Đại Việt từ thuở lập quốc chỉ là một thôn làng nhỏ, Lý Anh Tú ăn chung, ở chung với dân chúng. Hắn vẫn còn nhớ khi đó hắn đước mời đi dự một cái đám cưới đầu tiên một cặp trong làng. Để khuyến khích dân chúng kết hôn, sinh sản hắn cũng đi dự, đồng thời còn chúc phúc đây, chuyện đó xảy ra cũng đã được bốn năm.
- Bệ hạ còn nhận ra thảo dân?
Nghe Lý Anh Tú nói đến thân phận của mình phụ nữ cũng rất ngạc nhiên, sau đó liền vui mừng đến phát khóc, được bệ hạ dự lễ thành hôn, còn nhớ đến cả hàng chục vạn dân chúng Thăng Long được đặc ân đó cũng chỉ có một mình nàng.
- Mẹ, ngài đừng khóc, là ta sai rồi, ta xin lỗi bệ hạ là được.
Đứa bé thấy mẹ mình khóc liền kéo tay người phụ nữ nói. Lý Anh Tú mỉm cười hỏi.
- Đây là con của các ngươi? Chồng ngươi đâu rồi.
Người phụ nữ lau lau nước mắt đáp.
- Bẩm bệ hạ, đây đúng là con của thảo dân, năm nay được bốn tuổi (tuổi mụ). Còn chồng thảo dân đã hi sinh từ cuộc chiến tại Lục Giang. Nhờ chính sách của bệ hạ thảo dân cũng có thể nuôi lớn thằng bé đến bây giờ, cuộc sống của gia đình xem như ổn định.
Trận Lục Giang là trận đánh lớn đầu tiên của Đại Việt, tại trận đó dù là quân Đại Việt hay quân Crow cũng đều tổn thất rất nhiều, xác người trôi chật kín cả sông, không ngờ chồng của nàng lại hi sinh trong trận chiến này. Lý Anh Tú quay sang xoa đầu cu nhóc hỏi.
- Nhóc con, ngươi tên là gì?
Tên nhóc tỏ vẻ khó chịu liền né đầu ra khỏi tay hắn dõng dạc nói lớn.
- Ta sống không đổi tên, chết không đổi họ.
Lý Anh Tú nghe đến đây liền sững sờ, kiểm tra lại hệ thống cũng không có phát hiện ra thông báo hiện lên nói phát hiện ra danh nhân, chẳng lẽ đây chỉ là chuyện trùng hợp. Suy nghĩ qua nhanh Lý Anh Tú nói với Trần Thư.
- Truyền lệnh của Trẫm mọi việc ăn, ở, học tập của đều do Trẫm lo liệu. Bộ tài chính hằng tháng cứ chi ra sau đó cầm hóa đơn đến gặp Trẫm.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Trần Thư lập tức vâng lệnh, người phụ nữ liền vui mừng, như vậy chẳng khác nào con trai mình là đệ tử của thiên tử, nàng vội nói với.
- Mau mau tạ ơn bệ hạ.
khó chịu nhưng vẫn cúi người nói.
- Cảm ơn bệ hạ, lớn lên đỗ đạc có tiền ta sẽ trả lại cho ngài.
Lý Anh Tú bị lời nói của làm cho bật cười, nhưng hắn cũng không phản bác mà gật đầu nói.
- Được, Trẫm chờ người lớn lên đỗ đạc làm quan đây.
Lý Anh Tú suy nghĩ rất rõ ràng, mặc kệ này có phải là chuyển thế hay không thì hắn cũng sẽ nhận được sự đầu tư tốt nhất, nếu là chuyển sinh Lý Anh Tú sẽ nhận được một nhân tài, còn nếu không thì hắn cũng chỉ mất một món tiền nhỏ, không có vấn đề gì.
Vụ việc cũng chỉ như một bước đệm nhỏ, An Tư và Lý Anh Tú tiếp tục đi dạo khắp phố, An Tư như một thiếu nữ bay nhảy thỏa thích, lại mua cho hắn thêm vài que xiêng nước, vừa đi vừa ăn chẳng giống một công chúa hoàng tộc chút nào. Sau đó nàng lại dẫn hắn đến vài cửa hàng quần áo cũng mua sắm không ít, chủ yếu là dành cho hắn. An Tư rất có tiền, Lý Anh Tú biết là như vậy, xưởng rượu mang đến cho nàng lợi nhuận cực lớn, An Tư lại không phải người thích tiêu pha nên nàng tích trữ lại rất nhiều.
Lý Anh Tú đi theo nàng cũng cảm giác được sự phồn hoa của Thăng Long, bình thường hắn vi hành thường đến các công xưởng, các điền trang để giám sát, ngược lại bỏ qua khu vực đô thị này. Người ta nói dưới chân tượng Nữ Thần tự do là bóng tối, Lý Anh Tú lại không thấy được cái bóng tối đó ở Thăng Long, tại Thăng Long mọi cư dân đều hạnh phúc, thỏa mãn với cuộc sống của mình. Buổi chiều tối đứng từ trên hoàng thành có thể nhìn thấy được đèn hoa giăng khắp lối.
- Chàng thấy không, Thăng Long rất phồn hoa.
Lý Anh Tú đứng trên tường thành nhìn xuống đường phố hoa lệ thẫn thờ liền bị An Tư làm cho giật mình. Nàng nhìn hắn nói tiếp.
- Đó là nhờ có chàng, trọng trách trên vai chàng rất lớn, gánh cả vận mệnh của đất nước này. Nên ai cũng có thể gục ngã, riêng chàng thì không được. Vì Đại Việt cần chàng, mẹ cần chàng, thϊếp cũng cầng chàng.
Lý Anh Tú nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ rực lên dưới ánh chiều tà của Thăng Long. Hai năm qua nàng vẫn như vậy, âm thầm ở sau lưng ủng hộ hắn, chăm sóc hắn không hề oán than điều gì. Nhìn hắn buồn bã vì Elina nàng cũng ở bên động viên hắn. Có thể nói hai năm qua nàng đều dõi theo bước chân hắn tiến lên.
Lý Anh Tú khẽ ôm lấy An Tư, không gian, thời gian như dừng lại, chỉ có hai người mà thôi. Đám cảnh vệ đồng loạt quay người đi chỗ khác vì không muốn ăn thức ăn cho chó, Trần Thư lại vô cùng hâm mộ, giá như Trinh nương cũng ôn nhu với hắn như thế đây.
Không biết bao lâu Lý Anh Tú mới nói nhỏ vào tai nàng.
- Ta sẽ không gục ngã vì nàng. Hoàng hậu của ta.
An Tư thân thể khẽ run một cái, đây có thể xem là lời của hắn tỏ tình nàng hay không. Nước mắt khẽ tràn lên mi. Thời gian qua nàng rất cảm thấy ủy khuất, nàng yêu hắn, nhưng không dám tiến tới quá nhiều, nàng không thích sự ủng hộ của Trần Thủ Độ, nàng không muốn nàng được thượng vị vì sức ép từ triều đình, thứ nàng muốn chính là tình yêu từ phía của bệ hạ.
Lý Anh Tú nhìn nàng khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt đã lăn dài trên má của mỹ nhân cười nhẹ nói.
- Khóc cái gì khóc. Mỹ nữ, cười lên đại gia xem cái nào.
An Tư phì cười khẽ đấm vào ngực hắn nói.
- Chàng thật xấu xa.
Lý Anh Tú thoải mái nói.
- Cổ nhân có câu đàn ông không hư, đàn bà không yêu đây.
An Tư phụng phịu nói.
- Là cổ nhân nào nói, là chàng nói thì có.
Lý Anh Tú cười lớn, hai cười tay trong tay trở về Tử Cấm thành, chỉ để lại một đám cảnh vệ đã no nê thức ăn cho chó. Bọn hắn trong lòng hô lớn: “Trở về ta nhất định phải đi kiếm vợ”.
====================Ta là đường phân cách==================
Lý Anh Tú đi vào bên trong thủ phủ, đi sau hắn không rời nửa bước là Trần Thư. Lần trước triệu hoán ra Trần Ích Tắc quả thực làm cho Lý Anh Tú và cả triều đình sợ hãi, từ đó Lý Anh Tú cũng không dám đi triệu hoán danh nhân một mình nữa, lỡ biết đâu triệu hoán ra Trịnh Kiểm thì bỏ mợ rồi.
Thăng cấp lên đời bốn cần đến năm mươi ngàn điểm chiến công, không biết bao giờ mới tích góp đủ, Lý Anh Tú cũng chỉ mới có được hơn hai ngàn điểm chiến công mà thôi. Lý Anh Tú cảm thấy bản thân Đại Việt đang bị đe dọa bởi những mưu đồ của các thế lực bên ngoài, đặc biệt là Franzt đế quốc, hắn cảm thấy Đại Việt cần phải nhanh chóng tăng cường thực lực hơn, trước mặt thực lực tuyệt đối, mưu kế không có chỗ dùng.
“Đinh, xác nhận tiêu hao một ngàn điểm chiến công triệu hoán danh nhân mười lượt?”
- Triệu hoán.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Chiêu Vũ hầu Nguyễn Vũ Dật”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Đương quận Công Đào Quang Nhiêu”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thái Giám Trịnh Khả”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công thợ tài Vũ Như Tô”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Hữu tướng quốc Nguyễn Xí”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Trung Túc vương Lê Lai”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Hoằng quốc Công Đào Duy Từ”.
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Hồng Hà nữ sĩ Đoàn Thị Điểm”
“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công... Trạng Quỳnh”.
Lý Anh Tú bật cười, ít khi thấy hệ thống lại bỗng nhiên bị ngập ngừng như vậy, mà người đó lại là Trạng Quỳnh. Mặt mày hắn cũng trở nên tươi như hoa cúc, bởi lần này triệu hoán ra mười người tuyệt đối đều là Boss và siêu cấp Boss của thời đại. Thời kỳ Lê Sơ và Lê Trung Hưng gắng liền với thời kỳ phát triển đỉnh cao của Đại Việt và thời kỳ loạn lạc nhất của Đại Việt, chính vì vậy mà người tài xuất hiện lớp lớp, danh tướng nhiều như mây. Lý Anh Tú cảm thấy lần này mình kiếm bộn rồi.
Từ bên trong bệ đá cổ đi ra mười người, gái có, trai có, già có, trẻ cũng có. Lý Anh Tú sáng mắt lên nhìn người con gái tuyệt sắc, thế nhưng đứng bên cạnh nàng là một người trẻ tuổi hơn tầm mười chín tuổi, gương mặt đẹp trai, sáng sủa, nhưng nhìn lại có nét tinh quái. Hai người này bước ra vừa nhìn thấy đối phương vậy mà cùng lúc chỉ thẳng vào mặt nhau quát lớn:
- Là ngươi!