Chương 18
Ngày chín tháng ba năm Trọng Hy thứ mười sáu, Ngụy Vương dẫn hai vạn quân vương sư tinh nhuệ tấn công Xương Tiên Quan. Hịch Trữ quân phó soái Liêu Phi Trản lấy sông đào bảo vệ thành làm giới tuyến, dùng cự thạch hỏa mộc cố thủ thành trì. Quân vương sư tổn hại gần một ngàn nhân mã vẫn không thể tiến thêm một bước, chiến bại quay về Bình Thành, khiến cho sĩ khí suy sụp.
Dương Thù trước trận chiến đã tỏ vẻ không đồng ý tùy tiện công thành, nhưng trước chiến bại lúc này lại không hề chỉ trích hạch tội, ngược lại còn đích thân đến binh doanh tuần tra, cổ vũ binh sĩ. Còn yết hầu của Vệ Lĩnh, cũng chính là móng vuốt sắt nhọn của Vệ Lĩnh: Xương Tiên Quan từ lúc đó trở thành tiêu điểm chú ý của cả thiên hạ.
Xương Tiên Quan dựa vào thế núi thiên nhiên của Vệ Lĩnh sơn mà kiến tạo thành trì, chỉ có hai mặt cửa thành nam bắc vì phải ứng phó tiến công của vương sư Bình Thành, Hịch Trữ quân còn tu chỉnh bảo vệ, riêng bắc môn thì không phải đề phòng phương hướng như các cửa khác, dễ thủ khó công. Trừ điểm này, Xương Tiên Quan vì ý nghĩa quân sự trọng yếu, khi kiến tạo đã chú ý thiết kế đặc thù: hai mặt nam bắc tường thành đều theo kiểu song tầng, hai tầng tường thành cách nhau gần mười thước, thiết chế bàn đạp tương liên. Gặp tình hình khẩn cấp, thủ quân binh lính đứng trên bàn đạp thiết ngăn chặn thế công của địch quân bên ngoài, nếu ngăn cản không được, liền lập tức lấy cơ quan triệt hồi bàn đạp, lui vào tường. Như vậy, nếu áp dụng phương pháp bắt thang vượt qua đầu thành, rất dễ bị đánh ngã xuống, còn nếu đánh vỡ tường ngoài tiến vào thì lại gặp phải cơ quan của tường trong, trở thành thế bị bao vây trong ngoài, để thủ binh trên thành tùy ý công kích. Vì nguyên nhân dó, Xương Tiên Quan từ lúc dựng xong liền được xưng “Bất bại hùng quan”.
“Bệ hạ, ngài đã ở đây quan sát cả canh giờ rồi, nên trở về đi nghỉ ngơi!”
“Biết rồi, trẫm quan sát thêm chút nữa thôi!”
Đứng trên vách núi cao nhìn xuống, Xương Tiên Quan bên dưới rất giống một lưỡi dao sắc bén, chặt đứt đường thông Lĩnh Nam và kinh thành, chặt đứt cả lối thông đến thiên hạ bao la.
“Chẳng lẽ nó thật sự là vĩnh viễn bất bại đích hùng quan sao?” vị hoàng đế trẻ tuổi lẩm bẩm, tựa như đang tự hỏi mình.
Những đại tướng đứng quanh Dương Thù thần sắc ngưng trọng, không ai dám trả lời. Chỉ có Trịnh Lân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Xin Bệ hạ vững tin, thiên hạ không có ải quan nào không thể phá, vấn đề là phải tìm được phương pháp đúng đắn!”
Từ ngày đấu kiếm trên đại điện tới nay, Tần Kí Anh đối với Trịnh Lân vẫn không phục lắm, thường tìm đến khiêu chiến, đối phương lại luôn không để ý, lúc này liền nắm lấy cơ hội: “Ngươi nói thật dễ dàng, vậy phương pháp đúng đắn kia là gì đây?”
Trịnh Lân lãnh đạm nhìn Tần Kí Anh, lẳng lặng nói: “Tạm thời còn chưa tìm ra, nhưng chỉ cần nắm rõ chiến lực hai quân địch ta, quen thuộc địa hình chung quanh, biết được điểm yếu của chúng thì có thể tìm ra phương án thỏa đáng!”
“Nói đi nói lại cũng vẫn là hành quân trên giấy!” Tần Kí Anh châm chọc một câu, nhưng bởi đối phương phẩm bậc cao hơn, trước mặt hoàng đế cũng không dám quá đáng, chỉ đành hừ một tiếng rồi thôi.
“Nếu thật sự công không được, có nên tìm hướng tiến công khác không?” Tham tướng Khương Đại Minh rụt rè hỏi.
“Vệ Lĩnh phía đông là hoang mạc, phía tây giáp biển rộng, Xương Tiên Quan là con đường duy nhất ít chướng ngại. Nếu không hạ được nó, Vương sư sẽ không thể nam hạ, cho dù là có thể thành công vược qua Vệ Lĩnh, cũng khó mà thuận lợi vận chuyển lương thảo quân nhu, lấy gì để chiến đấu?” Ứng Sùng Ưu lắc đầu thở dài: “Chỉ sợ vẫn phải phiền các vị tướng quân phí chút tâm lực, tìm mưu kế phá thành mới được!”
Trong đám người đến đây thăm dò địch thành chỉ có duy nhất Ứng Sùng Ưu là quan văn, nhưng y duệ mẫn ôn hoà, thức nhân thiện đoạn, được hoàng đế ân sủng mà không hề kiêu ngạo, nên tất cả võ tướng đối với y đều có ý kính trọng, nghe y nói như vậy cũng không một ai phản bác, nhất thời có chút trầm mặc.
Dương Thù cau mày, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia sáng, nắm lấy yên cương, xoay người phóng lên ngựa, giật cương xoay đầu ngựa về hướng Bình Thành, vung roi đánh vào không trung một tiếng giòn vang. Ngựa của hoàng đế tung vó, bọn thần tử liền lập tức đuổi theo hộ giá, Ứng Sùng Ưu hơi ngẩn người một chút đã phát hiện mình là người cuối cùng, vội giục ngựa đuổi theo.
Nơi mọi người dừng lại là một sườn núi cây cối thưa thớt kéo dài đến tận chân tường phía bắc Xương Tiên Quan. Trước kia nơi này là bãi chăn thả dê bò, nhưng vài năm gần đây cuộc sống khó khắn, những hộ chăn nuôi nếu không suy tàn thì cũng chạy nạn hết, nên cả vùng đồng cỏ lâu ngày không người chăm sóc, cỏ dại lan tràn khắp nơi, gần như che lấp cả con đường mòn. Ứng Sùng Ưu lúc ra cửa vì tuấn mã thường dùng bị bệnh, đành tùy tiện cưỡi một con ngựa lạ, điều khiển không quen, trong lúc vội vã giục ngựa có chút nóng nảy, tuấn mã hí vang một tiếng, vó trước tung cao giẫm xuống bụi cỏ, không hiểu sao lại bị trượt móng quỳ sụp xuống đất, hất Ứng Sùng Ưu ngã nhào về phía truớc. Tiếng động khác thường kinh động người đi trước, mọi người quay đầu lại thấy thế đều giật mình. Dương Thù biến sắc, lập tức quay đầu ngựa định chạy đến nhưng lại bị chúng thần đứng chắn lối, vô cùng lo lắng nên xoay người nhảy xuống định chạy đến chỗ Ứng Sùng Ưu, ai ngờ chân đạp xuống cỏ mà như trượt trên băng, thân hình chao đảo té phịch xuống đất, khiến chư tướng hồn phi phách tán, nhào đến nâng dậy.
Ứng Sùng Ưu khi bị hất văng đã kịp thời uốn lưng thay đổi độ rơi nên té cũng không nặng, thoáng thấy Dương Thù ngã nhào, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Có bị thương không?”
“Không sao……” Dương Thù lấy tay sờ lên cỏ, hơi bực mình hỏi: “Cỏ ở đây sao lại trơn như vậy?”
Khương Đại Minh là người địa phương, vội đáp: “Hồi Bệ hạ, loại cỏ này khá hiếm gặp, phiến lá rất dài lại bóng loáng, bước lên rất dễ bị trượt chân. Đêm qua có mưa nhỏ, cỏ này lại giữ nước rất mạnh, vó ngựa cũng không thể trụ vững, chỉ cần bước lên nhất định bị trợt ngã, người thì càng khỏi phải nói…”
“A, chẳng trách lúc nãy trẫm giẫm lên liền cảm thấy trơn trợt như trượt trên băng…” Dương Thù nói tới đây, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Bệ hạ?” Trịnh Lân thấy vẻ mặt hoàng đế khác thường, ngồi ngây người dưới đất, lo lắng kêu lên một tiếng.
“Không sao đâu, ngài đang suy nghĩ chuyện gì đó thôi, để ngài suy nghĩ một chút đi!” Ứng Sùng Ưu mỉm cười trấn an mọi người, ngồi xuống kiểm tra tay chân Dương Thù. May mà không động đến gân cốt, chỉ có khuỷu tay bị trầy da một chút.
“Sùng Ưu, ngươi còn nhớ chúng ta trên đường tới đây đã thấy vùng Tây Bình Sơn người ta phá núi khai đường thế nào không?” Dương Thù ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.
“Đương nhiên nhớ rõ, Bệ hạ còn hỏi: một ngọn núi nham thạch cứng rắn như vậy, làm sao có thể khai thông…” nói tới đây, Ứng Sùng Ưu đột nhiên cao giọng: “Giống như… tường thành Xương Tiên Quan……”
“Đều không dùng loại đá bình thường mà là nham thạch nguyên khối, chất đá giống hệt như Tây Bình Sơn!” Trong số chúng tướng, Trịnh Lân là người đầu tiên phản ứng, lập tức bật dậy, nhặt mấy viên đá bên đường dựng một mô hình hai lớp tường thành, cẩn thận xem xét.
“Xương Tiên Quan sở dĩ khó công khó bại, chủ yếu là nhờ dựa vào thiết kế hai lớp tường thành, khiến chúng ta mặc dù có thể vượt qua tường ngoài, cũng sẽ không thể tiếp tục công kích tường trong vì không đủ chổ tiến công. Cho nên muốn hạ được cửa ải khó khăn này thì tường ngoài không thể công, chỉ có thể đánh sập!” Dương Thù nét mặt hưng phấn, đập nắm tay trái vào bàn tay phải.
“Nhưng tường thành nham thạch dày như thế, làm sao đánh sập được?” Khương Đại Minh nhăn mày nhíu trán hỏi.
Trịnh Lân đã sớm hiểu ý của Dương Thù, liền chủ động giải thích: “Lão nông địa phương chẳng phải đã nói rồi sao: phương pháp mở núi khai đường chính là đốt cho nham thạch nóng chảy rồi lập tức dùng nước lạnh hạ nhiệt, lúc đó chất đá trở nên giòn tan, rất dễ bị đập nát. Ý của bệ hạ chính là dùng phương pháp mở núi này: trước hỏa thiêu sau dùng nước đá hạ nhiệt, thừa lúc chất đá biến đổi dùng lôi mộc cự thạch đánh vào. Một ngọn núi Tây Bình Sơn sừng sững còn có thể san bằng, huống chi là một bức tường thành!”
“Nhưng Tây Bình Sơn là vật vô tri, còn trên tường thành lại có thủ binh nha! Hịch Trữ quân lẽ nào trợn mắt nhìn chúng ta đem một đống củi khô đến thiêu trụi tường thành hay sao?” Tần Kí Anh vốn bộc trực nóng nảy, hơn nữa những lời này lại là nói với Trịnh Lân, ngữ khí càng không dễ nghe, nhất thời quên mất đây vốn là chủ ý của hoàng đế.
Trịnh Lân chau mày, lo lắng nhìn sắc mặt Dương Thù.
“Cho nên cú ngã hôm nay của quả thật rất đáng giá!” Dương Thù chắc vì tâm trạng tốt nên không chú ý đến việc Tần Kí Anh lỗ mãng bất kính: “Thật ra lúc qua hẻm núi đó, trẫm đã có ý niệm này trong đầu, nhưng cũng bởi không thể giải quyết vấn đề vận chuyển củi gỗ và nước, nên chưa nói ra. Bất quá hiện giờ……” Hắn ngẩng đầu, đưa mắt về phía triền núi bên dưới: “Từ nơi này đến tường bắc của Xương Tiên Quan là một sườn dốc thiên nhiên, trên đường không có gì cản trở, cỏ cây lại trơn nhẵn dị thường, nếu đem củi khô quấn thành bó lớn lăn xuống sườn núi này, chẳng phải đã dễ dàng chuyển đến bắc tường thành, thủ quân trên thành dù có dùng đao thương cung tiễn, cũng làm sao có thể ngăn cản được?”
Phối hợp với lời nói của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng bắn ra mấy hòn đá nhỏ lăn xuống cạnh mô hình tường thành Trịnh Lân vừa sắp xếp.
“Sau khi phóng hỏa đốt trăm bó củi dưới góc tường, chúng ta lại dùng thế công dũng mãnh giữ chân thủ quân trên thành, khiến bọn chúng nhất thời không rảnh suy nghĩ biện pháp dập tắt lửa. Chỉ cần duy trì độ hai canh giờ, tường đá sẽ bị đốt nóng, lúc này thế lửa cũng đã suy yếu, lại lăn nước đá xuống sườn núi. Đυ.ng phải tường nóng, nước đá tự khắc tan chảy, khiến chất đá dưới chân tường suy yếu. Đây chính là cơ hội tổng tấn công, cho quân lính cầm khiên hộ thân, lại lợi dụng địa thế sườn núi đẩy lôi mộc đập tường, chẳng lo không đánh sập được tường thành phía bắc của Xương Tiên Quan. Chư khanh nghĩ xem, chân tường bị đánh sập một đoạn, mặt tường còn đứng vững được sao? Hủy được tường ngoài, thủ quân dù có thể lui vào cố thủ tường trong, nhưng sĩ khí há lại không bị suy sụp? Lúc này chúng ta lại tấn công tường trong đã mất đi lá chắn, dù chỉ dùng chiến thuật công thành bình thường nhất cũng có thể san bằng bất bại hùng quan này!”
Dương Thù vung tay hất đổ mô hình tường thành, hào khí bừng bừng, ngửa mặt lên trời cười to.
Tuy rằng đây chỉ là ý tưởng ban đầu, nhưng đối với lối suy nghĩ nhanh nhẹn và sức liên tưởng mạnh mẽ đến thế này, chư tướng đều bội phục tận đáy lòng, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Bệ hạ quả thật anh khí ngút trời!”
Dương Thù cười tủm tỉm quay đầu nhìn Ứng Sùng Ưu, mặt đầy vẻ đắc ý, rất giống một đứa trẻ vừa làm được một chuyện tốt đang đợi được khen ngợi.
“Bệ hạ, kế này quả thực tuyệt diệu!” Ứng Sùng Ưu đành phải tán thưởng một câu: “Nhưng để có thể áp dụng được còn cần phải tính toán cụ thể, việc luyện binh cũng cần phải phương án chu toàn!”
Trịnh Lân liền ôm quyền, ngữ khí kiên định nói: “Thần sẽ vì Bệ hạ suốt đêm định ra phương lược luyện binh, trình ngài ngự lãm!”
Chiến đấu lâu ngày, Dương Thù đã biết rõ Trịnh Lân tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc rất hiệu quả, lập tức vỗ vỗ vai của y, cười nói: “Ngươi đương nhiên là trốn không thoát đâu, trẫm sẽ có trọng trách cho ngươi!”
“Tạ ơn Bệ hạ tín nhiệm!”
“Các vị ở đây, sau này nhất định rất vất vả, đã sẳn sàng chưa?”
“Mặc cho Bệ hạ ra roi!” mọi người đồng thanh kêu lên.
Dương Thù mỉm cười hài vừa lòng, lúc này mới cúi đầu nhìn vết thương trên khủy tay, chớp mắt mấy cái, vươn tay ra trước mặt Ứng Sùng Ưu: “Chỗ này sao lại càng ngày càng đau?”
Ứng Sùng Ưu vốn tưởng Dương Thù lại làm nũng với mình, cầm lấy cổ tay hắn tùy tiện nhìn qua, ai ngờ phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn, miệng vết thương đã lan rộng không ít, chung quanh sưng đỏ, nước vàng không ngừng chảy ra.
“A!” Khương Đại Minh la hoảng: “Thần vừa rồi quên nói: Bị chất dịch của loại cỏ này chạm vào vết thương, nếu không nhanh chóng rửa sạch sẽ rất dễ bị làm độc!”
Mọi người nhất thời tức nghẹn, nhưng biết hắn vốn thật thà, nội tâm có chút trì độn, thay vì phí sức mắng mỏ hắn, chi bằng nhanh chóng giúp hoàng đế Bệ hạ chữa thương thì hơn.
“Đến Tây Bình Trấn dưới chân núi được không? Ta cũng có thể dễ dàng tìm thuốc trị thương.” Ứng Sùng Ưu cúi đầu hỏi Dương Thù: “Bệ hạ có đau lắm không? Có thể cỡi ngựa được không?”
“Còn chịu được!” Dương Thù cứng cỏi nói, đứng dậy nắm cương ngựa, vừa động đến vết thương liền nhịn không được hít sâu một hơi.
“Không được, sẽ…sẽ… càng lúc càng đau……” Khương Đại Minh lắp bắp nói.
“Vậy Bệ hạ cùng ta cưỡi chung một con ngựa, xuất phát mau lên!” Ứng Sùng Ưu lập tức nói.
“Ứng học sĩ văn nhược như vậy, hay để thần hộ vệ Bệ hạ!” Tần Kí Anh xung phong nhận việc, vừa nói vừa bước đến giành lấy cương ngựa, ai ngờ động tác quá nhanh, sơ ý một chút liền bị trượt chân ngã sấp, tư thế bất nhã không nói, hai lòng bàn tay còn bị xây xát chảy máu.
Mọi người đều dở khóc dở cười, ngay cả Dương Thù đau đến như vậy cũng nhịn không được bật cười thành tiếng. Tần Kí Anh mất mặt trước mặt quân vương, xấu hổ đỏ mặt, hung hăng đẩy Khương Đại Minh đang định đến đỡ dậy ra.
“Được rồi, đi nhanh đi!” Ứng Sùng Ưu nén cười, ý tứ nhắc nhở, xoay người giúp Dương Thù lên ngựa rồi phóng lên ngồi sau lưng hắn, quay đầu nói với Trịnh Lân: “Trịnh tướng quân, phiền ngài chiếu cố Tần tướng quân rồi theo sau!” nói xong phóng ngựa đi trước.
“Ta không cần hắn chiếu cố!” Tần Kí Anh ở phía sau thở phì phì rống lên một câu, chật vật bò dậy, đang chuẩn bị leo lên ngựa, đột nhiên cảm thấy bị người ta túm lưng lôi lại:
“Ta nói Tần tướng quân ngươi: Bệ hạ đã đi xa, ngươi còn ngang ngược như vậy sẽ không đuổi kịp!” Trịnh Lân đè lại quyền đấm cước đá của Tần Kí Anh: “Là ngươi tự mình té ngã, hung hăng cái gì? Mau cùng ta lên ngựa!”
“Ta tại sao phải nghe ngươi? Ngươi cấp bậc, phẩm quan cao hơn một chút thì giỏi lắm à? Ngươi đánh bại ta một lần thì hay lắm sao? Có bản lĩnh thì nhận khiêu chiến của ta, chúng ta đấu lại!”
Trịnh Lân đối với vị đồng liêu tranh cường háo thắng này có chút đau đầu, thở dài nói: “Nếu có thời gian, thì cứ theo ý ngươi đi!” Sau đó một tay xách người đặt lên yên, phóng xuống chân núi.
Tây Bình Trấn là một trấn nhỏ chừng hơn hai trăm hộ, nhà cửa rách nát, dân sinh nghèo khổ, đoàn người vất vả lắm mới tìm được một quán trà nhỏ, lấy nước ấm rửa miệng vết thương cho hai người.
Trịnh Lân hỏi tiểu nhị của quán: “Hiệu thuốc của trấn ở đâu?”
“Hồi đại gia, chổ chúng tôi nhỏ hẹp ít người, có bệnh thì lên núi hái thuốc về uống, làm gì có hiệu thuốc! Trấn Nhạn Quy cách năm mươi dặm phía tây mới có hiệu thuốc!”
Ứng Sùng Ưu cau mày, bất đắc dĩ nói: “Vậy đành phải dùng vải sạch băng lại, đợi quay về Bình Thành mới xử lý!”
Trịnh Lân đồng ý, lấy ra ít tiền trả cho chủ quán. Đúng lúc này, ngoài đường vang tiếng chuông ngựa, một người đội nón choàng áo, phong trần mệt mỏi đi vào quán trà, ngồi xuống bàn ở gần cửa.
“Khách quan xin chờ một chút, tiểu nhị xong bên này sẽ đến hầu hạ!” Quán nhỏ chỉ có một tiểu nhị, lão bản liền chạy đến cao giọng tiếp đón.
Người nọ “Ừ” một tiếng, giở nón trúc ra, nhìn lướt qua trong quán, đột nhiên “A” một tiếng, giật mình kêu lên: “Tiểu Ưu!”
Ứng Sùng Ưu vừa mới băng bó cho Dương Thù xong, nghe gọi, vô thức nhìn lại, chỉ thấy người nọ đã đẩy bàn ra kích động tiến đến, nếu không phải kịp kiềm chế vào phút cuối, ắc là đã vươn tay ôm lấy Ứng Sùng Ưu.
“… Tam sư huynh?” Ứng Sùng Ưu hít một hơi thật sâu, ngẩn ra nhìn người kia, không biết nên biểu tình thế nào cho phải. Năm… sáu… bảy… tính ra đã bảy năm, từ sau khi hắn nói ba chữ “Thật xin lỗi” rồi kiên quyết xuống núi, bảy năm sau đó không hề gặp lại, không chút tin tức, lạnh nhạt như chưa từng quen biết, thế nên hôm nay đột nhiên gặp mặt, cảm giác có chút là lạ.
“Tiểu Ưu… quả nhiên là đệ! Đệ… thay đổi rất nhiều… ngày càng…” Người kia cười cười có vẻ xấu hổ, nhưng lại càng nhiều hoài niệm, vươn tay ra mà lại không dám chạm vào y phục của Ứng Sùng Ưu.
Ứng Sùng Ưu ngoài mặt tươi cười thản nhiên, trong lòng thì ngũ vị tạp trần. Mười bảy tuổi đến hai mươi bốn tuổi, quả thật là bảy năm biến đổi kịch liệt nhất trong đời người, làm sao có thể giống như thiếu niên ngây ngô năm ấy… Rốt cuộc ánh mắt cũng thanh tĩnh lại, nhãn thần nhìn người kia lại lộ ra vẻ tươi cười trong sáng nhất.
“Sùng Ưu, vị này là ai?” Dương Thù hồ nghi hỏi han.
“À, là Tam sư huynh của ta: Dương Thần!” Ứng Sùng Ưu đáp một tiếng, lại quay đầu về phía Dương Thần: “Huynh sao lại đến Lĩnh Bắc?”
“Ta nhận đề cử của lệnh tôn đại nhân, đến Bình Thành bái kiến hoàng đế Bệ hạ.” Dương Thần thoáng đăm chiêu: “Đệ cũng ở nơi này, vậy chẳng phải… Sao không nghe thái phó đại nhân nhắc đến việc đệ cũng tham gia Cần vương…”
“Đệ hộ giá Bệ hạ từ sau lúc xuất cung tới đây.” Bởi biết bối cảnh Dương gia thế đại quan lại, Ứng Sùng Ưu cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy Dương Thần cũng tới đến Bình Thành, việc y nghi hoặc chính là: “Huynh vừa rồi nói… là gia phụ đề cử huynh tới đây?”
“Được thái phó đại nhân ưu ái, ủy thác trọng trách, hai năm nay tàn ẩn bên cạnh Mạnh Thích Thanh. Sau khi Trầm Đại tướng quân gặp chuyện không may, thái phó lo lắng ta sẽ bại lộ thân phận, nên bảo ta mau chóng đến Bình Thành.”
“Chẳng lẽ huynh chính là…… vị Kính Từ tiên sinh kia?” Ứng Sùng Ưu lắp bắp kinh hãi.
“Phải. Kính Từ là tên tự của ta
[1]. Lúc ở chổ Mạnh thị, ta dùng tên Dương Thần
[2], bởi chữ ‘thần (晨)’ có bộ “nhật” trên đầu dễ gợi cho người ta là có ý ‘ẩn trong bóng tối’”
Hắn tuy rằng chỉ nói sơ vài câu, nhưng mọi người có mặt đều biết ẩn danh bên cạnh Mạnh Thích Thanh là một việc vô cùng nguy hiểm, không khỏi tỏ vẻ thán phục.
“Lúc huynh đi, tình hình ở đế đô thế nào?”
Dương Thần hiểu ý của Ứng Sùng Ưu, thở dài nói: “Kỳ thật lúc Trầm Đại tướng quân vừa bị bắt ta liền rời khỏi kinh thành, bởi trên đường kiểm tra nghiêm ngặt làm trì hoãn hành trình, nên mới đến đây trễ như vậy. Tình huống hiện tại của thái phó…… ta cũng không được rõ lắm.”
Ứng Sùng Ưu “Ừ” một tiếng, sắc mặt có chút ảm đạm.
“Đúng rồi, Tiểu Ưu, các vị này đều là người của Bình Thành à? Dường như có hai bằng hữu bị thương, phải không?”
Trong quán trà đông người hỗn tạp, Ứng Sùng Ưu không tiện giới thiệu, hàm hồ nói: “Nếu đều phải đến Bình Thành, vậy cùng đi với chúng tôi đi. Vết thương của hai người bọn họ cũng cần phải nhanh chóng thoa thuốc mới được……”
“Còn chưa bôi thuốc à? Trong người ta có mang theo vài loại đây. Để ta xem vết thương trước đã!” Dương Thần thuận tay cởϊ áσ choàng ném qua một bên, lộ ra dáng người cân đối, mặt tuy đầy vẻ phong trần nhưng cũng không dấu được dung mạo tuấn mỹ và thần thái phiêu dật, ngay cả Dương Thù cũng phải thầm khen.
“Huynh có mang theo Bạch ngọc sinh cơ cao không?” Ứng Sùng Ưu hỏi.
“Có một lọ… ” Lúc này Dương Thần đã cầm lấy cánh tay của người ở gần mình nhất là Dương Thù, mở lớp vải băng cẩn thận xem xét: “Đệ nói rất đúng, dùng Bạch ngọc cao thoa vào sẽ vô sự!” vừa nói vừa lấy trong áo ra một bình sứ nhỏ, mở nắp đổ một ít lên vết thương của Dương Thù rồi đưa cái lọ cho Ứng Sùng Ưu.
Thấy Dương Thần đã chăm sóc cho Dương Thù, Ứng Sùng Ưu cầm lấy bình thuốc, tự nhiên bước đến bên cạnh Tần Kí Anh, ngồi xuống trước mặt, mở lòng bàn tay hắn ra nhẹ nhàng bôi thuốc, vừa làm vừa theo thói quen thổi nhè nhẹ, ôn nhu nói: “Không sao nữa rồi, không đau đâu……”
Tần Kí Anh chỉ thấy vết thương bị nhiệt khí thổi vào, cảm giác vô cùng dễ chịu, liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ứng Sùng Ưu hơi cúi xuống, đột nhiên nghe tim đập mạnh, mặt mày đỏ bừng, may mà da vốn ngâm đen nên không ai nhận ra.
“Sùng Ưu!” Dương Thù ở bên này trừng mắt, sắc mặt có chút khó coi: “Ngươi qua đây băng vết thương cho ta!”
“Tam sư huynh y thuật giỏi hơn, để huynh ấy xử lý đi!” Ứng Sùng Ưu không chú ý tới biểu cảm của Dương Thù, cúi đầu băng bó xong cho Tần Kí Anh rồi mới phủi tay đứng dậy, vừa ngoảnh lại liền hoảng hốt:
“Sao còn chưa băng lại? Tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cũng không thể cứ để như vậy được!”
“Hắn không cho ta đυ.ng đến,” Dương Thần cười nói: “Vị bằng hữu này của đệ dường như chỉ tin tưởng người quen!”
Ứng Sùng Ưu không biết Dương Thù tại sao lại đột nhiên trở chứng, bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải tự mình chạy đến, nhẹ nhàng nâng khủy tay hắn lên, thổi hai cái, dỗ dành: “Được rồi, vậy để ta băng lại, băng xong rồi sẽ không đau nữa……”
“Đệ vẫn giữ thói quen này, chăm sóc người bệnh lúc nào cũng ân cần dịu dàng như vậy!” Dương Thần đứng một bên nhìn thấy, cười cười có vẻ thương cảm: “Cho dù có đau, nghe đệ thủ thỉ bên tai như vậy cũng thấy giảm bớt vài phần.”
Ứng Sùng Ưu thấy trong lòng hơi khó chịu, lắc lắc đầu, làm như không nghe thấy, đỡ Dương Thù đứng dậy, Trịnh Lân đã dắt ngựa chờ sẵn.
Cũng giống như lúc xuống núi, Dương Thù và Ứng Sùng Ưu ngồi chung một con ngựa, bốn người còn lại hộ vệ tứ phía, Dương Thần cũng trèo lên ngựa của mình, chỉ còn Tần Kí Anh ngắm nghía hai bàn tay bị băng kín rồi chạy đến chổ Khương Đại Minh nói: “Khương tham tướng, ta cưỡi chung ngựa với ông nhé?”
“Ta còn phải trông chừng hai con ngựa không người cưỡi.” Khương Đại Minh làu bàu: “Sao ngươi không đi chung với Trịnh tướng quân?”
“Ta không đi với hắn…” Tần Kí Anh còn chưa nói xong, Trịnh Lân đã đi tới: “Khương tham tướng, ngựa để ta trông cho, ngài cùng đi với Tần tướng quân đi!”
“Ừ!” Khương Đại Minh tâm tư đơn giản, cũng không nhận ra có gì khác thường, liền trao dây cương cho Trịnh Lân, rồi đỡ Tần Kí Anh lên ngựa.
“Trịnh Lân thật có khí độ!” Dương Thù lẳng lặng quan sát rồi hạ giọng nói: “Tần Kí Anh rõ ràng có địch ý như vậy mà hắn cũng không để bụng chút nào, quả nhiên có phong độ của một đại tướng!”
“Tần tướng quân cũng không có ác ý, chỉ vì quá hiếu thắng mà thôi! Lần đó so kiếm mặc dù bất phân thắng bại, nhưng ai cũng biết hắn bị rơi xuống hạ phong. Sau đó hắn lại liên tục tìm Trịnh Lân muốn tỷ thí lần nữa nhưng đều bị lấy cớ ‘trong quân không được tư đấu’ để cự tuyệt, nên mới gây phiền toái như thế!” Ứng Sùng Ưu nhớ lại bộ dáng Tần Kí Anh bị ngã vừa rồi, không khỏi mỉm cười: “Cá tính không chịu thua này của hắn rất giống với Thất sư đệ của thần, rất khả ái!”
“Đáng yêu lắm à?” Dương Thù liếc Ứng Sùng Ưu một cái “Chẳng trách lúc nãy ngươi lại bỏ mặc ta đi chữa thương cho hắn, thì ra là vì thấy hắn đáng yêu…!”
Ứng Sùng Ưu nghe Dương Thù ghen tuông oán giận, nhịn không được cười thành tiếng, dỗ dành: “Đương nhiên là Bệ hạ càng đáng yêu hơn, nhưng vì biết Tam sư huynh y thuật cao cường, nên thần mới để cho huynh ấy chữa!”
Dương Thù quay đầu nhìn Dương Thần cưỡi ngựa đi phía sau mấy trượng: “Hóa ra Kính Từ tiên sinh tài hoa mà thái phó nhắc tới chính là hắn, sao nhìn giống cái gối thêu hoa thế không biết?”
“Tam sư huynh tuy rằng tướng mạo có phần tuấn mỹ, nhưng cũng là người có thực học. Hơn nữa Dương gia nhiều đời đều tận trung với triều đình, sao Bệ hạ lại nói như vậy chứ?”
“Ta chỉ nói như vậy khi trò truyện riêng với ngươi thôi, lại giáo huấn ta!” Dương Thù lẩm bẩm một câu, lại hỏi: “Ngươi không phải nói đệ tử Phù Sơn thân thiết như huynh đệ sao? Nhưng sao ta lại thấy ngươi với vị Tam sư huynh này có cảm giác là lạ, không giống khách khí, mà cũng không như thân cận nha!”
Đối với sự mẫn cảm của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu có chút ngoài ý muốn, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng giải thích: “Chúng thần đã hơn bảy năm không gặp, khó tránh khỏi xa lạ, có lẽ một thời gian sau sẽ thân thiết hơn!”
“Không cần!” Dương Thù đột nhiên nắm lấy tay Ứng Sùng Ưu, ngang ngạnh nói: “Ngươi chỉ cần thân thiết với một mình ta là đủ rồi!”
Ứng Sùng Ưu thấy hắn lại bắt đầu bướng bỉnh, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngài là người đứng đầu thiên hạ, không nên thân mật quá mức với bất cứ kẻ nào, phải có khí độ vương giả uy nghiêm mới được!”
Dương Thù cố sức xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Ứng Sùng Ưu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc: “Nếu quân lâm thiên hạ mà không được thân cận với ngươi cũng thì ta cũng chẳng màng!”
“Bệ hạ nói như vậy sẽ làm thần rất khó xử……” Ứng Sùng Ưu cố ý không sử dụng kính ngữ, cố gắng biến đổi cuộc đối thoại ngày càng đi chệch hướng này: “Mong muốn của thần cũng giống như mong muốn của người trong thiên hạ, đều hy vọng Bệ hạ chăm lo việc nước, trung hưng Đại Uyên giang sơn ta, tạo phúc cho bá tánh, cho nên những lời lúc nãy sau này không nên nói nữa……”
“Lại giảng đạo lý lớn……” Dương Thù bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng ngẫm lại phu tử vốn là người như thế, cũng không để trong lòng, chép miệng, chuyển sang chuyện khác: “Sùng Ưu, tuy rằng hiện giờ đã tìm được cách công thành, nhưng xét tình hình trước mắt của vương sư, nếu không mạnh tay thay đổi chế độ xã hội, căn bản sẽ không thể nâng cao chiến lực, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thuyết phục các đại chư Hầu mới được! Ta giờ nghĩ đến hội nghị quân vụ ba ngày sau liền cảm thấy khó khăn hơn nhiều so với việc công phá Xương Tiên Quan!”
“Bị phủ quyết ba lần liên tiếp mà Bệ hạ còn có thể kiên trì đem kế hoạch cải biên vương sư thảo luận trong hội nghị quân vụ, ấy đã là chiến thắng bản thân!” Ứng Sùng Ưu mỉm cười cổ vũ: “Cho dù lần này vẫn bị phủ quyết cũng chẳng sao! Thần tin tưởng các đại phủ Hầu cuối cùng cũng sẽ hiểu: chia quân chính là xu thế đúng đắn. Tể Châu Hầu không phải đã đồng ý ủng hộ Bệ hạ trong hội nghị quân vụ rồi sao?”
“Nhưng muốn thuyết phục các vị lão Hầu gia khác cũng thật gian nan! Đối bọn họ mà nói, phủ quân kiêm nhiệm chủ soái châu quân là quy củ của tổ tông từ lúc lập quốc đến nay, muốn thay đổi chẳng khác nào lột da bọn họ. Trẫm đôi lúc quả thật không có biện pháp đối phó mấy lão nhân gia này!”
“Thế nào là không đúng với tông phái của tổ tiên?” Ứng Sùng Ưu mỉm cười nói: “Mọi sự đều do con người lập ra, thần tin tưởng Bệ hạ nhất định có thể thành công. Chỉ tiếc những tướng lãnh trẻ tuổi có tư tưởng đổi mới xã hội lại không đủ uy vọng, không thể tham dự hội nghị quân vụ, chỉ đành trông chờ vào Bệ hạ tự lực đối mặt.”
“Nếu ta thành công, phu tử thưởng cái gì nào?”
“Bệ hạ muốn cái gì?”
“Ừm…” Dương Thù ngẫm nghĩ: “Trẫm muốn ngươi dành một đêm kể lại chuyện trước khi ngươi tiến cung, không được ngủ!”
Ứng Sùng Ưu không khỏi bật cười, vỗ vỗ vào cánh tay đang ôm bên hông mình: “Chuyện đó có gì thú vị?”
“Trẫm chỉ là muốn biết thôi!”
“Được được được, thần tuân chỉ là được……”
Hai người nhìn nhau cười xòa, ánh nắng chiều tà từ phía tây chiếu đến, tựa như đem hai bóng người hòa thành một
Dương Thần nãy giờ vẫn lẳng lặng đi phía sau, đột nhiên nhướng mày nhìn về phía hai người, ánh mắt trở nên phức tạp dị thường.
[1] Nam giới TQ xưa, đặc biệt là tầng lớp trí thức, luôn luôn có tên tự, tên tự này được dùng trong giao tiếp thường ngày, tỏ ý tôn trọng, ví dụ: Triêu Vân tên tự là Tử Long nên thường được gọi là Triệu Tử Long; tương tự, Quan Công thường được gọi là Quan Vân Trường[2] Giải thích về tên họ của Dương Thần và Dương ThùDương Thần (杨晨): Dương trong “dương liễu”, Thần trong “thanh thần (sáng sớm)”Dương Thù (阳洙): Dương trong “thái dương”, Thù: một trong bốn nhánh sông ở Sơn Đông.Hai chữ “dương” này đồng âm khác nghĩa.Ở đây Dương Thần sử dụng một từ đồng âm khác nghĩa làm tên khi ẩn danh bên cạnh Mạnh Thích Thanh: 杨辰 – “thần” trong “thời thần”, chỉ thời gian