Chương 1-3: [ Trung]

Lúc này, Tiểu Lục Tử đem đồ ăn đưa lên, vừa vặn nghe được mấy người nói chuyện phiếm, đυ.ng đúng chỗ ngứa buôn chuyện của mình nên cũng góp giọng:“Chuyện Đương kim thiên tử cùng An Lạc Vương bất hòa sớm đã không còn là chuyện lạ.Nhưng chúng ta chỉ là hạng tiểu dân không nên nghị luận chuyện hoàng tộc, An Lạc Vương làm bị thương Hoàng đế, đây chính là tội lớn mất đầu! Chẳng qua là Hoàng Thượng nhân từ, niệm tình huynh đệ như thủ túc, nên mới tha cho An Lạc Vương như vậy.”

“Vậy Hoàng Thượng bị thương như thế nào?” Trong đó có một người tò mò hỏi.

“Ai biết được, chỉ nghe nói là đã được người nâng hồi Cung nhưng liên tiếp vài ngày sau đó Người vẫn chưa thượng triều.”

Tần Tố Quyết đang ăn món mì nước khoái khẩu của mình, nhưng sau khi nghe đến tin tức này thì dần dần mất đi khẩu vị.

Hoàng Thượng bị thương, lại là do thân đệ đệ gây thương tích?

Mấy ngày chưa vào triều, là vì thương thế nghiêm trọng?

Những nghi vấn cứ liên tiếp lấp đầy trong tâm trí của nàng,rõ ràng nàng đã sớm quyết định phải đem hình bóng người đó triệt để xóa nhòa, vậy mà khi vô tình nghe thấy những tin tức có liên quan đến hắn thì tận sâu trong nội tâm vẫn bị lay động …

Thực sự không thể đưa hắn vào lãng quên sao?

Tần Tố Quyết có chút ảo não, quay đầu lại, nàng cự tuyệt việc nghe thấy hết thảy những chuyện có liên quan tới người nọ. Nàng cúi đầu, lùa nhanh những sợi mì còn lại trong bát vào miệng.

Thời điểm đi ra khỏi điếm nhỏ, thì mặt trời đã mọc cao thật cao,ánh nắng chói chang chiếu xuống rực rỡ cả con đường. Nàng nhanh chóng nhảy lên lưng Lăng Vân, tiếp tục phóng đi. Đi chưa được bao xa, nàng liền cảm giác chính mình đang bị người ta theo dõi.

Nàng tập võ nhiều năm, nhĩ lực so với thường nhân sâu sắc hơn nhiều, nàng cảnh giác được có nguy hiểm nên dùng sức vỗ mông Lăng Vân một cái, con ngựa giật mình chạy nhanh như bay, nhắm thẳng ngoại ô mà đi.

Phía đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Tần Tố Quyết nhìn lại, chỉ thấy bảy, tám hắc y nam tử cưỡi ngựa đang hăng hái đuổi theo.

Nàng chợt cảm thấy rùng mình, lúc này nàng đã nhận ra được một người trong số đó, đúng là vị khách nhân ngồi cách bàn gặp được ở khách điếm.

Hay là bọn họ sớm đã mai phục nàng rồi?

Cân nhắc rất nhiều, nàng thoáng nhìn thì thấy trong đó có một người đang đưa tay kéo cung tên, tựa hồ muốn một mũi tên kết liễu tính mạng của nàng.

Tần Tố Quyết võ nghệ siêu phàm, tất nhiên là không có khả năng chết dễ dàng như vậy, nàng thoải mái tránh thoát mũi tên sượt qua ấy, vô cùng bình tĩnh kéo nhẹ dây cương ngựa, xoay người nghênh địch.

Vài tên hắc y nhân thấy nàng ngừng lại liền ào ào xuống ngựa, rút kiếm đuổi gϊếŧ, nàng thấy vậy cũng nhanh chóng rút một thanh nhuyễn kiếm luôn đeo bên hông ra, bắt đầu cùng bọn họ giao chiến.

Nàng từng được Thiên Cơ lão nhân tự mình truyền thụ võ công vì thế dư dả đối phó với vài tên mao tặc.

Nhưng sau khi nghênh địch, nàng mới phát hiện ra đám hắc y nhân này đều không phải bọn tặc nhân bình thường, chiêu thức võ công của bọn họ rất có bài bản, hơn nữa nàng nhận ra bọn họ chỉ là kẻ nhận mệnh lệnh.

Đột nhiên vào lúc này, một thân ảnh lục sắc xuất hiện, cũng không biết người nọ dùng ám khí gì nhưng khiến cho bảy, tám hắc y nhân đột nhiên hét lên rồi đồng loạt ngã gục, bất tỉnh nhân sự.

Nàng cố gắng tập trung nhìn vào khuôn mặt của người nọ, nhưng vị nam tử áo xanh này trên đầu đeo một chiếc nón che mặt màu hắc lục.

Tần Tố Quyết hiển nhiên không rõ người này là ai, liền đối với hắn chắp tay nói:“Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ.” Tuy rằng lấy võ công của chính mình ra mà nói, căn bản cũng đối phó ổn thỏa vài tên hắc y nhân trước mắt này nhưng đột nhiên lại có người ra mặt hỗ trợ, đương nhiên vẫn phải nói một tiếng cảm tạ với đối phương.

Người nọ cách mạng che mặt trầm giọng cười,“Nàng có biết vì sao những tên hắc y này lại muốn đuổi gϊếŧ nàng không?”

Nàng khẽ nhíu mày, tiến lên đánh giá một trong số những tên hắc y nhân đang nằm sóng soài trên mặt đất.“Ta quả thật không biết gì về những người này, nhưng nếu phán đoán từ những chiêu thức bọn họ sử dụng thì có thể thấy bọn họ đều không phải hạng sơn tặc bình thường ‘’

“Quả nhiên là một cô nương cơ trí sâu sắc.” Người nọ mỉm cười,“Còn nhớ rõ ba ngày trước, việc nàng ở Hoài Châu mở rộng kho lúa, phát phóng quan ngân chẩn thiên tai không?”

Tần Tố Quyết cảnh giác nhíu mày. Người này cự nhiên biết việc nàng ba ngày trước đã làm sao? Hay là một đường này hắn đều theo dõi nàng?

“Việc nàng thực hiện tuy rằng nhận được sự ủng hộ cùng kính yêu của dân chúng địa phương, nhưng lại vô hình trung đắc tội đến giới quyền quý trong triều, có thể nói lúc này nàng phương hại đến lợi ích của người ta, nên đuổi gϊếŧ nàng là việc đám hắc y nhân kia được thuê để làm.”

“Vậy ngươi là người phương nào?”

Người nọ không đáp lại câu hỏi của nàng, lại hỏi ngược lại:“Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là nàng vì người trong Cung mà làm hết thảy mọi việc, như vậy đáng giá sao?”

Nàng lạnh nhạt nói:“Đương kim Hoàng Đế là một đấng minh quân.”

“Hừ! Minh quân?” Người nọ cười lạnh,“Ta muốn nhìn xem xem hắn rốt cuộc có thể làm minh quân được mấy ngày.”

Không đợi Tần Tố Quyết tiếp tục truy vấn, nam tử áo xanh đã xoay người nhảy lên cây, nhanh chóng rời khỏi đó.

Nàng nhíu mày. ‘Người này khinh công trác tuyệt, lai lịch nhất định bất phàm, hắn rốt cuộc là ai?’

Nghĩ mãi không xong, nàng nhún mũi chân một cái nhảy lên lưng Lăng Vân, nhìn hai phương hướng trái, phải. ‘Nên tiếp tục đi xuống phía Nam, hay là lên phương Bắc?

Hắn ở trong Cung thực sự bị thương rất nặng sao?

Rõ ràng biết hắn không có việc gì, nhưng trái tim vẫn như cũ vì tin tức hắn bị thương mà dao động không yên.

Do dự thật lâu cuối cùng chuyển hướng về phía bên trái, hướng thẳng đến Kinh Thành.

——————————————————

Tại Hoàng thành Bắc Nhạc.Triều Minh Cung,

Người đã nhiều ngày không vào triều- Đông Phương Diệu đang lười nhác nằm trên giường bạch ngọc, chậm rãi lật xem từng trang sách một.

Hắn mặc trên người nhuyễn bào bạch sắc, thêu phi long ngũ trảo tinh xảo, hai cổ tay áo đều dùng ngân tuyến để khâu, lớp vải mát lạnh mềm nhẵn càng khiến hắn cả người lộ ra cảm giác tùy ý nhàn nhã. Chính là trên khuôn mặt tuấn dật giờ phút này lại có vẻ tái nhợt cùng tiều tụy, điều này làm cho người ở bên cạnh hầu hạ hắn nhiều năm là Tường Quý không khỏi âm thầm lo lắng.

Từ sau khi chủ tử ở tại yến tiệc thành hôn bị Tam vương gia đâm bị thương đến bây giờ, đã là nửa tháng qua đi. Một đao bị thương kia kỳ thực cũng không quá sâu, nếu chủ tử đúng hạn bôi thuốc điều dưỡng, tin tưởng hiện tại miệng vết thương đã sớm hồi phục.

Thế nhưng chủ tử lại cự tuyệt sự cứu trị của thái y, từ sau khi hồi Cung, liền nhất quyết không chịu mở y bào ra, khiến cho vết thương nguyên bản cũng không có nhiều nghiêm trọng luôn bị đè ép.

Ông càng nhìn lại càng đau lòng, nhưng ông biết chủ tử so với ông còn đau hơn. Bởi vì mỗi lần đến thời điểm chủ tử đυ.ng chạm phải miệng vết thương thì trên trán sẽ không ngừng chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như đang ẩn nhẫn đau đớn.Thế nhưng chủ tử luôn cố tình mặc kệ vết thương để máu tươi cứ chảy ra bên ngoài giàn giụa, huyết lưu càng nhiều, chủ tử trên mặt tươi cười liền càng sâu.

“Tường Quý, ngươi nói, nếu nàng nhìn thấy trẫm bị thương thành như vậy, có thể hay không vì trẫm đau lòng?”

Tường Quý vội vàng gật đầu, ngoài miệng cũng cật lực khuyên nhủ:“Vạn tuế gia, tuy rằng nô tài biết ngài trăm phương nghìn kế muốn nương nương hồi Cung, nhưng nếu ngài cứ để miệng vết thương tiếp tục chuyển biến xấu, không sớm thì muộn sẽ thành đại sự mất.”

Đang nhàn tản đọc sách nên Đông Phương Diệu lộ ra vẻ mặt thoải mái,“Biến thành đại sự mới tốt chứ, trẫm ước gì miệng vết thương trên người trẫm sẽ nghiêm trọng thêm một chút.”

Nghe vậy, Tường Quý gấp đến độ hoảng hốt, nhưng căn bản ông chỉ là một tên nô tài, căn bản không thể lay động được tâm tư của chủ tử.

Thành thật mà nói, chủ tử lần này làm việc thật sự quá xúc động rồi.

Vì muốn đem vị Hoàng Hậu hai năm trước đi không từ giã ép hồi Hoàng cung, Đông Phương Diệu cự nhiên cố ý chọc tức Tam vương gia tính tình hỏa bạo, thiết hạ bẫy, làm cho Tam vương gia hôm thành thân đâm hắn bị thương, hơn nữa hắn còn thả ra tin tức, làm cho lê dân bách tính đều biết đến việc Hoàng Thượng cùng An Lạc Vương bất hòa.

Nói lên Hoàng Hậu nương nương, sao có thể vô tình như thế, ngay tại ngày chủ tử đăng cơ đột nhiên để thư lại rồi trốn đi, quyết tâm rời xa Hoàng cung. Chủ tử vì muốn chứng minh tâm ý của mình, chẳng những trước mặt dân chúng trong thiên hạ tuyên bố phong nàng làm Hậu, còn lập nên lời thề, vì nàng, vĩnh viễn không nạp phi.

Lịch đại Đế vương từ trước đến nay đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, duy độc có chủ tử sau khi tự đi lên ngôi vị Hoàng đế thì cam nguyện để không hậu cung, làm Hoàng đế hòa thượng tròn hai năm rồi.

Việc này ông xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, tuy rằng chuyện năm đó chủ tử xác thực có sai nhưng cũng là do chủ tử có nỗi khổ tâm.

Hoàng Hậu nương nương không nói một tiếng liền rời đi như vậy làm hại cuộc sống ủa chủ tử ngày đêm nan an. Lúc này chỉ vì muốn dụ Hoàng hậu nương nương hồi Cung mà chủ tử không tiếc lấy thân mạo hiểm.

Chủ tử thật đáng thương dụng tâm chịu khổ, nếu không được đến nửa điểm hưởng ứng thì ông trời kia thật sự đúng là không có mắt.

Thời điểm Tường Quý ở trong lòng thay chủ tử bất bình, chợt nghe thấy nội thị thông báo,“Khởi bẩm hoàng thượng,có tin tức mật báo lại từ Hoài Châu.”

Đông Phương Diệu nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm cẩn,“Tuyên vào!”

Chỉ chốc lát, một vị nam tử trẻ tuổi, dáng vẻ xốc vác từ bên ngoài tiến vào.

Không chờ người nọ thực hiện đại lễ quân thần, Đông Phương Diệu liền không kiên nhẫn nói:“Có tin tức gì nói đi.”

Thám tử thấy vậy cũng nhanh chóng vào thẳng nội dung: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, lúc này Hoài Châu bị hồng thủy tràn qua, dân chúng địa phương phải chịu thiên tai nên thập phần đói khổ, vậy mà huyện nha lại đóng chặt kho lúa rồi nhân cơ hội nâng giá gạo lên, hại dân chúng khổ không nói nổi. May nhờ có Hoàng hậu nương nương xuất hiện ở Hoài Châu, mở rộng kho lúa, phát ngân lượng cứu trợ dân chúng địa phương,lúc này đây nương nương được dân chúng coi như bồ tát sống.”

Vị thám tử mới nói được đến đây, Đông Phương Diệu trên mặt đã lộ ra nụ cười nhợt nhạt,“Nàng luôn ưu quốc ưu dân như vậy.”

Thám tử lại mật báo tiếp :“Khi đám dân chúng hỏi danh tính của Hoàng hậu nương nương thì nương nương lại nói với mọi người rằng muốn tạ thì nên tạ đương kim hoàng thượng trị quốc có lòng.”

Đông Phương Diệu trong lòng nóng lên. Những năm gần đây, vô luận nàng ở bên ngoài làm việc thiện gì, cuối cùng đều quy công trạng dành cho hắn, khiến hắn càng lúc càng được dân chúng thiên hạ ủng hộ cùng kính yêu.

Tố Quyết, nàng vì ta như thế, hẳn là vẫn còn yêu ta đi.

“Nhưng không biết hành động lần này của nương nương tựa hồ chọc tới người nào nên khi nương nương đến kinh trấn Vĩnh Ninh thì bị người âm thầm đuổi gϊếŧ.”

“Nực cười! Là ai dám lớn mật như thế? Đi thăm dò ngay cho trẫm!” Nghe được tin tức nữ nhân âu yếm của mình gặp nạn bên ngoài, Đông Phương Diệu trong lòng quýnh lên, tức giận đứng thẳng dậy, không ngờ động tác quá lớn xả đến miệng vết thương chưa lành, áo choàng bạch sắc bị máu tươi nhiễm hồng một mảng lớn.

Tường Quý thấy vậy sắc mặt trắng nhợt, vội vàng tiến lên nói:“Hoàng thượng xin người hãy bảo trọng long thể, người đâu, Tới đây mau..Thái…. -”

Không chờ ông cho thỉnh Thái y, Đông Phương Diệu liền lên tiếng đánh gãy lời nói của Tường Quý:“Không có vấn đề gì!”

Vẫy vẫy tay, không để ý tới nội thị trong phòng lo lắng, hắn nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, lấy tay giữ máu tươi đang lan tràn y bào lại.

“Trẫm đã nói rồi, nếu không làm cho nàng tận mắt nhìn thấy miệng vết thương này, trẫm sẽ không để cho Thái y chữa trị.”

Tường Quý không có cách, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện lui lại phía sau, âm thầm lo lắng cho thương thế của chủ tử.

“Những tên đó có làm Hoàng hậu bị thương không?”

Thám tử lắc đầu,“Nương nương võ nghệ giỏi giang, thế gian này những người có thể làm nương nương bị thương e không nhiều lắm, cho nên khi đám người kia tập kích nương nương thì thuộc hạ không dám ra tay giúp đỡ, không những bại lộ hành tích, mà còn sợ chọc nương nương không vui.”

Đông Phương Diệu trầm giọng cười,“Ngươi cho là nàng không biết phía sau có người đi theo sao? Hoàng hậu của trẫm khôn khéo lắm.”

Khi bốn tiếng “Hoàng hậu của trẫm” từ trong miệng hắn nói ra thì trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác tự hào cùng hạnh phúc.

Tố Quyết là Hoàng Hậu của hắn.

Cho dù giờ phút này nàng không ở bên người hắn, vẫn không thể thay đổi được chuyện này.

“Còn có một chuyện thuộc hạ muốn bẩm báo với hoàng thượng.”

“Nói!”

“Lúc nương nương bị tập kích thì có một vị nam tử áo xanh xuất hiện, người nọ đội nón che mặt, võ công sâu không lường được, vừa mới xuất hiện ngay lập tức đã thu phục được đám hắc y nhân tập kích nương nương, hơn nữa người nọ khinh công rất cao, khi đám người thuộc hạ muốn đuổi theo để truy ra hành tung của hắn thì đã không thấy hắn đâu rồi.”

Đông Phương Diệu nhíu mày hỏi: “Hoàng Hậu có biết hắn không?”

“Theo sự quan sát của thuộc hạ, nương nương cũng không quen biết người nọ, hơn nữa người nọ thủy chung đội nón che mặt nên thuộc hạ không thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn.”

Đông Phương Diệu không nói, tựa hồ đang phỏng đoán người áo xanh rốt cuộc có nguồn gốc ra sao.

“Mặt khác……” Thanh âm của vị thám tử kia lại vang lên bên tai hắn,“Đám người thuộc hạ từ hai năm trước đã luôn luôn theo dõi nương nương, Người một đường từ Bắc hướng Nam, đi một chút lại ngừng nhưng thủy chung không có dấu hiệu quay đầu. Nhưng khi nương nương trên đường đi qua trấn Vĩnh Ninh, nghe nói Hoàng thượng bị Tam vương gia gây thương tích, hiện thời lộ tuyến đã từ Nam chuyển Bắc, hiện đang đi theo phương hướng đến Kinh thành.”

Tin tức này giống như một đạo sét đánh, khiến cho hồn phách Đông Phương Diệu kinh hoảng thật lâu, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Từ Nam chuyển Bắc, thẳng đến kinh thành, đây là ý tứ gì? Tố Quyết rốt cục cũng muốn trở về gặp hắn sao?



Chạy gần mười ngày lộ trình, Tần Tố Quyết cũng trở lại Kinh thành sau hai năm bỏ đi.

Nàng biết quyết định này của mình rất hoang đường, bắt đầu từ lúc hai năm trước ra đi không lời từ biệt, nàng đã định cùng người nọ phân rõ giới tuyến.

Ấy vậy mà khi nàng nghe được tin tức Tam vương gia đâm hắn bị thương thì vẫn không bỏ xuống được sự lo lắng dành cho hắn,nàng trằn trọc trở lại nơi hai người có biết bao kỉ niệm nhớ thương.

Trông thấy lưỡng đạo cửa cung cao ngất, nàng không khỏi nhớ tới vài năm trước, đoạn năm tháng khi bọn họ mới mười tám, mười chín tuổi, một người là Hoàng tử không được sủng ái, một người là ái đồ của Thiên Cơ lão nhân.

Vào ban đêm khi trời đầy sao, hắn lôi kéo nàng, chỉ vào lưỡng đạo cửa Cung tượng trưng uy nghiêm cùng quyền thế đối nàng hứa hẹn nói:“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta muốn cùng nàng chính đại quang minh từ nơi này đi vào, tọa Bắc hướng Nam, cùng nhận bách quan triều bái, làm cho nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, có quyền thế nhất trên đời này.”

Lời thề thâm lạc ấy tiến vào đáy lòng nàng, xoay quanh bên tai, không cách nào xua đi được.

Chậm rãi kéo suy nghĩ về, Tần Tố Quyết lạnh nhạt cười.

Hiện thời, chính đại quang minh từ nơi này đi vào, nhận bách quan triều bái, chỉ có một mình hắn. Mà nàng vẫn giống như rất nhiều năm trước, chỉ có thể lén lút đi vào.

Trèo tường tiến vào,nàng đi tìm nơi có thân ảnh của hắn.

Nàng mặc một thân hắc y phục, tránh thoát khỏi tai mắt của Ngự Lâm Quân, nhẹ nhàng bước chân, phóng qua nóc nhà một tòa lại một tòa nơi Hoàng cung này, thẳng đến phương hướng Triều Minh Cung mà đi.