Chương 3: Ngẫu nhiên gặp ở Tây Tạng (3)
Cô nằm sấp ở trên tay vịn của ghế sofa ngủ một lát, tỉnh lại nhìn thấy anh ta ôm máy vi tính, an vị ở bên người mình lên mạng. Bởi vì có người trong cùng nhóm cũng phát sốt, bác sĩ cũng không thể luôn ở trong gian phòng này, ngược lại còn hai người bọn họ đơn độc ở đây.
Tiêu Dư nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: "Anh kết hôn chưa?"
Anh liếc nhìn Tiêu Dư một cái, giơ tay trái lên cho cô nhìn. Ngón tay rất sạch sẽ, không có bất kỳ trang sức nào.
Cô à một tiếng, kéo chăn từ trên giường kéo bao lấy cả người mình lại: "Có bạn gái chưa?"
Anh cười như không cười nhìn cô, đầy ắp mập mờ: "Đồng chí Tiêu Dư, ở trong loại không gian thời gian này, cô còn dưới tình trạng như vậy, cũng không cần thảo luận chủ đề như thế này chứ?"
Tiêu Dư cũng gập chân lên, lui ở trên ghế sofa cười: "Ý của tôi là, tôi và anh quen biết chưa tới hai mươi bốn giờ, ở trong loại không gian thời gian này, thế nhưng anh vẫn còn ngốc ở trong này giúp tôi, chẳng lẽ không sợ người đẹp trong nhà có dị nghị?" Anh lắc đầu khép máy vi tính lại: "Bác sĩ không có ở đây, tôi sợ cô có vấn đề gì không có người quan tâm, nếu đã nói như vậy, tôi về đi ngủ đây."
Tiêu Dư vẫy tay từ biệt: "Ngủ ngon."
Ngày kế Chế Phiến và giám đốc sáng tạo cũng tới đúng giờ, bởi vì phải đi ô-tô mấy giờ chụp Thánh Hồ Tây Tạng, đều sớm trở về phòng của mình ngủ một chút, chỉ có những người vừa tới hưng phấn ở trong đại sảnh khách sạn nói chuyện phiếm. Sáng sớm rời giường đi ô-tô tiến về phía trước, mỗi một người đều không có tinh thần. Cũng may bởi vì cao nguyên uy hϊếp, theo xe có hướng dẫn viên du lịch người Tạng và bác sĩ, không sợ trên đường xảy ra bất trắc.
Tiêu Dư lên xe thì hàng trước đều đã chất đầy dụng cụ, nhân viên làm việc và diễn viên đều ở đây nhỏ giọng tán gẫu, chỉ có hàng cuối cùng xem ra không có ai. Cô đi tới thì Hàn Ninh đang cúi đầu xem sách, tiện tay cầm áo nằm ở trên chỗ ngồi khác lên, ý bảo cô ngồi. Đêm qua lén lút tiếp xúc không có gì khác thường, dưới mắt giữa ban ngày, ngược lại có chút lúng túng.
Một đường cô đều nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến ngẩn người, hai người cũng không nói chuyện.
Xe vòng quanh đường núi đã hai giờ rồi, mắt thấy từ nắng chói hừng hực tới trời đầy bão tuyết. Cho đến khi lêи đỉиɦ núi tuyết thì ngược lại dừng lại, xe phía trước đều ở đây xếp hàng qua núi, xem ra phải chờ thêm một lát.
Từ ngày hè chói changg, đến tuyết rơi trên đỉnh núi, người trên xe đều có chút không kìm nén được, rối rít xuống xe chụp hình.
Hàn Ninh chợt vỗ lên người cô: "Đi xuống xem một chút."
Tiêu Dư gật đầu, lấy áo gió* từ trong bao ra, theo anh xuống xe.
Hướng dẫn viên du lịch ngồi ở hàng trước nhất, chỉ kéo cửa sổ xe xuống dặn dò bọn họ không nên tùy ý nhảy về phía trước, để tránh thiếu dưỡng khí té xỉu. Bởi vì dạy dỗ hôm qua, cô đã khắc sâu trải nghiệm sự lợi hại của phản ứng Cao Nguyên, chỉ rất yên tĩnh đi tới trên dốc một đống tuyết nhỏ, nhìn phong cảnh phía xa.
Tuyết trắng xa gần, dãy núi nhấp nhô.
Trên máy bay vội vã liếc mắt một cái còn cảm thán, hôm nay người ở trong lúc này, càng lộ vẻ không rõ.
Hàn Ninh đi tới bên người cô, cởϊ áσ gió trên người mình ra: "Khoác lên đi, cô mặc quá ít." Lúc lên núi cô chỉ mặc áo sơ mi tay lỡ, lúc này mặc thêm áo gió này cũng lạnh, cho đến khi phủ thêm áo của anh ta mới cảm thấy ấm áp hơn.
Một mùi thuốc lá nhàn nhạt bay vào mũi, lại pha trộn chút nhiệt độ của cơ thể xa lạ.
"Vẫn không thoải mái?" Anh cúi đầu đốt điếu thuốc, thở khẽ ra sương trắng nhàn nhạt. "Thấy cô buồn bực không vui."
Cô lắc đầu, nhìn lá cờ bay trong tuyết.
Xanh da trời, trắng, đỏ, vàng, màu xanh lá cây, trộn lẫn với nhau, bị gió ở đỉnh núi thổi gần như muốn xé rách ra vậy.
"Anh đã từng thầm mếm người khác chưa?" Cô đột nhiên hỏi.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chưa thử qua."
Cô cười: "Cũng đúng, anh hẳn là số mệnh đào hoa, khẳng định chỉ có người khác thầm mến anh thôi nhỉ?"
Anh từ chối cho ý kiến, ngậm lấy điếu thuốc, gảy nhẹ nhíu cằm.
"Lúc tôi còn rất nhỏ, phải nói từ khi bắt đầu biết chuyện đã bắt đầu thầm mến một người." Ở trên đỉnh núi tuyết này, bỗng nhiên có dũng khí muốn nói ra hết. "Anh ấy rất tốt, thật sự rất tốt, cho nên anh ấy có rất nhiều bạn gái, có thể nói là ai đến cũng không cự tuyệt."
Cô nói xong, lại như có như không quét mắt nhìn anh ta một cái, đổi được một câu nói không biết nên khóc hay cười của anh ta: "Sợ cô rồi, không cần cái gì cũng đều bao chụp lên người tôi." Nhìn vẻ mặt không tin của cô, anh mới ho nhẹ một tiếng, nửa thật nói. "Cô có thể hiểu như vậy, khi chưa tới lúc kết hôn, chúng tôi vẫn rất tôn trọng tự do yêu đương."
"Cũng đúng." Cô cười. "Từ đấu đến cuối anh ấy đều không muốn nhìn tôi lâu lấy một lầm, có lẽ là nhìn thấy quá nhiều, ngược lại không có cảm giác nữa" Cô làm một động tác tay. "Khi tôi còn con nít, anh ấy đã sáu tuổi rồi, chính là như vậy mà nhìn tôi lớn lên."
Anh gật đầu: "Thế giao, tôi cũng có không ít em gái thế giao, chỉ là đều sớm kết hôn rồi." (thế giao: quan hệ nhiều đới, hai bên gia đình thân nhau mấy đời)
Cô ừ một tiếng: "Bạn gái của anh ấy rất nhiều người tôi chưa từng thấy qua, nhưng có biết. Có sinh viên của ông nội tôi, có lẽ, sau này cũng sẽ có sinh viên tôi đã từng giúp đỡ qua."
Anh im lặng một lát, mới muốn an ủi cô, đã bị cô đoạt trước: "Không cần an ủi tôi...Tôi chỉ muốn tìm người nói ra hết một chút, đoán chừng là người ở Cao Nguyên đều có chút ấm đầu, khó trách du lịch dễ dàng có diễm ngộ đoán chừng cũng là đạo lý này."
Anh cười ha hả, ở trong trời tuyết lại có một chút cảm giác chói mắt, nhất là một đôi mắt, trong veo thấu đáo, cái góc độ này rất là sáng ngời.
Sau một lát, Anh quay đầu lại nhìn Tiêu Dư, thoải mái nói: "Cô đang ám chỉ tôi sao?"
Cô sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được anh ta chỉ "diễm ngộ", dở khóc dở cười nhìn anh ta một cái, ôm chặt quần áo leo lên xe.
Cho đến khi xe mở ra, Hàn Ninh mới xuất hiện, hướng dẫn viên du lịch cả kinh sợ hãi nhìn thấy anh mặc áo khoác đơn bạc, oán giận người trẻ tuổi không chú ý cơ thể, Tiêu Dư nghe vào trong tai, mới phát hiện ra mình còn khoác áo của anh ta.
Ngày chụp hình này có chút thuận lợi, từ chỗ cây cối dan xen nhau này đám người bọn họ trở về nơi nghỉ ngơi nữa là xong.
Kể từ buổi tối tới đây, mữa đang rơi lác đác.
Cả một ngày từ hè nóng bức đến bão tuyết, cuối cùng lại dầm mưa liên tục, cả tổ diễn kịch ngã bệnh hơn phân nửa, từ Bắc Kinh tới trừ cô và Chế Phiến thân kinh bách chiến, hầu như đều treo ngược nước biển.
(*Thân kinh bách chiến: ý chỉ người có kinh nghiệm vì đã tự trải qua rất nhiều lần rồi)
Hai người ở trong phòng xem TV hồi lâu, mới cảm thấy đói bụng, dứt khoát đi ra ngoài kiếm gì ăn. Vừa mới đi tới đại sảnh khách sạn, xuyên qua thủy tinh nhìn thấy một bóng dáng cao gầy dựa vào tường bên ngoài khách sạn, vẫn mặc áo gió ban ngày, ngậm lấy điếu thuốc đang nghe điện thoại, thấy cô ra ngoài, cười gật đầu một cái.
Thật đúng là khéo. Cô cũng khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Vừa vặn xe taxi dừng ở trước cửa, hai người mới vừa mở cửa xe ra, đã nghe thấy có người sau lưng gọi một tiếng Tiêu Dư.
Cô quay đầu lại thì Hàn Ninh đã ném điếu thuốc, che điện thoại lại: "Trễ như thế tốt nhất không nên đi ra ngoài, trị an ở đây không thể so với Bắc Kinh được, hai người con gái các cô rất nguy hiểm." Nói xong, lập tức vội vã dặn dò vài câu với chiếc điện thoại, rồi nhanh chóng cúp, đi mấy bước tới trước mặt họ: "Tôi đang muốn đi mua bao thuốc, mọi người cùng nhau chen chúc trên một chiếc xe là đủ rồi."
Tiêu Dư thấy anh nghiêm túc, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cánh tay bị Chế Phiến kéo: "Hai người đi là được rồi, chính tôi chờ ở khách sạn." Nói xong, còn chuyển cho cô một ánh mắt cố gắng lên.
Không đợi cô nói chuyện, Chế Phiến đã chạy mất.
Bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
Cô mới vừa ngồi vào trong xe, đã nhìn thấy ghế lái phụ có ngồi một người đàn ông, thì giật nảy mình. Hàn Ninh chui vào trong xe, nhỏ giọng giải thích với cô: "Tây Tạng cứ âm u cả một ngày như vậy, một người lái xe một người áp xe, để ngừa gặp chuyện không may."
Cô ừ một tiếng, mới phát hiện anh cách mình rất gần, không thể làm gì khác hơn là không biến sắc dịch cách ra.
Dọc theo đường đi cô đều nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, từ chối thật lâu, mới dùng một loại giọng điệu rất bình thản nhắn tin cho Hướng Lam: Tối hôm qua Hứa Nam Chinh có ăn cơm thật ngon không?
Rất nhanh tin nhắn đã gởi trở lại: Em đi ăn món ăn Vân Nam cùng với Hứa tổng, khẩu vị của anh ấy rất tốt, yên tâm.
Món ăn Vân Nam.
Cô nghiêng đầu nhìn nước mưa không ngừng chảy xuống trên cửa xe. Từ trước đến nay anh ấy không bao giờ để tâm phải dỗ con gái thế nào, lại cố ý đi theo cô ấy ăn món ăn quê hương, thì ra là không phải tự mình nghĩ nhiều, có lẽ, tình hình của hai người bọn họ bản thân cô đã sớm không biết thế nào nữa rồi.
Trước mắt chợt hiện ra hình ảnh đêm đó, gạt không đi, đánh không tán:
"Phía cuối bàn hội nghị, Hứa Nam Chinh dùng một loại tư thế thoải mái nhất dựa vào thành ghế, chân tùy ý gác lên ven mép bàn nghỉ ngơi. Áo vest choàng ở trên người, mí mắt nhìn văn kiện trên đùi.
Thư ký thực tập Hướng Lam cúi nửa người, nhỏ giọng giải thích nội dung văn kiện. Bởi vì giọng nói rất nhẹ, mình nghe không rõ cô ấy nói cái gì, chỉ thấy ngón trỏ của cô ấy rất nhẹ để lên trên văn kiện trên đùi anh, dường như đang nói cho anh biết ký tên ở chỗ nào.
Vì tư thế này, cổ áo Hướng Lam vốn đã rũ xuống, lại rũ xuống sâu hơn.
Khéo léo lộ ra.
Hứa Nam Chinh im lặng nhìn văn kiện một hồi lâu, không ngừng khẽ xoay bút máy ở giữa ngón tay, cho đến khi ký chữ xuống mới khép văn kiện lại đưa cho cô ấy. Ngẩng đầu chớp mắt một cái cười, tầm mắt mơ hồ dời đi rất nhanh, nhỏ giọng nói một câu.
Cô gái nhỏ lập tức cúi đầu nắm lấy cổ áo, im lặng đỏ mặt.
Giống như là ống kính bị phóng to, anh ấy lơ đãng, cô ấy xấu hổ tươi cười, bị vô hạn phóng đại ngay trước mắt.
Hướng Lam là sinh viên mình giúp đỡ nhiều năm qua, Tiêu Dư nhớ rất rõ ràng, ban đầu lúc biết Hướng Lam thi đậu đại học dân tộc trung ương, mình có bao nhiêu phần vui vẻ thay cô ấy. Thậm chí bốn năm sau khi cô ấy tốt nghiệp, còn thuyết phục Hứa Nam Chinh thu cô ấy vào công ty thực tập.
Không ngờ, từ trước đến nay một người không để tâm đến con gái như Hứa Nam Chinh, lại có cảm tình với Hướng Lam như vậy.
Tiêu Dư chợt có chút phiền não, dứt khoát ấn tắt máy, tháo pin ra.
Hàn Ninh nhìn cô, không lên tiếng.
Xe quẹo vào một con đường nhỏ, hai bên gần như hiện đầy những ngôi nhà màu hồng, dáng vẻ ướŧ áŧ mơ hồ, không kém chút nào với khu làng chơi.
"Tôi vẫn cho là Cao Nguyên này sẽ không giống, nhưng có chút địa phương vẫn còn rất tương thông." Tiêu Dư đưa tay lau đi hơi nước trên cửa sổ xe, nửa cười nói. "Hóa ra cho dù là ở đâu, trước khi phát triển lên, vĩnh viễn là hành nhề ** cung cấp nhu cầu thân thiết nhất cho mọi người."
Cô nói không rõ ràng, nhưng người bên cạnh lại lập tức hiểu được: "Rất có sức quan sát, cô gái khác đến Tây Tạng đều là cảm thán núi tuyết Cao Nguyên, cái gì mà thoát khỏi thế tục ..., cô cũng rất chú ý sự nghiệp dân sinh của Tây Tạng." Anh nói rất có ý tứ, cặp mắt sáng lấp lánh, bí mật mang theo nụ cười vụn vặt.
Cô ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Ở đây có quán bar không?"
Anh cười: "Ở đây cái gì cũng có, hoàn toàn không khác biệt với trong nội địa. Người đẹp ngồi lộ bắp đùi trên xích đu ở đại sảnh KTV, em gái váy ngắn ở quán bar, cũng tuyệt đối sẽ ngắn đến làm cô trố mắt nhìn."
Cô bị anh chọc cười: "Được, đi xem một chút."
Khi xe đến nơi thì cô mới nhớ tới cái cớ anh lấy để ra ngoài: "Không phải là anh muốn mua thuốc sao?" Hàn Ninh mỉm cười lấy ra nguyên một gói thuốc, ở trước mắt cô quơ quơ: "Thuốc như vậy, ở trong khách sạn tôi còn có một gói. Mới vừa rồi thấy sắc mặt ghét bỏ của cô, vẫn cần lấy cái cớ mới có thể xuống đài được."
Cô hé miệng cười: "Nhận ý tốt, trêu chọc tự động bỏ qua."
Vào quầy rượu, quả thật theo như lời anh nói, giống nhau không ít, nếu như không phải là vẫn có chút phản ứng Cao Nguyên, cô sẽ quên mình ở Tây Tạng. Hai người ước chừng uống hai chai rượu đỏ, cô mới cảm thấy hoảng sợ, lớn tiếng hỏi anh còn có quán bar yên tĩnh nào hay không, hay là chuyển sang nơi khác? Hàn Ninh suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, sau đó ra dấu tay ok với cô.
Hai người ra khỏi cửa chính, đã là mưa như trút nước. Anh cởϊ áσ gió xuống, che ở trên đầu hai người, đứng ở ven đường đón xe, cô ồn ào lộn xộn trong tiếng mưa rơi, rất lớn tiếng nói: "May mà tôi chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, nếu không cái áo này sẽ không che được hai người." Anh cười nhìn cô, không lên tiếng.
Hai người đứng yên thật lâu, mới xem như gọi được xe.
Cuối cùng cũng chỉ chạy xe bảy tám phút, đã đến trước một ngôi nhà hai tầng rất nhỏ. Quả thật như mình yêu cầu vậy, một nơi rất thanh tĩnh, gần như không có khách gì.
Anh gọi hai chai bia budweiser 330, dựa lưng vào trên mặt tường điêu khắc, nhấp một hớp bia: "Tối nay mưa lớn quá, ông chủ cũng lười rồi, nếu là ngày thường, còn sẽ có người đàn dương cầm."
Cái này nếu ở Thượng Hải, Bắc Kinh, không có ly kỳ gì, nhưng vừa đυ.ng phải hai chữ "Tây Tạng", đều làm cô có cảm giác rất bí ẩn. "Anh đã đến Tây Tạng mấy lần? Thậm chí còn cầu được ước thấy, loại chỗ này cũng tìm đến."
Anh cười, ở bên trong ánh đèn lờ mờ, hoảng hốt tính toán: "Thật ra thì không có mấy lần, đến một chuyến đã đánh mất bạn gái." Tiêu Dư không ngờ tới anh nói như vậy, chỉ có thể im lặng, chờ anh kết thúc đề tài này, hoặc là tiếp tục nói hết.