Chương 2: Tại sao huyệt của tôi lại đẹp như vậy chứ

Từ lúc học thạc sĩ Trần Hành đã yêu mến vị Bạc Thần này nhưng vẫn không dám tiến thêm một bước ("Ngay cả bài luận văn có hệ số ảnh hưởng vượt quá 10 cũng không làm được mà còn muốn theo đuổi nam thần?"), chỉ có thể u ám mà vặn vẹo trong bóng tối chú ý từng hành động của đối phương, suy đoán tình hình cuộc sống gần đây của anh. Cũng may nam thần say mê học thuật, trong cuộc sống ngoại trừ một chậu hoa lan xanh nhỏ ra thì không còn vật sống nào khác, nếu không cậu thật sự không biết nên khóc như thế nào.

Trần Hành lướt xuống xem từng cái weibo của đối phương. Phần lớn weibo của đối phương là suy nghĩ lại những chuyện đã qua, lắng nghe cảm xúc và ghi chép học thuật, thỉnh thoảng xen lẫn một hai tấm ảnh phong cảnh và vẽ tay. Lúc Trần Hành lướt đến cuối còn nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển của đối phương, ảnh chụp không được rõ lắm nhưng mơ hồ còn có thể nhận ra tên người trúng tuyển viết ba chữ "Bạc Thanh Hà" - Xem ra chủ weibo này đúng là nam thần rồi.

Trần Hành cảm thấy rất bức rức như đột nhiên nhìn thấy qυầи ɭóŧ Cyber của nam thần. Không hổ danh là nam thần, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng sạch sẽ như vậy. Trần Hành lặng lẽ chú ý, sau đó đỏ mặt vội vàng lưu lại tất cả ảnh trong album của đối phương.

Blog của đối phương không tính là cập nhật quá nhiều, thậm chí một tuần mới đăng một tin, sau đó thông qua cơn mộng xuân đêm đó của Trần Hành. Ừm, cho dù nam thần tùy tiện đăng một câu "Cả ngày gõ luận văn, mỏi tay quá đi", cậu cũng có thể tưởng tượng ra khớp xương rõ ràng của nam thần, ngón tay thon dài trắng nõn xông lên, bắn đến vài tờ khăn giấy cũng không lau hết được.

Cho tới hôm nay, đột nhiên cậu lướt tới bài viết mới nhất của nam thần.

"Cúc hoa của anh ấy... Đẹp đến không còn chỗ nào để nói..."

Mặt Trần Hành nóng đến muốn nổ tung, câu nói kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, dung hòa tất cả tế bào thần kinh bên trong thành một đống keo dính.

Cậu lại mở khóa điện thoại, chưa bỏ ý định tiếp tục trở lại weibo của Bạc Thanh Hà. Trạng thái kia đã bị báo cáo, trang chủ của Bạc Thanh Hà vẫn sạch sẽ như vậy giống như tất cả vừa rồi đều là ảo giác của Trần Hành.

Trần Hành thở hổn hển, ngửa đầu nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu. Nam thần là đồ dâʍ đãиɠ, chuyện này mang lại cho cậu sự kính thích vô cùng lớn, trong đó biểu tượng rõ ràng nhất là làm cho dươиɠ ѵậŧ của cậu dựng đứng.

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Hành không chỉ cứng mà còn cứng đến muốn nổ tung. Bây giờ trong đầu cậu đều là dáng vẻ lạnh lùng của Bạc Thanh Hà, anh dùng giọng điệu đọc PPT nói "Sao cúc hoa của tôi lại đẹp như vậy". Nghĩ tới đây, cậu đỏ mặt tắt weibo, mở ra một tấm ảnh bị cậu giấu bóp tiền.

Đó là ảnh Bạc Thanh Hà để lại khi tham gia một hội thảo học thuật nào đó. Nam thần không thích chụp ảnh tự sướиɠ, tất cả ảnh chụp liên quan đến đối phương trong điện thoại của cậu đều được tìm trên web trường, hoặc là tìm trên tin tức, chỉ có tấm ảnh này là lúc cậu nghe nam thần báo cáo, mượn danh nghĩa chụp PPT lén chụp lại.

Trong ảnh, Bạc Thanh Hà đứng ở trước màn hình, vẻ mặt lạnh lùng giảng giải thành quả nghiên cứu của anh, kính gọng màu bạc phản xạ lại ánh sáng xanh trên màn hình, tôn lên vẻ trong trẻo lại lạnh lùng của anh giống như một tòa núi băng nguy nga cao không thể với tới.

Người như vậy... Lại có thể nói ra lời như vậy...!