, không biết là người nào cắt một đoạn Video, từ họp hằng năm đến ra ngoài chụp hình, chiếu lên nửa mặt tường, một tấm một tấm tất cả đều là ảnh của mình.

Nhà họ Hứa và nhà mình là thế giao, mình và Hứa Nam Chinh coi như là lớn lên cùng nhau, sao lại không biết số điện thoại của anh ấy chứ?

Vì vậy, cô chỉ có thể cười nâng chén, một bên cười với đồng nghiệp đang ồn ào, một bên đọc một dãy số với chiếc điện thoại.

Vương Tây Dao nhẹ nhàng nói câu cám ơn, rồi cúp điện thoại.

Cô nhìn chiếc điện thoại di động, cả quá trình chỉ mất năm mươi ba giây.

Một người giúp mở video clip phối với phiên bản convert lại ca khúc Without you kí©h thí©ɧ lòng người của Mariah Carey, kí©h thí©ɧ đến cực điểm. Không ngừng có người đi lên ôm ấp, kề mặt hôn môi, đến cuối cùng làm cô thật sự chịu không nổi, đang suy nghĩ nên lấy cớ gì chuồn đi, thì giám đốc sáng tạo người Mã Lai hợp tác đã lâu đi tới đây, cố gắng trưng bày ra vẻ đau thương: "Chúng tôi sẽ rất nhớ cô."

"Nếu như anh bỏ tật dùng lẫn lộn tiếng Mã Lai, tiếng Việt, tiếng Anh theo thói quen, tôi sẽ càng muốn nhớ anh."

Cô rút tay về, làm một vẻ mặt tan nát cõi lòng càng khoa trương hơn.

Hoàn cảnh làm việc quá quen thuộc.

Vậy mà vì Hứa Nam Chinh, mình lại từ bỏ nơi làm tăng ca mấy chục tiếng thế này, cao hơn Nguyên Hạ studio, trên danh nghĩa đi khắp các nước lại chỉ có thể ở đây ăn cơm hộp cùng với đồng nghiệp đáng yêu không cùng quốc gia của công ty chế tác.

Cho đến chủ nhật nhận được điện thoại của Hứa Nặc, cô mới nhớ tới buổi gặp mặt bạn học lớp tiểu học đã sớm quyết định.

Những năm này mặc kệ mọi người ở nơi nào, cuối cùng cũng sẽ trở về đây gặp mặt, vừa vặn năm nay là ở nhà cô, vì ông chủ phản đối chuyện cô từ chức nên hoàn toàn quên sạch sẽ.

"Vương Tây Dao trở lại?" Hứa Nặc ngồi ở trên xích đu, lúc tới lúc lui.

"Đây là cho cháu bảy tuổi của tớ ngồi, cẩn thận té xuống giờ." Tiêu Dư ngồi ở trên ghế mây nhắc nhở cô bạn.

Mùa đông năm nay tới sớm, mới chỉ cuối tháng mười, cô đã khoác lên áo lông cừu. Chỉ ngồi ở bên ngoài còn cảm thấy lạnh, ở trên đùi đắp tấm chăn mỏng, xuyên thấu qua cửa gương ban công, nhìn vào bên trong bảy thấy tám người huơ tay múa chân trò chuyện.

"Cô ta tuyệt đối là ông tổ ngã vào, cậu lại vẫn cho cô ta số điện thoại của anh tớ?" Hứa Nặc thở ra. "Nếu như cô ta dính sát lần nữa, tớ nhất định không buông tha cho cậu." Tiêu Dư thu hồi tầm mắt: "Cậu nghe ai nói? Tớ nhớ được cậu hay nói chuyện nhiều với cô ấy mà."

"Trước đây Hứa Viễn Hàng học cấp ba, âm thầm ở nhà cũng gọi cô ta là em gái Quỳnh Dao." Hắc Nặc tiếp tục đu xích đu. "Chính là tự mình đưa tới cái gì mà con hạc giấy ngôi sao nhỏ, đều có mấy chục chai rồi. Tương truyền rằng năm đó cô ta ở bên ngoài phòng học chuyên ngành của anh tớ, chính là chần chừ mười mấy tiếng, ruột gan đứt từng khúc, còn thiếu chút hát tình ca đau buồn." Cô bạn thuận tay cầm tấm chăn mỏng trên người Tiêu Dư lên, đắp lên trên chân mình. "Tớ luôn đánh cuộc với Hứa Viễn Hàng, tớ đoán nhất định là tại một đêm khuya nào đó, cô ta thừa dịp thừa anh tớ ở trong phòng học chuyên vẽ đồ họa thì chủ động cởϊ áσ tháo dây lưng một bước thượng vị ."

Cô tiện tay nhổ cỏ dại trong khóm hoa cúc, lười phải nói tiếp.

Những thứ này cô ít nhiều cũng biết một chút, chỉ là không có bản lĩnh như Hứa Viễn Hàng, nói chuyện xưa sinh động như thật như thế.

"Đáng tiếc anh tớ cũng không nói lịch sử tình cảm thế nào, tiền đánh cuộc không biết khi nào bắt đầu phiên giao dịch." Hứa Nặc cầm bình phun, ý bảo tính làm việc một chút. "Chỉ là người tham công tiếc việc kia có cái gì tốt mà dính vào, mỗi ngày ở nhà nhiều nhất năm tiếng, năm tiếng đo, còn ngủ chưa đủ nữa, đoán chừng sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© khẳng định không hạnh phúc." Cô bạn tiếp tục đu xích đu, cầm bình phun trong tay tưới nước loạn.

Tiêu Dư suýt nữa cũng nhổ hoa Cúc luôn: "Anh ấy biết cậu quan tâm loại vấn đề này như vậy, đoán chừng chuyến du lịch ba năm trong thời gian tới của cậu cũng bị ngâm nước nóng rồi." Hứa Nặc nhe răng trợn mắt cầu xin cô: "Cậu tha cho tớ đi mà, Tiếu Tiếu."

Cô giương nhẹ lông mày, đang muốn nói gì đó, dì chợt chạy đến nói có điện thoại của cô.

Kể từ sau khi đi làm, cô đều ở lại trong sân không lớn lắm của bộ Tổng tham mưu. Người quen đều trực tiếp gọi điện thoại, ai sẽ mất công đi gọi điện thoại nhà như vậy? Cho đến khi vào phòng sách, cô nhìn thấy ống nghe giắt một bên không phải ngoại tuyến, mà là quân tuyến* thì ngoài ý muốn hơn.

(*Quân tuyến: là sử dụng điện thoại cố định để thông tin liên lạc trong quân đội hiện nay. Quân tuyến chỉ dùng trong nội bộ quân đội )

Liếc nhìn số điện thoại hiện lên, là ở ngoài cổng phòng cảnh vệ.

Cô cầm ống nghe lên: "Xin chào."

"Hôm nay tôi đi ngang qua đại viện các cô, muốn vào thăm cô một chút." Giọng nói bên kia mang theo nụ cười. "Nói mấy câu với phòng cảnh vệ các cô giùm tôi." Tiêu Dư sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng là ai, hình như người ta đã đến cửa đại viện rồi, cũng không tiện cự tuyệt như vậy.

Cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Đưa điện thoại cho người ghi tên."

Bên kia rất nhanh nhận lấy điện thoại, cô báo địa chỉ cùng với tên của ông nội, sau khi kiểm tra không sai lầm mới cúp điện thoại.

Khi đi ra từ phòng sách thấy Hứa Nặc đang rót nước uống, rất kỳ quái nhìn cô: "Ai vậy? Điện thoại quân tuyến?"

"Một người bạn không quá quen." Cô định đi giày vào, dặn dò đám người kia chơi đùa nhẹ một chút, mình đi xuống lầu mang người lên. Cô nói câu này, tất cả mọi người đều có chút vẻ mập mờ, Tiêu Dư chỉ có thể rất bình tĩnh nhìn trở lại: "Quân khu Nam Kinh, nói không chừng mấy người các cậu đi học ở Nam Kinh sẽ biết."

Sau đó mới đẩy cửa, một đường nghênh đón đi ra ngoài.

Tầng một bên kia chính là đầu gió, cô vừa ra khỏi cửa, tóc đã bị gió thổi rối loạn, đang chuẩn bị đội mũ phía sau áo lên, đã nhìn thấy một chiếc xe lái tới. Bảng số xe màu trắng, lại là chữ Nam (南) đứng đầu, đoán chừng là xe của Hàn Ninh.

Vì sợ anh không nhìn thấy mình, Tiêu Dư lập tức đi tới, đứng ở trước xe cách đó không xa, nào có thể đoán được xe kia lái thẳng đến rất gần nơi mới bỗng nhiên phanh lại, ngược lại dọa cô giật nảy mình.

Cô chưa kịp tức giận mắng chửi người, người trên xe đã mặt lạnh đi xuống, trực tiếp đứng ở trước mặt cô: "Có phải cô đi bộ không nhìn thấy xe hay không?" Anh mặc áo khoác màu đen, càng có vẻ cao, đi tới đứng trước xe như là sĩ quan phát biểu.

Tiêu Dư đã nở nụ cười trước: "Anh cho rằng tôi lao vào xe anh tìm chết? Là tôi sợ anh không thấy mới đi tới trước."

Hàn Ninh nhìn chăm chú vào cô mấy giây, mới bị tức giận đến bật cười, mặt mày giãn ra: "Lần sau chú ý một chút, xe không có mắt."

Tiêu Dư được gió yêu thích mà phát đau, quét mắt nhìn xe của anh: "Anh lái xe một mạch từ Nam Kinh tới đây?"

Hàn Ninh không vội trả lời, như có điều suy nghĩ hai mắt nhìn cô, mới nói: "Hóa ra em thích ngàn dặm đuổi theo vợ? Lần sau tôi sẽ cố gắng biểu hiện. Hôm nay vừa đúng ba tôi đến, bản thân đã quên lái xe, nên mượn xe của ông ấy đi tới đây."

Cô còn muốn nói tiếp cái gì đó, đã có hai người đàn ông choàng vai nhau từ trên ban công nhà mình, nhìn xuống lớn tiếng gọi: "Đây là ai vậy, trực tiếp đuổi tới nhà?" Một người khác càng thêm buồn bã cảm thán: "Vốn là sói nhiều thịt ít*, lại vẫn muốn nội bộ chế thuốc cho Nam Kinh."

(*Sói ít thịt nhiều (狼多肉少) là một thành ngữ ý chỉ cung không đủ cầu, cũng giống như "mật ít ruồi nhiều")

Tiêu Dư làm như không nghe thấy, thật bình tĩnh chỉ vào một vị trí để xe đang trống, nói với Hàn Ninh: "Dừng nơi đó."

Hàn Ninh đi đậu xe, mới vừa vào cửa, đã bị cô đưa tay ngăn lại: "Sao anh biết được số điện thoại của nhà tôi?"

Anh giơ chìa khóa xe lên, mỉm cười đi lên trước một bước, Tiêu Dư lui về sau một bước theo bản năng, anh lại lập tức tiến lên trước một bước, mắt thấy cô sắp mặt lạnh, mới cười nói: "Đi vào thôi, bạn bè của cô đang nhìn đấy." Tiêu Dư theo lời nói của anh, liếc nhìn ban công, quả thật theo như lời anh nói.

Cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, để anh đi vào trong cửa.

"Cô và Hứa Nam Chinh quen thuộc như vậy, đại khái là cô có thể đoán được tôi ở nơi nào, ông nội của tôi là ai. Như vậy thì đơn giản rồi, trực tiếp gọi điện thoại đến tổng đài chỗ các cô, để người nghe chuyển tới đây. Thật ra thì cũng chỉ là thử vận may một chút thôi."

Anh giải thích hợp tình hợp lý, cũng may không phải đi hỏi Hứa Nam Chinh.

Lúc này cô mới thoải mái một chút: "Cũng thông minh biết dùng điện thoại quân tuyến, lần sau đừng gọi loạn, tôi bình thường không ở đây."

"Được." Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Cô cho tôi số điện thoại di động."

Cô vốn là người mạnh mẽ, trừ Hứa Nam Chinh, thật đúng là lần đầu đυ.ng phải người làm cho mình bó tay.

Đã thế Hàn Ninh vẫn còn rất thản nhiên.

Tiêu Dư đang lo lắng nên làm như thế nào mới có thể khéo léo cự tuyệt anh, cửa tầng một cũng đã bị Hứa Nặc đẩy ra, cô gái kia tựa vào trên khung cửa uống nước, rất nhanh đọc một dãy con số, cuối cùng còn hỏi một câu: "Nhớ chưa?"

Hàn Ninh giơ điện thoại di động lên, cười nói: "Cảm ơn."

"Đừng cám ơn em." Hai tay Hứa Nặc cầm cái ly, cười nói. "Ai bảo anh là sư huynh của em đây. Ban đầu vừa vào học viện, là có thể nghe người ta nói về anh, không may còn thấy anh được tôn vinh trên điện thoại di động của mấy bạn học." Cô ý vị sâu xa nói liếc nhìn Hàn Ninh. "Tiếu Tiếu là Tường Đồng Vách Sắt, trong nhà thì có thiếu niên thanh xuân không biết sống chết theo đuổi cậu ấy, tất cả đều oanh liệt rồi. Sư huynh à, chỉ còn nhìn vào anh thôi."

Hàn Ninh vòng qua Tiêu Dư, vừa sải bước đã bước trên ba bậc thang, mỉm cười vươn tay: "Chính thức giới thiệu, Hàn Ninh."

Hứa Nặc á một tiếng, bắt tay anh: "Hứa Nặc."

"Lại một người họ Hứa sao?" Hàn Ninh thuận miệng thở dài một câu.

Tiêu Dư đã đi lên, đóng lại cửa bên ngoài: "Cậu ấy là em họ của Hứa Nam Chinh."

Hứa Nặc lấy đôi dép lê cho Hàn Ninh: "Anh cũng biết anh em à?"

Anh đáp ngắn gọn súc tích: "Biết, coi như quen thuộc."

Hứa Nặc như có điều suy nghĩ ừ một tiếng: "Chỉ là cho dù anh biết anh ấy, cũng sẽ không nghe anh ấy đề cập tới em đâu. Trong mắt của anh ấy, em gái, cũng chỉ có một mình Tiếu Tiếu."

Bình thường nhạo báng còn chưa tính, nhưng lần này ngay trước mặt Hàn Ninh, Tiêu Dư chỉ có thể giả câm vờ điếc, thầm than tự mình xui xẻo. Lần sau còn bộc lộ tâm sự nữa thì dứt khoát đào một cái hố trồng cây luôn, ngàn vạn lại đừng quay về phía chân nhân.

Sau khi giới thiệu Hàn Ninh cho mọi người xong, cô đi phòng bếp lấy nước đá, Hứa Nặc nhắm mắt theo đuôi đi theo cô, thấy bốn bề vắng lặng, lập tức có tâm trạng tám chuyện: "Mình nhất định phải thông báo với toàn quân, khẳng định sẽ sôi trào, Hàn Ninh đó, đây chính là Hàn Ninh đó, Hàn Ninh của học viện* chỉ huy chúng ta. Tiếu Tiếu! Cậu thế nhưng bắt được trai đẹp mười năm không ra một người của học viện chỉ huy chúng ta, Tiếu Tiếu! Mình ghen tỵ với cậu chết mất."

(*Học viện: trường cao đẳng đào tạo một chuyên ngành đặc biệt)

Tiêu Dư cố ý không để ý đến cô bạn, đi ra ngoài đưa nước cho Hàn Ninh.

Không ngờ một đám này trừ Hứa Nặc, thật đúng là có nghe qua Hàn Ninh, cũng đều là từ một hoàn cảnh lớn lên, mặc dù nhỏ hơn anh mấy tuổi, cũng rất nhanh đánh thành một mảnh. Đến cuối cùng cũng đều cảm thấy mình dư thừa, chỉ tiện tay lật đống báo gϊếŧ thời gian.

Chỉ là khi thấy tin tức xã hội, bốn phía chợt yên tĩnh lại.

Tiêu Dư ngẩng đầu lên, thấy Hàn Ninh đang chống một tay lên trên tay vịn của ghế sofa, lại gần mình: "Lần đầu tôi đến thăm, cô suy nghĩ một chỗ nào đó, để tôi mời nhóm bạn học cũ ăn một bữa ngon."

Tiêu Dư né tránh gương mặt đang lại gần của anh: "Đây là nhà tôi, hẳn là tôi nên làm chủ chứ?"

Anh nhún vai, quay đầu nói với bọn người đang đùa vui ồn ào kia: "Tiếu Tiếu không để cho tôi bỏ tiền, quản quá nghiêm, không có biện pháp."

Giọng điệu nói đùa đó, lại rước lấy một trận ồn ào, đều là lần đầu tiên thấy đàn ông có thể đến gần Tiếu Tiếu, quả thật còn kí©h thí©ɧ hơn cả gả con gái. Cuối cùng ồn ào quá lợi hại, cô chỉ có thể đá mỗi một người ra khỏi cửa nhà, để cho bọn họ đi khách sạn trước.

Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, ngược lại yên tĩnh quá mức. Cô đứng ở trước mặt Hàn Ninh, chợt có chút nghèo từ, nên nói đều đã nói rồi, nếu để cô lặp lại những lời nói ở trên máy bay kia, mình cũng cảm thấy giả dối.

Mà anh cứ như vậy ngồi vùi ở trong ghế sofa, mặc cho cô nhìn, sau một lát, mới quét mắt không nhiễm một hạt bụi gạt tàn thuốc, khẽ thở dài: "Đây rốt cuộc là để trang trí, hay để cho người ta dùng?"

Thêm Bình Luận