Chương 15: Âm Dương Song Tu Công!

Đế chế kiểu tiên

Chương 15: Âm dương song tu công!

Mạnh Thiên miệng nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra nhìn về phía thân hình mềm mại thơm ngát vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình.

Bàn tay hắn nhè nhàng xoa lấy tấm lưng bóng nhắn của mỹ nhân mở miệng trêu chọc nàng:

“Tỷ tỷ trong khi ngủ mà mặt vẫn đỏ như vậy sao! Thật đáng yêu!”

Mà Nhã Như nghe thấy thế sắc mặt lại càng đỏ, khẽ mở đôi mắt nhìn hắn bên trong có xấu hổ, có yêu thương và cũng có một chút tức giận.

Nhưng chưa để nàng kịp quở trách Mạnh Thiên, hắn đã trực tiếp đặt lên môi mỹ nhân một nụ hôn coi như để xin lỗi vì sự thô bạo hôm qua.

Mỹ nhân lòng như nếm mật cũng không tiếp tục của trách hắn nữa, chỉ là dùng bàn tay ngọc ngà của mình ôm lấy cổ hắn tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ những giây phút ngắn ngủi này.

Mạnh Thiên cũng không nói gì chỉ là bàn tay lại xiết chặt mỹ nhân trong ngực hơn một chút hưởng thụ ôn nhu, bên trong đầu thì hạ lệnh:

“Hệ thống! sử dụng vòng quay cải mệnh đi!”

“Tinhh!”

Lập tức có 6 ô vật phẩm xuất hiện trước mắt Mạnh Thiên:

- Ô thứ nhất: mất hoặc thêm lượt

- Ô thứ hai: dịch chuyển phù x1

- Ô thứ ba: thăng linh đan x20

- Ô thứ tư: lý giải luyện đan sư sơ cấp tập 2

- Ô thứ năm: lý giải luyện khí sư sơ cấp tập 2

- Ô thứ sáu: phàm cấp trung giai binh khí hỏa kiếm

Nhưng chỉ có ô thứ 3 đã ảm đạm vì đã bị Mạnh Thiên quay chúng trước đó.

‘Cạnh cạnh cạnh’

Ánh mắt Mạnh Thiên sáng lên khi thấy kim đồng hồ dừng lại ở một ô vật phẩm.

“Tinhh! Chúc mừng kí chủ nhận được phàm cấp trung giai binh khí ‘Hỏa Kiếm’ vật phẩm đã được chuyển vào kho đồ hệ thống”

Hài lòng nở nụ cười, Mạnh Thiên đã biết vận khí của mình đang nằm bên cạnh đây rồi không có lý do gì để hắn dừng lại.

“Hệ thống! Tiếp tục mở ra rương cải mệnh đi!”

“Tinhh! Chúc mừng kí chủ thành công nhận được ‘âm dương song tu’ công pháp vật phẩm đã được chuyển vào kho đồ hệ thống”

Mạnh Thiên hai mắt hơi nheo lại chưa hiểu bộ âm dương song tu công kia là sao bèn hỏi hệ thống:

“Nói qua chút tin tức về âm dương song tu công đi hệ thống”

“Tinhh! Âm dương song tu công là bộ công pháp không xác định được phẩm cấp sử dụng trong lúc nam nữ hoan ái, có khả năng đem lại nhiều lợi ích cho cả hai đặc biệt ngưởi chủ tu công pháp có khả năng sao chép đi linh căn của đối phương mà không để lại bất cứ tác dụng phụ nào cho cả hai”

Mạnh Thiên ánh mắt co rút lại, hắn cũng rõ ràng việc một cá nhân sở hữu càng nhiều linh căn thì thiên phú lại càng khủng bố ấy vậy mà bộ công pháp này lại cho phép cá nhân sao chép một cái linh căn khác từ đạo lữ của mình.

Quả thực là vô cùng bất phàm khó mà do lường được giá trị của nó.

Mạnh Thiên khẽ nhìn qua thân thể mạn diệu trong ngực liền nở nụ cười xấu xa trầm giọng hạ lệnh:

“Tiếp nhận truyền thừa công pháp đi hệ thống”

Lập tức một nguồn tin tức chảy vào đại não hắn điều này khiến Mạnh Thiên hơi nhíu mày, thế nhưng cả người vẫn không nhúc nhích gì vì sợ mỹ nhân trong ngực sẽ tỉnh giấc.



Dù sao cũng là một tay lão luyện trong bộ môn truyền thừa, mà bộ công pháp này cũng có nhiều chỗ để Mạnh Thiên vô sự tự thông, thậm trí ở một vài điểm do hắn là người hiện đại còn thấu hiểu hơn cả bộ công pháp này khiến cả quả trình truyền thừa không sảy ra bất cứ chục chặc nào cả.

Nửa ngày lại trôi qua, quá trình truyền thừa cuối cùng cũng đã kết thúc Mạnh Thiên khẽ mở mắt đã thấy mỹ nhân trong ngực không biết đã thứ tỉnh từ lúc nào đang đưa ánh mắt nhìn hắn.

Bên trong ánh mắt lúc này đã chỉ còn ôn nhu cùng yêu thương hiển nhiên này đã nghĩ thông xuốt và sự tình kia cũng đã diễn ra khiến cho Nhã Như không thể nào chối bỏ đi rằng giờ mình đã là nữ nhân của tên háo sắc này.

Mà Mạnh Thiên nhìn vào ánh mắt nàng thì yêu thương không thôi, đưa tay nhéo lấy cái mũi quỳnh của nàng nói:

“Có phải thấy tiểu đệ đệ của nàng anh tuấn xuất khí như vậy nên không nỡ rời mắt phải không?”

Nhã Như nghe thế thì phì cười, cũng mở lời trêu trọc hắn:

“Thϊếp không ngờ chàng cũng mặt dày lợi hại như vậy a!”

Mạnh Thiên nghe thế lại càng cười to một tiếng oai phong nói:

“Ta còn có chỗ lợi hại hơn nhiều!”

Sau đó không ngần ngại mà vỗ vào kiều đồn vểnh cao đàn hồi kinh người của mỹ nhân một phát, tiểu huynh đệ sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức cũng đã uy phong lẫm lẫm ngẩn cao đầu, sẵn sàng xung phong liều chết bất cứ lúc nào.

Nhã Như sấu hổ khi nghe tên vô lại này nói lại thêm động tác của hắn khiến phía dưới nàng cũng đã rỉ ra một ít chất mật.

Dù sao cũng là lần đầu nếm trái cấm khiến mỹ nhân sau đó ít nhiều cũng có chút u mê, lại thêm nàng là một tông cấp cường giả nên sức khôi phục lại rất lớn nên cũng không hề ái ngại sau khi trải qua lần đầu.

Mạnh Thiên cũng đã cảm nhận được mỹ nhân tâm ý bèn không hề dự mà trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy.

Hai người lại môi lưỡi triền miên chỉ khác lần này không còn chất kí©h thí©ɧ nữa, mà Nhã Như dù lúc đầu tuy cũng còn chút thẹn thùng thế nhưng cũng rất nhanh chìm vào trong đó.

Cả hai chiếc lưỡi không ngừng mà cuối lấy nhau, trao cho nhau những chất mật của đôi nam nữ mới yêu.

Mà phía bên dưới bàn tay Mạnh Thiên cũng không nhàn rỗi mà mơn chớm lấy bầu ngực sữa của nàng biến hóa chúng thành muôn hình vạn trạng, đôi khi lại ngắt lấy hai điểm đỏ ửng mê người của nàng khiến mỹ nhân đê mê không không.

Còn Nhã Như nàng cũng lớn mật hơn không ít, ngọc thủ duỗi ra bắt lấy thứ hung khí đang dữ tợn kia mà xoa nắn khiến Mạnh Thiên cũng sướиɠ khoái không thôi.

Hai người triền miên hơn 5 phút thì Mạnh Thiên cũng luyến tiếc rời môi mỉm cười nhìn mỹ nhân.

Động tác dưới thân cũng không dừng lại mà đưa tiểu huynh đệ đã trong tư thế sẵn sàng từ lâu tới gần nơi cấm địa Nhã Như.

Mà lúc này nơi tư mật Nhã Như cũng đã là một mảnh lầy lội ướŧ áŧ khi chịu sự trêu chọc của Mạnh Thiên.

‘Ưm ưm’

Mỹ nhân rên khẽ khi Mạnh Thiên nhẹ cọ tiểu huynh đệ của mình lên nơi tư mật của nàng để tạo độ trơn khiến nàng cảm thấy vô cùng kí©h thí©ɧ.

‘Ọt’

‘Hít’

Mạnh Thiên hít vào một hơi sướиɠ khoái, nhưng lần này hắn không hề dừng lại động tác liên tiếp mặc kệ cho tiểu huyệt của Nhã Như đã ra sức co bóp ép chặt lấy tiểu Mạnh Thiên.

Còn Nhã Như thì chỉ biết ú ớ rêи ɾỉ trước từng cú trùng kích tới tận hoa tâm của mỹ nhân làm cho đầu óc nàng trở nên mụ mị càng phát ra những âm thanh dâʍ đãиɠ.

“Ưm phu quân hảo a! Thϊếp thật thỏa mái, thật sướиɠ a”

Mạnh Thiên nghe thấy mấy lời khẩu da^ʍ của nàng lại càng như trúng phải chất kí©h thí©ɧ hạ thân lại càng ra tốc mà vào chỉ trong vài phút đã tung ra gần ngàn cú thúc.

‘pạch pạch pạch’

“Ưm phu quân chết thϊếp mất, chậm a mạnh quá”

Nhưng Mạnh Thiên lại chẳng quan tâm mấy lời này phía dưới vẫn tiếp tục ra sức cày cấy mà cũng vì sức tấn công quá mạnh mẽ này cũng khiến mỹ nhân xuất khí sau hơn trăm lần ra vào nữa.

Chỉ thấy hai mắt nàng trợn lên, khóe miệng chảy ra nước miếng làm cho khuôn mặt thiên thần của nàng trở nên dâʍ đãиɠ vô cùng.



“Thϊếp ra!!”

Nàng hét lên một tiếng lớn sau đó cong người, một làng nước ấm từ nơi tư mật nàng phóng ra nhưng lại bị tiểu huynh đệ Mạnh Thiên ngăn chặn.

Nhã Như sau khi lêи đỉиɦ cũng chỉ biết nằm ra đó mà thở bỏ mặc Mạnh Thiên với tiểu huynh đệ vẫn hùng dũng đứng đó.

Mỹ nhân sau phút thở dốc đang định mở lên quở trách hắn thô bạo thì lại thấy cơ thể mình bị lật ngược lại, sắc mặt nàng lập tức kinh hãi nhưng lời chưa kịp phát ra đã chuyển thành một tiếng rên dâʍ đãиɠ.

Mạnh Thiên lại sách thương lên ngựa tiếp tục công thành phạt trại mặc cho mỹ nhân phía rêи ɾỉ nỉ non.

‘Pạch pạch pạch’

Lại là một chuỗi nhưng âm thanh khiến người ta xấu hổ phát ra kéo dài hơn 30 phút mới kết thúc.

Mạnh Thiên lại một lần nữa phóng toàn bộ dương tinh vào phía trong Nhã Như cũng khiến nàng lại thêm một lần nữa phải xuất khí cũng làm mỹ nhân vô lực mà hóa thành một đám bùn nhão mặc kệ Mạnh Thiên muốn làm gì thì làm.

Mà Mạnh Thiên nhìn thấy cảnh tượng này cũng áy náy không thôi, giờ hắn cũng đã phát hiện ra mình có chút không biết thương hương tiếc ngọc khiến mỹ nhân trên người cũng không ít dấu răng của mình để lại.

Hắn ân cần nằm xuống bên cạnh mỹ nhân, hôn lên đôi môi mỹ nhân, nét mặt có chút xấu hổ mà nói:

“Xin lỗi phu nhân a! ta nhất thời có chút phấn khích nên mới không chú ý tới..”

Mỹ nhân liếc mắt nhìn Mạnh Thiên trong bụng nghĩ không biết tên này có phải có cái thể chất gì đặc thù hay không mà chỉ ở cảnh giới luyện khí đã khiến một vũ tông như nàng phải chật vật như vậy.

Mạnh Thiên không thấy mỹ nhân đáp lời mình còn tưởng nàng đã thực sự giận mình, hắn cũng chỉ biết cười khổ nói:

“Lão bà à! Quả thực cũng khó trách ta dù sao nàng cũng quá mê người khiến phu quân nhất thời không thể kiềm chế! Như vậy đi lát nữa xong chuyện ta sẽ đền bù cho nàng thứ khác a!!”

Nhã Như thực ra cũng không hề trách hắn, mà thậm trí còn có chút vui vẻ vì được nam nhân của mình khen thế nhưng nghe tới câu cuối nàng liền biến sắc.

Ánh mặt sợ hãi nhìn về Mạnh Thiên, quả thực nàng đang sợ dù sao thì giờ nàng cũng vô lực phản kháng nếu thực sự tên này lại muốn động có khi nàng sẽ bị chơi chết mất.

Mạnh Thiên thấy mỹ nhân phản ứng lớn như thế thì cũng biết mình nói sai bèn sắp sếp lại từ ngữ một chút rồi nói:

“Không phải ý của ta là như vậy, mà trong tay ta có một bộ công pháp song tu mà khi sử dụng môn công pháp này sẽ giúp trị liệu thương thế và khôi phục thực lực rất tốt.

Không những thế nó còn giúp nàng và ta đồng thời ra tăng thực lực nên mới muốn thử”

Nhã Như đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn con hàng trước mắt này, dù sao hắn chỉ là một tiểu tử luyện khí xuất thân nơi hoang dã sao lại có công pháp song tu được.

Mạnh Thiên thấy vài tia nghi hoặc trong mắt thê tử lập tức biết thắc mắc của nàng tới từ đâu, đầu óc lập tức xoay chuyển bèn lựa lời nói:

“Qủa thực ta được một lão đầu thu nhận, thế nhưng lão đầu kia lại là một vị cường giả tuyệt thế từ phía trên tình cờ hạ phàm.

Ông ta thấy ta có chút tư chất lại hợp mắt nên cũng bỏ ra vài năm chăm sóc ta, mà nàng cũng biết vài năm trong mắt cường giả cũng chỉ như hạt cát trong xa mạc thôi.

Thế nên sau khi ta lớn lên ông ấy mới bỏ lại bộ công pháp này cho và nói thêm một câu, nếu con có thể phi thăng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại”

Quả thật lần này Mạnh Thiên nổ có chút lớn thế nhưng nếu hắn không nói như vậy Nhã Như lại hỏi nơi ở trước của Mạnh Thiên ở đâu muốn đến để ra mắt trưởng bối thì quả thực phiền toái lớn.

Nhưng câu truyện của Mạnh Thiên lại khiến Nhã Như khϊếp sợ không thôi, dù sao cường giả phía trên nàng chỉ nghe được trong truyền thuyết ở trong một số cổ tịch xa xưa mà thôi.

Vậy mà Mạnh Thiên một người sống quanh năm trong rừng núi lại có được kiến thức đó kết hợp thêm bộ công pháp song tu hắn nói tới kia khiến nàng đã có cơ sở đến khẳng định câu truyện của Mạnh Thiên có 8 phần là đúng.

Chỉ có một lỗ hổng duy nhất nàng hơi khó hiểu là thực lực của Mạnh Thiên được cường giả cấp cao chỉ dậy ở tuổi này lại có vẻ hơi thấp mà thôi, thế nhưng nàng cũng không nói ra.

Dù sao cách chỉ bảo của cường giả cũng khó mà biết được có dụng ý gì lại thêm nói nam nhân mình thực lực yếu kém trước mặt hắn thì có chút không hợp lý nên nàng cũng chỉ biết gật đầu tin tưởng.

Mạnh Thiên nhận được tín nghiệm của Nhã Như thì cười hề hề nói:

“Vậy chúng ta thử nhé!”

Nhã Như tuy cả người mệt mỏi nhưng nghe lời giới thiệu của Mạnh Thiên cũng hơi động tâm, đây lại còn là công pháp của cường giả phía trên khiến cho nàng cũng có chút chờ mong.

Vì thế mà Nhã Như nhẹ gật đầu chờ đợi Mạnh Thiên triển khai công pháp.