Chương 1: Vay tiền

Hành lang quanh co sâu hút và tĩnh mịch, nhìn thế nào cũng đều hiện lên sự kì lạ. Trong vườn trồng vài hàng cây trà Đại Hồng Bào, một gam có thể lên tới hàng vạn tệ.

Khi gió thổi qua hàng cây khiến hương trà thơm mát, âm thầm mà thể hiện sự quý phái một cách choáng ngợp.

Giang Tây Thần đi trong hương thơm của trà, nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ.

Mấy năm trước đây, địa vị trên thương trường của Giang gia và Du gia có thể nói là ngang ngửa nhau. Nhưng hiện tại thì Giang gia đã sa sút đến mức phải mở miệng vay tiền của Du gia.

Những bước đi khó khăn của Giang Tây Thần cũng kèm theo sự bối rối. Khi gia đình còn ở thời kì đỉnh cao, cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Từ trước đến nay ở bên ngoài cô luôn là một cô tiểu thư cao cao tại thượng.

Nhưng giờ đây cô đã trở thành một kẻ hèn mọn, thậm chí cô vẫn chưa biết phải mở lời ra sao.

Sau khi do dự một hồi, cô khó khăn đi tới trước cửa nhà họ Du. Vẻ mặt Giang Tây Thần bối rối, miệng cô mím chặt vì không biết nên nói thế nào về việc vay tiền.

Du Diên Châu khi nghe người hầu báo tin cô đã lập tức đi xuống lầu thì nhìn thấy cô đang đứng trước cửa chính.

Giang Tây Thần vẫn đang mặc đồng phục của trường, có vẻ như cô đã bị gia đình gọi tới đây khi đang học trên lớp.

Cô có một khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào và trong sáng nhưng thân hình lại vô cùng nóng bỏng, quyến rũ.

Chiếc áo đồng phục màu trắng bó sát có cổ áo hơi phồng, những nút cúc áo chật cứng như thể một giây sau sẽ không chịu đựng được mà bung ra.

Vòng eo mảnh khảnh của cô đối lập với bộ ngực nhấp nhô phía trên. Bên dưới là một chiếc váy xếp ly có sọc đỏ đen mà trường quy định, váy có vẻ như hơi cũ và cũng đã xỉn màu nhưng nó đã làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô.

Váy không ngắn, chiều dài cũng vừa phải. Tuy nhiên, vì đôi chân của cô quá thon và đường cong mông lộ ra khiến cô có một cám dỗ khó tả.

Đây là kiểu đồng phục phổ biến nhất và có họa tiết hơi giống với đồng phục thủy thủ trong truyện tranh của Nhật Bản.

Ánh mắt Du Diên Châu liếc qua sau đó dừng lại trên người của cô, đáy mắt anh chợt hiện lên một tia ám dục nhưng lập tức đã biến mất, sau đó mở miệng chào hỏi cô: “Thần Thần.”

Nghe anh gọi tên mình, cô ngẩng đầu thì bắt gặp anh đang bước xuống cầu thang.

Du Diên Châu là người kinh doanh, cho nên khí chất lạnh lùng từ lâu đã ngấm vào sâu trong xương tủy của anh. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ khiến người đối diện khâm phục một cách sợ hãi.

Cô không ngờ tới hôm nay anh vậy mà lại có mặt ở nhà.

Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Trên mặt nở một nụ cười lịch sự, cô nhìn hắn sau đó ngoan ngoãn gọi: “Anh Du.”

Du Diên Châu là anh trai của Du Cẩn, anh lớn hơn bọn cô sáu tuổi.

Khi cô còn học cấp hai, anh đã gia nhập vào thương trường gây nên nhiều sóng gió. Cô cũng không tiếp xúc nhiều với anh, mà chỉ thỉnh thoảng gặp anh đến đón Du Cẩn tan học, hai người cũng không giao tiếp nhiều.

Trên thương trường, Du Diên Châu là một người vô cùng đáng sợ, cũng đã không ít lần cha cô nhắc đến tên anh với vẻ mặt kính nể.

Nghe cha kể về anh nhiều nên cô đối với anh đã sinh ra một số cảm giác nhất định, cô vừa ngưỡng mộ cũng vừa sợ anh.

So với các bạn cùng lứa cô cũng được xem như một kẻ táo bạo nhưng mỗi lần gặp anh cô không khỏi căng thẳng mà điều chỉnh lại thái độ. Như thể học sinh tiểu học gặp thầy giáo chủ nhiệm.

Và thời điểm hiện tại cũng giống như vậy, khi vừa gặp Du Diên Châu vai cô lập tức căng cứng, cả người đứng thẳng tựa như bị phạt.

Du Diên Châu bước xuống cầu thang sau đó đi đến bàn trà trong phòng khách, cô vẫn đứng yên tại chỗ mà nhìn chằm chằm anh. Du Diên Châu đột nhiên mở miệng gọi cô: “Đến ngồi đi.”

Chín mươi phần trăm số tiền của Du gia là do Du Diên Châu kiếm được, cho nên tất cả quyền điều hành đều nằm trong tay anh.

Cô đến đây là để vay tiền đương nhiên không dám để lại ấn tượng xấu, lập tức ngoan ngoãn đi tới ngồi đối diện anh.

Nhìn thấy chân cô căng cứng, Du Diên Châu không khỏi nhíu mày: “Trông anh rất đánh sợ sao? Thần Thần, thả lỏng đi, không cần phải căng thẳng như vậy. Anh không ăn thịt người.”

Ngoài khí chất dọa người ra thì anh thực sự vô cùng đẹp trai, đường nét khuôn mặt không hề thua kém những người trong làng giải trí.

Cả người Du Diên Châu đều tỏa ra khí chất lịch lãm, trầm ngâm. Là kiểu khí chất mà những nam sinh cùng tuổi Giang Tây Thần không thể so sánh.

Ban đầu cô có chút lo lắng nhưng sau khi anh cất lời trêu đùa cô cũng đã dần dần thoải mái hơn mà mỉm cười đáp lại nhưng nụ cười cô có chút ngọt ngào xen lẫn nỗi buồn.

“Anh Du, hôm nay em đến gặp Du Cẩn, phiền anh có thể gọi cô ấy xuống đây không?”

Du Diên Châu đặt một tách trà trước mặt cô, tách trà này có giá lên đến hàng vạn tệ nhưng anh lại coi chúng như một cốc nước tầm thường.

“Tiểu Cẩn mới đi nước ngoài du lịch, vẫn chưa về.”

Cô sững sờ, nếu Du Cẩn không có nhà thì cô không biết nên nhờ vả ai.Ngay lúc cô đang do dự không biết nên chào tạm biệt ra về hay không thì Du Diên Châu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em đến đây vì chuyện trong nhà sao?”

Theo như lời Du Diên Châu nói thì có vẻ anh đã nắm rõ sự tình của gia đình cô trong lòng bàn tay. Cô kinh ngạc nhìn anh, sau đó xấu hồ cúi đầu khẽ gật một cái.

“Hiện tại gia đình em quả thực gặp khó khăn, tài chính gia đình em không đủ.”

Đối mặt cũng là một nhát dao, cúi đầu cũng là một nhát dao. Dù sao tới cũng đã tới, cô cũng không muốn tay không mà đi về.

“Anh Du, nếu anh đã biết rõ chuyện của gia đình em, anh có thể giúp em được không? Anh yên tâm, số tiền này em sẽ không lấy không, tiền lãi có thể dựa theo thị trường mà tính.”

Đợi hồi lâu vẫn chưa có câu trả lời, cô thử ngẩng đầu thăm dò anh thì bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn cô.

Không kịp chuẩn bị mà đυ.ng phải ánh mắt anh khiến nội tâm cô chợt có một suy nghĩ kì lạ lướt qua.

Nhưng ánh mắt của Du Diên Châu nhìn cô cũng có chút kì lạ, không giống như nhìn một người mà như thể đang nhìn một... Món đồ chơi thú vị.