Chương 11: Giữa hè ở Malaysia (2)
Huấn luyện dã ngoại.
Nắng gắt hừng hực, mấy trăm người huấn luyện dã ngoại.
Bắt đầu còn có người cười cười nói nói, hai giờ sau chỉ còn lại một đề tài: còn bao nhiêu ki lô mét nữa?
Đến cuối cùng có một người phía trước truyền lời xuống, nói còn hai ki lô mét nữa, khi nghỉ ngơi tại chỗ thì cả một đội ngũ nằm lê lết thưa thớt trên mặt đất kéo dài đến vài trăm mét.
Tiêu Dư vừa mới ngồi xuống, liền đá đôi dép ở chân ra.
Đang muốn nói chuyện cùng với trợ lý nhỏ, chợt có tay khoác lên trên vai, khi nhấc vành nón lên theo bản năng, mới phát hiện cái người từ đầu đến cuối vẫn luôn đi ở phía trước, đang khom lưng nhìn mình: "Mệt không?"
Cô tức giận trợn mắt, quay đầu lại hỏi trợ lý nhỏ: "Nói cho Hứa tổng biết, chúng ta mệt không?"
Trợ lý nhỏ nhìn cô, lại nhìn Hứa Nam Chinh một chút, cuối cùng vẫn khom lưng ở dưới quyền thế: "Không mệt!"
. . . . . .
Cô im lặng hoàn toàn, Hứa Nam Chinh chỉ cười, quỵ một đầu gối xuống, nhìn chằm chằm chân nhỏ của cô: "Còn hai ki lô mét nữa, có thể đi được không?" Nói xong cũng muốn đưa tay chạm vào vết thương của cô, Tiêu Dư bị sợ giật nảy mình, vội né tránh: "Bẩn." Hứa Nam Chinh lại không cảm thấy gì: "Thật không sợ chết, dám mang dép lê huấn luyện dã ngoại." Anh vừa nói xong, vừa mở nắp chai nước suối bên cạnh, đổ nước ở trên chân cô.
Nước là được để trên xe đi theo xe cùng với đội ngũ.
Nước chảy như thế, không ngừng rửa sạch máu cùng với bùn, cũng giảm bớt đau đớn.
Nhưng vấn đề là, hai bên đường cũng ngồi đầy đồng nghiệp, cô được đối xử như thế, hơi không được tự nhiên. Đến cuối cùng, xích lại gần vào người trợ lý nhỏ một bên cũng đang có chút xấu hổ, đứng dậy, cố gắng ngửa đầu, nhìn tổ chim.
Cho đến khi một chai nước cũng đã chảy hết, cô mới làm bộ như thoái mái nói: "Hứa tổng, coi như lòng ngài mang áy náy, mất bò mới lo làm chuồng sao?"
Hứa Nam Chinh giương nhẹ lông mày: "Anh sợ là chân của em bẩn thế này, làm bẩn quần của anh."
Có ý gì?
Cô còn chưa có tiêu hóa xong, anh đã đứng lên phủi tay một cái, làm cho cả đám người có gan hẳn lên, ngay cả Phương Ngôn không thích nói chuyện cũng không chịu nổi, lên tiếng hỏi một câu: "Ông chủ, ngài không nên vui mừng, chắc còn phải đi thêm vài ki lô mét nữa?"
Hứa Nam Chinh còn chưa lên tiếng, mọi người đã kêu rên một trận.
Đợi mọi người gào thét đủ rồi, anh mới hắng giọng, nói: "Xét thấy tình hình tỉ lệ nam nữ 3:1 hiện này ở công ty, chúng ta cần một ít chính sách ưu đãi đặc biệt, tới chăm sóc cho đa số nữ đồng bào." Nói xong, chỉ Phương Ngôn. "Phương Ngôn, cõng Tiểu Mạch bên cạnh cậu lên."
Phương Ngôn hả một tiếng, hoàn toàn choáng váng.
Hứa Nam Chinh cho anh ta một ánh mắt 'tiện nghi cậu rồi': "Hễ bên cạnh người đàn ông nào có nữ sĩ, cũng đều phải cõng các cô ấy đi hai ki lô mét, cho các cậu một cơ hội làm anh hùng." Anh nheo mắt lại, quét mắt nhìn đám nhân sĩ hũ bại ngồi ở trên mặt đất. "Đều là bạn đồng đội trong cách mạng, đừng để ý gì mà thụ thụ bất thân."
Một câu nói văng ra, một đám đàn ông giống như là được bật công tắc điện, toàn bộ nhảy tót lên, chỉ sợ có giống cái bên cạnh.
"Nếu bỏ chạy, phải trở về đường cũ, nhiều hơn mười ba ki lô mét."Anh không nhanh không chậm bổ sung một câu.
Tiêu Dư ngửa đầu nhìn anh, chính là khi đang hoảng sợ, anh đã dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, nửa ngồi ở trước mặt mình: "Vị nữ sĩ này cách tôi gần nhất, em có thể leo lên." Tiêu Dư dở khóc dở cười nhìn anh, lại ngại vì vẻ mặt nghiêm nghị của anh, chỉ có thể phối hợp đặt tay lên vai anh, bị hai tay anh ôm chân, xốc lên.
Trời rất nóng, hai người đều một thân mồ hôi.
Tiêu Dư chột dạ khụt khịt cái mũi, nhẹ nói: "Đây tuyệt đối không phải hưởng thụ, mà thúi chết."
Trong giọng nói của Hứa Nam Chinh có chút trêu chọc: "Em đã thấy qua đàn ông có hương thơm chưa?"
Cô không lên tiếng.
Những người đàn ông ở xa thấy ông chủ làm gương cho binh sĩ, lập tức chấp nhận mà liếc nhìn bốn phía.
Không biết người nào gào thét lên một câu trước tiên: "Ông chủ, tôi đã kết hôn rồi."
Hứa Nam Chinh đứng dậy, đã cõng cô vững vàng: "Có gia đình thì đi xin phép với giám đốc nhân sự, nói dối là muốn trở về đường cũ."
Lại có cô gái nhỏ cười hì hì kêu một câu: "Ông chủ, chúng tôi có thể tự mình chọn người không?"
"Không thành vấn đề, cô chọn người nào thì chính là người đó, không muốn để người khác cõng, cũng có thể đi trở về."
"Ông chủ." Trợ lý nhỏ chợt giơ tay lên. "Chúng tôi muốn nhìn đàn ông cõng đàn ông!"
Hứa Nam Chinh mới vừa đi hai bước, nghe được câu này, ngược lại thật sự là bị chọc cười: "Ý kiến hay, hễ ai không cõng phụ nữ, đều phải cõng đàn ông, về phần ai cõng ai tôi sẽ không quản, quả đấm giải quyết thôi."
Vốn là anh cười giỡn, lại ép tất cả đàn ông cũng gào thét, lập tức từ nhảy tót lên tránh xa phụ nữ, lại đổi thành năn nỉ khắp nơi, chỉ sợ đều bị đoạt đi rồi, chỉ còn kết quả cõng đàn ông mà thôi.
Hai ki lô mét, không phải khoảng cách dài lắm.
Bước chân của Hứa Nam Chinh lại lớn, rất nhanh sẽ bỏ lại đội ngũ ở sau lưng. Tiêu Dư nhìn làng du lịch cách đó không xa, quỷ thần xui khiến buông chút hơi sức, cằm chống ở trên vai của anh, nói: "Đi quá nhanh, người sau lưng không theo kịp."
Mới vừa rồi còn có suy nghĩ đi về sẽ tắm rửa, nhưng bây giờ lại cảm thấy như vậy rất tốt, nếu như thêm năm ki lô mét nữa thì tốt biết bao nhiêu.
Anh hơi dừng bước chân, xoay người liếc nhìn, sau lưng đã sớm vì bố trí nhiệm vụ mà nháo thành một đoàn, từ kêu rên đầy trời chuyển thành ồn ào liên tiếp, nhưng mà lại không có mấy người dám làm thật. Anh cười nhìn một hồi, mới nghiêng đầu nói: "Tập trung đi thôi."
Đột nhiên trở người, mặt của anh, đã ở gần trong gang tấc.
Cô nhìn anh, giống như là đang suy nghĩ, im lặng thật lâu mới nói: "Đánh cuộc gì?"
"Đoán xem, có mấy người thực sự cõng người trở về."
"Số lượng cụ thể không dễ đoán." Cô tính sơ sơ. "Ít nhất cũng hơn bảy mươi."
Ba mươi lăm cặp là luôn có, nhất là những sinh viên mới vừa tốt nghiệp Đại học, chơi đùa quen rồi.
"Được, anh đoán bảy mươi trở xuống."
"Anh cố ý nhường cho em ư? Trong công ty đều là người trẻ tuổi, sẽ không câu nệ như vậy."
Anh từ chối cho ý kiến: "Mượn cớ tặng quà cho em, không tốt sao?"
"Đương nhiên là được, tiền đánh cuộc là cái gì?"
Anh cười lên: "Em muốn cái gì?"
"Muốn cái gì đều được?" Cô quay đầu lại liếc nhìn, đã có người đuổi theo tới. "Em phải suy nghĩ thật kỹ trước đã."
Thật ra thì cô muốn, cũng chỉ cách một ngón tay, chỉ cần lại gần chút là có thể đυ.ng phải. Nhưng đồ xa xỉ này quá đắt, chỉ sợ là có đủ tiền để mua, cũng không có người chịu bán.
Hứa Nam Chinh cười nói: "Ôm chặt một chút, anh muốn lấy thuốc."
Nói xong, liền đưa một cánh tay ra, khom lưng lấy từ bên trong túi quần ra gói thuốc cùng với cái bật lửa.
Cho đến khi rút hơn phân nửa điếu thuốc, hạng nhất đã bị Phương Ngôn cõng một cô gái nhỏ trên lưng chiếm lấy, vẻ mặt đưa đám đi tới: "Hứa tổng, ngài thật là có thể lực, đứng tại chỗ, vẫn không để quản lý Tiêu xuống, đây là ngài muốn huấn luyện sức nặng sao?"
Anh ta vừa nói như thế, mấy quản lý cao cấp bị áp bức sau lưng cũng kêu to: "Hứa tổng, ngài cõng người tình trong mộng của chúng tôi, còn không đi mau, lại vẫn đứng ở chỗ này khoe khoang"
Tiêu Dư nghe lời này mới phản ứng lại, lại giống như anh đã đứng nửa ngày rồi.
Hứa Nam Chinh lại chỉ ngậm lấy điếu thuốc, hàm hồ cười mắng: "Thể lực đều không được, ngày mai trở lại một vòng như thế nào?"
Nói xong mới chậm rãi xoay người, không hề trì hoãn quăng tất cả mọi người ở sau lưng.
Bởi vì hôm nay huấn luyện dã ngoại, nên party mở màn tối hôm qua bị dời đến tối nay.
Khi Tiêu Dư run rẩy đến quầy rượu ngoài trời, mới phát hiện ra mình đã là dê vào miệng sói. Trừ cô ra trễ, tất cả mọi người cũng đều bao vây ven hồ bơi, mọi người vừa nhìn cô lộ diện, lập tức gào khóc thảm thiết một trận, cũng đẩy cô vào bên trong vòng vây.
"Các ông chủ?" Nam MC cầm microphone, rất khoa trương nhìn quanh khắp nơi. "Mọi người sợ hay không sợ?"
Ánh mắt kia, nụ cười âm hiểm kia, rõ ràng là cảm giác dụ dỗ cho thịt.
Giám đốc tài vụ bên cạnh lập tức thức thời cởi giày, áo sơ mi, càng dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, bắt đầu tháo thắt dây lưng. Tiêu Dư kinh ngạc nhìn anh ta: "Lão Kim, anh muốn hiến thân cho ai vậy?" Lão Kim cười hắc hắc, cởϊ qυầи, lộ ra quần bơi bên trong: "Quản lý Tiêu, ngài thật đúng là thành thật, tôi vừa thấy party ở cạnh bể bơi, cũng biết trốn không thoát."
Tiêu Dư dở khóc dở cười, vừa cởi giày xăng-̣đan, vừa hung hăng liếc nhìn Hứa Nam Chinh: "Bị anh hại thảm rồi."
Mấy người khác không chuẩn bị, cũng là luống cuống tay chân cởi giày và áo, quần đương nhiên là không dám cởi.
Hứa Nam Chinh chỉ nhún vai, qua loa kéo tay áo sơ mi, mở hai cúc áo, tỏ vẻ tùy ý.
Tư thế như vậy, tự nhiên khơi mào phẫn nộ.
Nữ MC cầm microphone, hết sức tiếc hận nói: "Hứa tổng, ngài biết công ty chúng ta có bao nhiêu nữ đồng bào hưởng ứng lệnh triệu tập, cũng là vì có thể nhìn thấy ngài không?"
Anh đá giày ra, một bộ dạng rất đáng đánh đòn làm hai lần vận động chuẩn bị: "Vô cùng vinh hạnh."
Vẻ mặt nữ MC lại réo rắt thảm thiết: "Nhưng mà hôm nay, ngài làm tổn thương lòng chúng tôi, thế nhưng cõng một cô gái chạy, ở trước mặt chúng tôi, cõng một cô gái chạy --"
Hứa Nam Chinh giống như im lặng suy nghĩ một lát, mới nhìn Tiêu Dư: "Tôi và quản lý Tiêu là vấn đề lịch sử còn sót lại, từ chối đào bới, xin miễn phỏng vấn."
Loại đề tài mập mờ này, dĩ nhiên là làm nên một trận ồn ào.
Đến cuối cùng nam MC rốt cuộc không nhịn được nữa, vung cánh tay lên một cái: "Thời điểm báo thù đã tới, các huynh đệ, một ngày Hứa tổng còn ở đây, chúng ta cũng chỉ có thể đánh lưu manh!" Nói còn chưa dứt lời, một đám người đã ồn ào tiến lên, nhấc Hứa Nam Chinh lên ném tới chỗ nước sâu.
Tiếng vang rơi xuống nước rất lớn, Tiêu Dư cảm giác cơ thể chợt nhẹ, cũng bị ném xuống nước.
Cái gì gọi là ướt như chuột lột? Ví dụ sống sờ sờ.
Vừa rơi xuống nước như vậy, váy của cô đã ướt đẫm, bơi lên bờ cũng không được. Cũng may trên bờ đã ồn ào thành một đám, không ngừng có người bị ném xuống hồ bơi, uống rượu tranh cãi ầm ĩ, cũng quên mấy người đáng thương bị ném xuống đầu tiên.
Bởi vì là buổi tối, chỉ có một ngọn đèn dầu sáng ngời nằm bên cạnh quầy rượu, còn lại ba bên đều là đèn chiếu sáng rất mờ.
Cô ở trong nước cân nhắc, quyết định bơi từ bóng râm này lên bờ, trở về phòng thay quần áo. Nào có thể đoán được mới vừa tới bên bờ, thì có cảm giác bị người nâng eo, bị sợ đến mức tay cô trượt, lại ngã xuống vào trong nước.
Quay đầu lại nhìn, một cánh tay của Hứa Nam Chinh đang để lên bên bờ, một cánh tay khác lại đỡ cô.
Áo sơ mi cũng đã ướt đẫm, dính vào trên người, tình huống chật vật cũng không khác biệt gì với cô.
Ngăn cách trong nước, năm mươi mét bên ngoài âm nhạc xa hoa lãng phí, nơi này lại có chút yên tĩnh.
"Hôm nay trở lại hơn tám mươi người, anh thua." Cô nghe mình nói chuyện, trộn lẫn tiếng tim đập, chỉ có mình có thể nghe được nhịp tim của chính mình.
"Muốn cái gì?" Anh hỏi.
Khoảng cách rất gần, chỉ cách một cánh tay, cô im lặng thật lâu mới đến gần anh, gần sát mặt của anh, cảm giác hô hấp giao thoa lẫn nhau. Anh từ từ nới lỏng tay đang đỡ cô, nhìn cô, hơi thở hòa vào nhau hỗn loạn.
Khi có một trận hoan hô ở phía xa, rốt cuộc cô ôm cổ của anh, tới gần. Nhắm chặt mắt, áp vào đôi môi quá mức quen thuộc này, rồi lại cực kỳ xa lạ này. Ngay lúc này đây, chỉ một lần rồi sẽ hoàn toàn rời đi, cái ý niệm này không ngừng hành hạ cô, nhưng lại vẫn ôm hi vọng nhỏ bé, thấp thỏm chờ anh đáp lại.
Thật lâu sau, cô mới mở mắt ra, há miệng dùng giọng nói rất thấp nói. . . . . .
Hơi thở, cảm xúc, tất cả đều xa lạ như vậy, nhanh chóng đóng băng trái tim, từng cái một, càng ngày càng chậm.
Nước thật lạnh, lớp không khí ở trên mặt cũng hanh khô.
Đến cuối cùng anh vẫn không nhúc nhích như cũ.
Tim của cô đập giống như sắp dừng lại, nhưng chỉ ép buộc mình thối lui mấy tấc, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Em. . . . . ."
Một giây kế tiếp, đã bị anh kéo đến trước người, dùng miệng trực tiếp ngăn âm thanh lại.
Cách áo ướt đẫm, da thịt ở dưới nước kề nhau. Lưỡi của anh trực tiếp trượt vào trong miệng cô, mang theo mùi thơm Vodka rất đậm. Sức nâng của nước, khiến tất cả đều không chân thật như vậy. Anh cọ chóp mũi vào chóp mũi của cô, nghiêng đầu, giữ chặt sau gáy cô, càng không ngừng hôn sâu, đến cuối cùng hai người đã hoàn toàn chìm xuống dưới mặt nước, đã tiêu hao hết dưỡng khí.
Nín thở đến cực hạn, phổi đã có chút phát đau, cô mới bị nâng lên mặt nước.
"Đủ chưa?" Giọng nói của anh rất nhẹ, thế nhưng, cũng có chút thở dốc.
"Để, để em từ từ."
Năm chữ, nói đứt quãng, hít thở không ngừng, càng cần chính là nhịp tim.
Nói còn chưa dứt lời, anh đã dán chặt lên, cúi đầu lần nữa, hôn lên môi cô vẫn còn đang liều mạng thở dốc.