Chương 3-2: [ Hạ]

[—]

Mới sáng sớm, Tần Tố Quyết còn chưa ngủ no đã bị người nào đó đang chuẩn bị đi vào triều gọi dậy.

Tối hôm qua cái tên chết tiệt kia lại đem nàng ép buộc mệt mỏi đến không chịu nổi, mặc dù muốn cự tuyệt sự cầu hoan của hắn, nhưng vừa nghĩ đến hắn vì chính mình làm hòa thượng hai năm, không gần gũi nữ sắc nên cho dù nàng có ý chí sắt đá đến mấy cũng không nhẫn tâm nói lời cự tuyệt.Nhưng quả thật nếu cứ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thì kết cục sẽ là chính mình cả người liên tục bủn rủn, ủ rũ.

Tần Tố Quyết ngủ không đủ no nên khác hẳn với vẻ giỏi giang, bình tĩnh khi thanh tỉnh,lúc này nàng tựa như một chú mèo con không kiên nhẫn, không chút khách khí vung tay đẩy hắn ra rồi lại kéo chăn vùi đầu vào gối ngủ.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Đông Phương Diệu cảm thấy đặc biệt thú vị, liền học đòi nàng cũng làm một con mèo quậy phá, hắn nhẹ nhàng xốc chăn của nàng lên, dùng ngón tay chọc nhẹ vào gương mặt nàng.“Tố Quyết, tỉnh, tỉnh.”

Quả thật gần đây tâm tình của hắn không tệ chút nào, tuy rằng vẫn có một chút chuyện thượng vàng hạ cám làm cho hắn phiền lòng, nhưng mỗi ngày cứ mở to mắt ra là có thể nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu thương nằm ở bên cạnh mình, cái loại tư vị hạnh phúc này, quả thực vô cùng đáng quý.

Vào thời điểm khi thế cục triều đình rung chuyển bất an nhất, hai người bọn họ từng bị phụ hoàng hắn phái đại quân tới đuổi gϊếŧ, tình thế chật vật không chịu nổi, nhưng dù trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ vẫn đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ, cũng như ở trước mặt Phật Tổ nói lên lời hứa chung thân cả một đời.

Trong quá trình bí mật mưu đồ đoạt vị, hắn phải chịu đựng biết bao nỗi suy sụp không ngừng cùng nguy hiểm trùng trùng, khi đó giấc mộng lớn nhất của đời hắn chính là ngồi trên long kỷ, làm cho nàng cùng chung hưởng giang sơn tươi đẹp này, trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất, có quyền thế nhất trong thiên hạ.

Nhưng …Chính lúc hắn tưởng mình có được hết thảy ấy, thì người hắn yêu thương nhất lại lựa chọn cách rời xa hắn.

Hắn yêu Tố Quyết, yêu đến tưởng chừng như phát điên phát dồ, hai năm nàng ra đi là khoảng thời gian tra tấn cùng dày vò, thế nên hắn thực không dám lại dễ dàng tin tưởng có hạnh phúc tồn tại trên đời này.

Hiện nay, nàng đã xuất hiện lại ở trước mắt hắn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ưu, giận, buồn,vui của nàng. Cho dù bị nàng quở trách, giáo huấn thì đó cũng là một loại ngọt ngào.

Tần Tố Quyết bị hắn làm phiền nên chẳng quản lễ nghi, cánh tay vừa động liền đem hắn đặt ở dưới thân.

Không kịp phòng bị, Đông Phương Diệu giật mình phát hoảng, bất quá hắn chẳng những không thấy đang bị mạo phạm, còn lập tức thuận thế dùng chính sách sử xuất ai binh, giả vờ kêu lên một tiếng, khi đối phương mềm lòng một chút thì hắn liền một lần nữa đem nàng áp chế dưới thân,hơn thế nữa thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, hắn bá đạo dùng miệng ngăn đôi môi của nàng lại, làm cho nước bọt đan xen lẫn nhau, không để cho nàng có cơ hội xuất khẩu răn dạy.

Tần Tố Quyết nằm ngửa ở trong lòng hắn, trợn tròn ánh mắt,nhưng nàng cũng không vừa chút nào, thừa dịp khi đầu lưỡi hắn xâm nhập, nàng nhẹ nhàng cắn hắn một ngụm.

Đông Phương Diệu bị cắn đau muốn chết nhưng vẫn không chịu buông ra, tiếp tục ở trên môi nàng lưu luyến đi tới đi lui. Nàng không đành lòng lại tra tấn hắn nữa nên chỉ có thể mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn khóe mắt mỉm cười, sau khi nhiệt tình hôn nàng một cái thì giống như một tên vô lại khe khẽ thì thầm bên tai nàng:“Ta biết nàng không nỡ làm ta đau mà.”

“Trời còn chưa sáng tỏ, chàng không thể để cho ta ngủ thêm một chút sao?”

“Tố Quyết, kỳ thực ta cũng không muốn nàng phải tỉnh giấc, ta biết tối hôm qua ép buộc nàng lâu như vậy khiến lúc này nàng thực mệt, nhưng hôm nay rất quan trọng, ta muốn nàng đi cùng ta đến đại điện gặp mặt văn võ bá quan.”

“Vì sao?” Nàng cả kinh, bản năng đã nghĩ kháng cự.

“Nàng đã quên rồi sao? Chẳng phải thật lâu trước kia ta đã nói qua, sẽ có một ngày, chắc chắn ta sẽ để cho nàng đứng phía trên cao, nhận lấy triều bái của bách quan.”

“Ta không muốn gò bó chính mình.”

“Tố Quyết.” Hắn đem nàng ôm chặt vào lòng,“Cho dù nàng muốn đi chu du khắp thiên hạ, muốn tận hưởng cuộc sống tự do tự tại nhưng nàng cũng đừng quên rằng nàng là nữ nhân của Đông Phương Diệu ta, là thê tử duy nhất của đế vương Bắc Nhạc. Nàng rời xa ta hai năm làm cho ta vì nàng chịu đủ khổ đau tương tư, chẳng lẽ ngay cả một chút thỉnh cầu như vậy, nàng cũng không chịu đáp ứng ta sao?”

Lại tới nữa rồi! Tần Tố Quyết nhịn không được, khe khẽ thở dài trong lòng.

Từ sau khi nàng hồi cung đến nay, người này liền ba lần bảy lượt hướng nàng tố khổ, oán giận bản thân nàng hai năm chẳng quan tâm đến hắn. Lại không đành lòng thấy hắn lộ ra bộ dáng cực kỳ tội nghiệp, Tần Tố Quyết đành chiếu theo mong muốn của hắn, cùng nhau đi gặp mặt văn võ bá quan.

Thái Dương điện là đại điện nơi hoàng thượng triệu tập chúng thần nghị sự.Cũng giống như mọi ngày,khi trời còn sáng tinh mơ thì văn võ bá quan đã chờ ở hai bên trong đại điện để nghênh đón thánh giá đến.

Đằng sau Thái Dương điện có một thông đạo nối tới võ môn của riêng hoàng đế. Buổi sáng mỗi ngày, Đông Phương Diệu chính là theo Triều Minh Cung đi kiệu qua nơi này, nối thẳng đến ngai vàng tượng trưng cho quyền thế.

Thái giám tổng quản Tường Quý vừa nhìn thấy bóng hoàng thượng ngự giá đến liền hắng hắng cổ họng hô lớn,“Hoàng thượng giá lâm!”

Quần thần vừa nghe thấy liền ào ào quỳ xuống. Không bao lâu sau đã thấy đương kim thiên tử đầu đội kim quan, một thân long bào màu vàng sáng, uy phong lẫm lẫm từ võ môn đi ra.Nhưng điều làm cho văn võ bá quan kinh ngạc chính là, hôm nay bên người hoàng thượng cự nhiên có một vị nữ tử mặc phượng trang, trang điểm hoa lệ đi cùng.

Trong đám đại thần đang quỳ dưới đại điện cũng có người đã gặp qua Tần Tố Quyết, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, không nghĩ tới trải qua hai năm, nàng dĩ nhiên lấy tư cách hoàng hậu để xuất hiện trước mặt mọi người.

Nàng một thân phượng bào, đầu đội mũ phượng, làm cho dáng người nguyên bản thon dài càng hiện ra khí chất ung dung, đẹp đẽ .

Tần Tố Quyết rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng cùng người khác bất đồng. Nàng mang vẻ đẹp thanh lãnh, cao ngạo, toàn thân đều tản ra hơi thở làm người ta bị khuất phục.

Đông Phương Diệu kéo nàng cùng chính mình ngồi xuống long kỷ.Khi hắn vẫy tay một cái thì Tường Quý cũng nhanh chóng hô to,“Bình thân!”

Sau khi thấy văn võ bá quan đã đứng dậy, Đông Phương Diệu liền mào đầu:“Chắc hẳn các khanh đối với hoàng hậu không xa lạ, nàng rời cung hai năm đi chu du thiên hạ.Khi nàng mai danh ẩn tích đã âm thầm thay trẫm làm không ít hành động thiện nghĩa.’’

Không lâu trước đây,khi hoàng hậu đúng lúc đi đến Hoài Châu thì địa phương đó đang chịu nạn lũ lụt cực kì nghiêm trọng, quan lại địa phương khi đó không những đã không làm tròn chức trách mà còn cố tình nhân cơ hội nâng giá gạo lên, hoàng hậu gặp chuyện bất bình nên đã giáo huấn quan viên,mở kho gạo cứu tế dân chúng.Việc này khiến cho thần dân bách tính xưng tụng nàng là bồ tát sống.”

Bá quan văn võ nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không dự đoán được hoàng hậu nương nương cự nhiên còn có hành động hiệp nghĩa như thế này.

Mà ngồi ở bên người hắn, Tần Tố Quyết lại vô lực âm thầm thở dài. Tuy rằng nàng biết chính mình rời cung hai năm này, Diệu luôn luôn phái ám vệ đi theo nàng, mọi tin tức của nàng đều được cấp báo về cung cho hắn, nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, hắn lại có thể ở trước mặt nhiều quan viên đại thần như thế này, đem hành vi của nàng công bố ra thiên hạ.

Nàng xưa nay bản tính vốn yêu lẽ phải, trong hai năm mai danh ẩn tích chạy trốn hắn, nếu gặp chuyện bất bình thường nàng đều sẽ ra tay tương trợ.

Nàng không cầu mỹ danh, chính là chỉ mong chính mình góp một chút sức lực vì dân chúng làm một cái gì đó.

Thế nhưng hành vi này của Diệu cũng tương đương việc trực tiếp chặt đứt đường lui của nàng.Trên thực tế, Tần Tố Quyết hiểu được suy nghĩ của Đông Phương Diệu.Hắn sở dĩ chấp nhất muốn đem nàng mang đến đây chính là vì muốn dùng phương thức này chặt đứt suy nghĩ lại rời cung trốn đi của nàng.

Đông Phương Diệu một phen nói ra khiến cho chúng thần xôn xao, không ít người đều nhỏ giọng nghị luận hoàng hậu nương nương chẳng những đa mưu túc trí, tâm tính thiện lương, còn có khí phách của bậc nam nhân.Tuy rằng dân chúng từng nhận được sự trợ giúp từ nàng đều không biết thân phận của nàng, nhưng Bắc Nhạc Quốc có thể có được một vị hoàng hậu yêu dân như con như vậy, đây là cầu đều không cầu được.

Có vị đại thần ngày thường luôn thích vuốt mông ngựa liền nhân cơ hội bước ra khỏi hàng nói:“Nương nương vì dân như thế, vì dân khổ mà khổ, vì dân sầu mà lo, đây là phúc khí của Bắc Nhạc Quốc ta, cũng là phúc khí hoàng thượng a!”

Ngồi ở trên long kỷ, Đông Phương Diệu biết rõ lời nói này của đối phương chỉ là muốn lấy lòng mình, nhưng nghe vào trong tai vẫn cảm thấy thực hưởng thụ.

Bên cạnh đó cũng có vài vị thần tử cũng nhân cơ hội phụ họa, đem hoàng hậu nương nương khoa trương lên tận trời.

Tần Tố Quyết thực sự cảm thấy không biết nên nói gì. Sớm biết buổi lâm triều hôm nay nhàm chán như vậy thì nàng nên cường ngạnh một chút, cự tuyệt lời đề nghị của hắn, oa oa ở trên giường ôm chặt chăn ngủ ngon là tốt rồi.

Sau khi mọi người nghị luận một trận, thì thấy Thiên Tử đột nhiên thu hồi gương mặt hiền lành, bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, sắc lạnh.

“Ở trên đường hồi cung, hoàng hậu từng bị thích khách không rõ danh tính đuổi gϊếŧ, theo thám tử trẫm phái đi điều tra thì biết được rằng sở dĩ hắc y nhân này chặn gϊếŧ đương triều quốc mẫu là vì nghĩa cử của hoàng hậu ở Hoài Châu đã chọc tức quan viên địa phương.Tuy rằng trẫm ngày thường cái gì cũng chưa nói, nhưng cũng không đại biểu trẫm trong lòng không rõ.” Hắn lạnh lùng cười,“Cái gọi là rắc rối khó gỡ chính là việc quan lại bao che cho nhau, một huyện quan Hoài Châu nho nhỏ sao dám có gan như thế, nếu không có thượng tầng che chở, trẫm cũng không tin hắn dám tổn hại quốc pháp, ức hϊếp dân chúng.”

Đông Phương Diệu tức giận đập mạnh tay xuống tay vịn long kỷ, sau đó uy nghiêm nói:“Xem ra, đã đến lúc phải chỉnh đốn triệt để.”

Đôi mắt hắn khẽ nhíu lại nhìn khắp cả đại điện, phần đông đám đại thần đều bị phát hoảng khi thấy hơi thở lãnh liệt phừng phừng lửa giận phát ra từ phía trên long kỷ.

“Tôn Hữu Câu!”

“Có vi thần!”

Hộ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, hướng về phía trước thi lễ. Ông là Bắc Nhạc nguyên lão tam triều, năm nay đã sáu mươi chín tuổi, tuy rằng tuổi hơi lớn một chút nhưng thái độ làm người luôn khiêm tốn kính cẩn, xử sự nghiêm minh, cũng chính là người Đông Phương Diệu vô cùng tin cậy.

“Ngươi thay trẫm cẩn thận liệt kê danh sách, đem chi phí hàng năm trong cung, bổng lộc của quan viên lớn nhỏ, cùng với tình hình thiên tai xuất hiện hàng năm ở các địa phương, điều tra việc phát tiền cứu tế tương ứng với tình hình thiên tai lớn nhỏ kỹ càng sau đó tỉ mỉ ghi lại cho trẫm, trẫm thực muốn nhìn xem bạc trong quốc khố, rốt cuộc như thế nào đi ra ngoài, đi về nơi nào, một tầng một tầng, cẩn thận kiểm tra cho trẫm, tốc độ phải nhanh.Được rồi, lập tức đi xử lý cho trẫm.”

Tôn Hữu Câu vội vàng gật đầu,“Lão thần tuân chỉ.”

Kế tiếp, Đông Phương Diệu lại liên tục xướng danh vài vị quan viên, nhất nhất hướng bọn họ ban bố ý chỉ của chính mình.

Tổng thể mà nói, lúc này hắn muốn cải cách bốn phía, mạnh mẽ vang dội tra rõ tham quan ở các nơi, hơn nữa còn muốn nhân cơ hội bắt được hạng người gian nịnh trong triều, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu tên quan địa phương liên hợp với nhau trốn ở trong góc làm thịt dân chúng mà hắn không biết.

“Trẫm đã lên ngôi báu hai năm, luôn luôn lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, thế nhưng vẫn có những quan viên cố tình bỏ qua sự chờ mong của trẫm.Bọn chúng đã dám ngầm giở trò dưới chân thiên tử, dám ở những địa phương trẫm không nhìn tới mà ức hϊếp dân chúng, trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng. Nếu là như thế, vậy đừng trách trẫm tâm ngoan thủ lạt, tên tham quan nào mà để trẫm bắt được thì sẽ bị nghiêm trị để chỉnh đốn quốc pháp.”

Lời này nói ra cực kỳ tàn nhẫn, chúng đại thần phía dưới nghe được người người run như cầy sấy.

Tần Tố Quyết ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn sườn mắt tuấn mỹ như tượng khắc của hắn, đáy lòng ẩn ẩn hiện lên vài phần sợ hãi.

Nam nhân này thay đổi rồi!

So với cái người từng cùng mình tránh né sự đuổi gϊếŧ của Vĩnh Viêm Đế, vì đoạt ngôi vị mà phải chịu nhục… Đông Phương Diệu dè dặt cẩn trọng ngày đó… hắn đã hoàn toàn triệt để thoát thai hoán cốt. Kiếp sống Đế vương không chỉ cho hắn quyền lực cùng địa vị, mà còn gầy dựng cho hắn sự tự tin cùng ung dung đến đáng sợ.

Hắn thuở nhỏ sinh trong gia đình đế vương, vốn là phúc tàng càn khôn, hơn nữa lại bị phụ thân thân sinh hãm hại nên hắn càng thêm hiểu được mức độ trọng yếu của quyền thế cùng địa vị.Chẳng những phải chịu lấy bao khổ cực, gϊếŧ hại một tướng, công thành vạn cốt khô, đời này hắn đã chém gϊếŧ vô số đầu người mới có thể ngồi chắc trên đế vị này.

Nhưng mà một Diệu như vậy, nàng vẫn chưa hề nhận thức.

Hắn luôn ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt ôn nhu nhất, hiền lành nhất, trừ bỏ chuyện của đại sư huynh năm đó, Diệu chưa từng ở trước mặt nàng lộ ra nửa phần âm ngoan độc lạt.

Nhưng hôm nay vừa thấy, nàng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Nàng đã đoán được việc này một khi điều tra sẽ liên lụy bao nhiêu người, nhưng nghe ý tứ của hắn là muốn nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn rồi sẽ có vô số người bị nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà lời nói của hắn lại thoải mái, bình thường như thế.

Kỳ thực, hắn ở trước mắt nàng lúc này, mới là bộ mặt thật của hắn đi.

Tận mắt thấy người mà chính mình quen thuộc nhất lộ ra một mặt khác, Tần Tố Quyết trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Hắn có thể tự tin chỉ huy thiên hạ như thế, nắm giữ càn khôn là chuyện tốt, nhưng hắn như vậy lại làm cho nàng cảm thấy khoảng cách càng ngày càng xa, cái loại tâm tình này nàng hình dung không được, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh như băng, trái tim cũng loạn thành một đoàn.

Đúng lúc này, cánh tay dưới áo đột nhiên bị người gắt gao nắm giữ.

Tần Tố Quyết hơi hơi thất thần, chỉ thấy Đông Phương Diệu nhân cơ hội dò xét liếc mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt mang theo nồng đậm thâm tình, như là đang nói — ta có thể đối người trong thiên hạ vô tình, duy độc sẽ không đối với nàng vô tình.

Tay bị hắn gắt gao nắm, xúc cảm ấm áp nháy mắt lan rộng lòng nàng, làm cho tình cảm bị lạc một chút, một chút sống lại.

Đáy lòng bỗng dưng vang lên lời hắn đã nói qua —

Hoàng đế là vua của thiên hạ, Đông Phương Diệu lại chính là người của một mình nàng.

Ngực chảy qua một dòng nước ấm. Nàng rốt cuộc muốn so đo cái gì đây?

Hai năm chia lìa lấy đi đau khổ cùng dằn vặt của hắn nhưng đồng thời, đó chẳng phải cũng là trừng phạt chính nàng đấy sao!

Có lẽ nàng thực sự nên thử buông xuống mọi thứ, cho hắn, cũng là cho mình một cơ hội.

Bãi triều sau, Đông Phương Diệu cùng Tần Tố Quyết tay nắm tay đi ra khỏi Thái Dương điện.

Tường Quý đi theo phía sau hai người cũng không dám nói gì. Hắn trước kia tại sao lại không nhìn ra được chủ tử của mình thực giống một hài tử còn chưa lớn lên? Hôm nay từ lúc vào triều cho đến khi bãi triều, chủ tử đều thủy chung nắm chặt lấy tay hoàng hậu nương nương như đứa trẻ bốc đồng không chịu buông tha món đồ chơi yêu quý.

Hắn cung kính thỉnh nhất đế nhất hậu thượng nhuyễn kiệu, cũng y theo chỉ thị của hoàng thượng, vì để cho nương nương ngủ bù, thẳng đến Triều Minh Cung mà đi.

Không gian trong nhuyễn kiệu cũng không lớn, bình thường chỉ có một mình Đông Phương Diệu ngồi, hiện nay Tần Tố Quyết bị hắn mạnh mẽ kéo vào cùng, hai người chỉ có thể chân kề bên chân mà ngồi.

Nhưng mà Đông Phương Diệu lại thích thú, cố ý đem nàng ôm đến bên cạnh người mình, cực kì thuận thế vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, không những thế tay sói còn không quy củ ở bên hông nàng vuốt ve qua lại.

Tần Tố Quyết cảm thấy vô cùng nhột cùng ngại ngùng, nhưng lại không thể tại không gian nhỏ hẹp như thế này mà cùng hắn đùa giỡn nên chỉ có thể cố nhịn sự động tay động chân của hắn, ngồi nghiêm chỉnh, vẫn duy trì trạng thái thờ ơ.

“Tố Quyết, thời điểm vừa mới vào triều, nàng có phải là không thích ta lộ ra vẻ mặt hung ác lạnh lùng kia, đúng không?” Trái ngược lại với hình ảnh đằng đằng sát khí ở đại điện, Đông Phương Diệu lúc này trông lại giống một tên lưu manh vô lại, khuôn mặt tuấn tú dán tại sườn vai Tố Quyết, một bàn tay còn càng ngày càng làm càn ở trên thân thể mềm mại xoa xoa bóp bóp.

“Có cái gì thích không thích chứ, người là hoàng đế, làm hoàng đế thì nên có bộ dáng kia, bằng không như thế nào có thể khiến cho bá quan văn võ phục tùng, như thế nào lập uy quyền làm cho người trong thiên hạ thần phục người?”

“Nhưng là lúc ấy tay nàng rất lạnh, mỗi lần khi ngón tay nàng không tự giác lạnh run, thì đều là biểu hiện của sự sợ hãi. Tố Quyết, người khắp thiên hạ sợ ta đều được, ta duy độc không hy vọng nàng sợ ta, nàng hiểu không?”

“Ta…… Ta… kia không phải là sợ, chính là trong lúc nhất thời không quen thấy người như vậy.” Nàng nhẹ giọng giải thích,“Còn có, người dứt khoát nghiêm trị quan viên như thế này, có thể hay không kết quả hoàn toàn ngược lại? Dù sao tham quan vĩnh viễn gϊếŧ cũng không hết, một khi đả thảo kinh xà, làm cho bọn chúng rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu, lén kết bè kết cánh gây ra chuyện không tốt thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Đông Phương Diệu cười lạnh một tiếng,“Trẫm đã ngồi trên ngai vàng được hai năm,trẫm đều thủy chung bất động thanh sắc mặc tham quan cõng trẫm trên lưng muốn làm gì thì làm, chính là đang âm thầm nuôi dưỡng thế lực của chính mình, chờ một ngày kia khi cánh chim đã giương đủ lớn thì sẽ khiến bọn chúng không kịp trở tay.Giang sơn Bắc Nhạc to như vậy, quan viên nhiều không đếm hết, nên có chút không bao quát được hết, cho dù triều đại thay đổi, thì cũng vẫn có nơi trẫm không nhìn tới được lũ tham quan độc hại dân chúng.Đứng như lời nàng nói, tham quan là gϊếŧ không xuể, cho dù có quan viên thanh liêm, vì muốn sống yên ở trong triều nên cũng dần dần thông đồng làm bậy. Nếu muốn nghiêm túc chỉnh đốn, chính là một việc phi thường to lớn, Tố Quyết……” Hắn nghiêm trang nhìn nàng,“Cuộc sống trong tương lai, nàng sẽ cùng với ta, cùng nhau đối mặt với những khiêu chiến đầy gian khổ chứ?”

Tần Tố Quyết bị hắn hỏi thì ngẩn người.

Đông Phương Diệu thấy nàng không chịu trả lời, lập tức liền lộ ra thần sắc ủy khuất,“Từ xưa đế vương sở dĩ luôn tự xưng là quả nhân, chính là bởi vì bọn họ phải cường đại, không thể có nhược điểm, bọn họ phải cao cao tại thượng, không thể làm cho người ta mạo phạm, nhưng mà bởi vậy nên bọn họ mới tịch mịch, cô đơn. Cái danh hiệu đế vương có thể cho ta quyền lực cao nhất, nhưng lại làm cho ta phải chịu cô tịch.Tố Quyết, ta cũng chỉ là một con người, ta cũng cần người khác quan tâm cùng yêu thương, toàn bộ mọi người đều đề phòng ta, xa cách ta, nếu ngay cả nàng cũng muốn cách xa ta cả ngàn dặm, như vậy sống trên đời này, ta thật sự là người đáng thương nhất đó.”

Này một phen kể lể ủy khuất đến cực điểm, cực kỳ tội nghiệp, cơ hồ làm cho người nghe rơi lệ, vì hắn mà đau lòng.

Tần Tố Quyết vạn vạn không nghĩ tới, mấy phút trước Đông Phương Diệu còn chỉ huy gây chiến với bách quan, trong chớp mắt lại biến thành một nam nhân có số phận đáng thương nhất trên đời.

Nàng quả thực bất đắc dĩ không biết nói gì nhưng đến khi bị hắn dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chăm chú đến mức cao nhất, thì tính tình có băng lãnh thế nào cũng quên sạch sành sanh.

Nhẹ nhàng túm lấy tay hắn, nàng nói nghiêm túc như một lời thề:“Hai người chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó.”

Lời này quả thật là liều thuốc thích hợp cho đáy lòng Đông Phương Diệu, nguyên bản khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ủy khuất nhất thời hóa thành thần thái phấn khởi, một tay ôm chặt nàng vào trong ngực,hắn dùng sức ở trên mặt nàng hôn một cái.“Tố Quyết, nàng thật tốt.”