Chương 18: Cố sự

Nhìn Dương Thần ôm tiểu Tuyết rời đi Triệu Cơ bất giác lau lên mặt mồ hôi.

"Hệ thống rốt cục hắn là ai"

"Không xác định"

Thất vọng là hệ thống chỉ trả lời bằng âm thanh lãnh khốc

"cho ta xem chỉ số hắn"

"Hành Hiệp Hệ Thống"

"Tên: Dương Thần(???)

Chủng tộc: Nhân Tộc

Tuổi:???

Giới tính: Nam

Tu vi:???

Trí Tuệ:???

Kĩ năng:???

Thể Chất:???

Thiên phú:???

Đặc điểm nhận dạng: Con ngươi màu tím...

Tội ác: Gϊếŧ hơn 19 tỉ người ( Dựa theo sát khí thả ra tính toán)

Độ nguy hiểm: Không xác định

(Dựa theo tội ác tiếp cận SSSSSSSSSSSS......S+)"

"Ngọa tào"

Chửi thề một câu, Triệu Cơ mồ hôi trên cơ thể không ngừng lăn, đôi chân run rẩy như muốn quỳ rạp xuống, cổ họng nhanh muốn nôn ra dịch bẩn.Nén lại sợ hãi Triệu Cơ hỏi lại hệ thống.

"Hệ Thống rốt cục hắn là thứ gì, tại sao thông tin toàn?, còn gϊếŧ 19 tỉ người, ngươi cũng quá nổ đi".

Tự an ủi bản thân Triệu Cơ thầm nghĩ, đúng đúng ở trên thế giới này không đến 7 tỉ người làm sao hắn gϊếŧ được 19 tỉ người, đúng đúng chắc chắn hệ thống lỗi.

"Keng"

"Hệ thống hoàn toàn bình thường, Xét thấy kí chủ quá sợ hãi hệ thống sẽ giải thích cặn kẽ"

"Đối phương quá mạnh, Hệ thống vô pháp kiểm tra rõ, Đối phương tại sao gϊếŧ nhiều người vậy, đơn giản đối phương vốn không phải người thế giới này, đặc biệt đối phương gϊếŧ bao nhiêu người còn là ẩn số, đối phương chỉ thả nhẹ sát khí mà thôi"

Mẹ, quái vật này rốt cục từ đâu ra, cũng may không đến mức chọc giận đối phương,

thả nhẹ sát khí mà thôi, mà thôi,... mà đã xác định tiếp cận 19 tỉ người, vậy sát khí toàn phóng phải gϊếŧ bao nhiêu người...Ma Quỷ.

"Keng... kí chủ nhận được một nhiệm vụ mới.

Một vụ cướp đang xảy ra cách đây 200m

Phần thưởng nhiệm vụ: 200 điểm hiệp nghĩa, 500 kinh nghiệm, một viên trúc cơ đan".

"Còn nhiệm vụ,ngươi xem ta còn tâm tình làm nhiệm vụ sao, ta còn làm nhiệm vụ bao lâu mới đuổi kịp người kia".

"Không bao giờ, vì đối phương đã sớm vượt xa hệ thống, hủy diệt hệ thống chỉ cần một ý niệm, còn mong kí chủ đừng chọc tới đối phương"

Nghe được thanh âm lạnh lùng khô khốc của máy móc trong cơ thể Triệu Cơ có xúc động muốn khóc.

"Ba ba vị thúc thúc kia cũng lợi hại nha"

"So với con không có lợi hại"

Nói chuyện vui vẻ bất giác 2 người đã đến nhà trẻ.

"Ba ba, tạm biệt... Chụt"

Mỉm cười Dương Thần cũng khẽ vẫy tay với con gái.

Tùy tiện đi lại vài vòng Dương Thần cũng sớm trở lại nhà, hơi ngoài ý muốn là Lâm Như cũng ở, lại còn đang nói chuyện với Mạn Thiên Âm.

"Lão công ngươi về"

Lâm Như cũng quay lại nhìn, trên người vẫn mặc bộ cảnh phục.

"Sư Phụ"

"Ai là sư phụ ngươi, ta không thù đồ"

Đáp lại bằng giọng lạnh lùng, Dương Thần mở tivi lên xem anime, Dương Thần bắt đầu xem anime cùng tiểu Tuyết cũng được vài hôm, giờ liền hoàn toàn nghiện xem gintama, cảm thấy nhân vật chính giúp mình nói chuyện được càng thêm nhiều, dù sao ngoài Cha Mẹ, tiểu muội, Mạn Thiên Âm, tiểu Tuyết và vài người ở Thần Điện ra, Dương Thần đặc biệt im lặng, giống như mở miệng liền mất trăm vạn cực phẩm linh thạch đồng dạng.

"Ách, cái này"

Lâm Như quay mặt lại nhìn về phía Mạn Thiên Âm ánh mắt khẩn cầu.

" Lão Công thu nàng được sao, dù gì nàng cũng là Cảnh Sát, vốn giúp đỡ dân chúng, mà tội phạm quá nguy hiểm, lần trước nàng cũng liền cùng đi đón tiểu Tuyết dù không giúp được gì..."

"Được"

"Sư Phụ, ngài đồng ý"

Dương Thần đang xem đến đoạn gintama bị bạo cúc hoa bất giác kêu lên "Được".

Mạn Thiên Âm:...

Lâm Như:...

"Đồng ý gì, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không nhận đệ tử", nói xong lại quay mặt xem tiếp anime.

"Ngươi đừng nản lòng,đợi chồng ta xem hết anime đã rồi nói sau".

Lâm Như bất đắc dĩ thở dài, biết rằng khả năng bái sư chắc chắn sẽ thất bại, mặt buồn thiu ngồi đấy cùng xem anime, chả mấy chốc vị cảnh sát liền như trẻ con đồng dạng cười khúc khích vang cả nhà.

Hết phim rồi, thở dài một tiếng Dương Thần bước xuống bếp, khi đi không khỏi nhắc lại:

- Cũng liền đến, một chỗ ăn trưa đi.

Vấn đề này Lâm Như cũng không có từ chối, dù sao ở gần một khắc, liền có một tia cơ hội bái sư.

Không sai biệt lắm trên bàn bày biện vài đĩa thức ăn.

Mạn Thiên Âm sớm đã thành thói quen cũng chỉ ngửi ngửi.

Lâm Như thì khác đôi mắt to liền sắp rụng ra ngoài rồi, Cái kia cái gì, trứng này trứng gì sao to thế, còn thịt này sao thơm vậy...

Một đống câu hỏi bắn về Mạn Thiên Âm, Mạn Thiên Âm cũng chỉ cười cười không giải thích gì.

"Đến là khách, tuy không nhận ngươi làm đệ tử, bất quá mời ăn một bữa này coi như giúp ngươi ích lợi không nhỏ, ăn cơm thôi"

2 vợ chồng ăn từ tốn, một bên Lâm Như ăn như hổ như hùm, liền mặc kệ hình tượng ăn ngon liền tốt.

Không sai biệt lắm một bàn thức ăn thuận theo gió cuốn mây trôi liền sạch bóng.

"Sư phụ, ách Dương tiên sinh xin ngài thu ta làm đệ tử"

Lâm Như cúi gập người xuống, nhìn Dương Thần, ánh mắt kiên định có chút làm Dương Thần giật mình, lại làm Dương Thần nhớ lại hồi ức sưa.

"Ta kể 2 ngươi một cái cố sự đi"

Nghe Dương Thần nói Mạn Thiên Âm cùng Lâm Như tự giác im lặng ngồi lắng nghe.

"Cách đây khá lâu, có hai hài tử 1 nam một nữ không sai biệt lắm gần 13,14 tuổi.

vì muốn bái ta làm sư, liền quỳ ở động phủ của ta hai tháng, ta bế quan không hề hay biết, lúc trở ra hai người đã gần như vô lực đứng lên, ta đã gần như từ chối, lại nhìn về phía hai người đôi mắt hai người đó lúc đó giống hệt ánh mắt khát khao sức mạnh như ngươi".

Lâm Như giật mình, "Vậy 2 người đó bây giờ"

"Muốn nghe tiếp sao", Dương Thần hỏi lại.

"Muốn"

"Muốn"

Thấy hai người đồng thanh Dương Thần kể tiếp.

"Hai người đó thiên tư trác tuyệt, xứng đáng kim đồng ngọc nữ, không đến mấy năm hai người đã trở thành mạnh nhất nới đó, khai tông lập phái thành một phương thế lực bá chủ, tiếc nuối ta không nhìn thấy điều đấy"

"Vậy, cùng ta bái sư có quan hệ sao", Lâm Như đánh cái tò mò hỏi.

"Biết kết cục sao, có được sức mạnh, hai người đó lại trở thành e ngại đối tượng các thế lực khác, đã chịu sự vây công của địch nhân khắp nơi, Nam nhân kia vì bảo vệ sư muội cũng như vợ hắn, liền chết, còn chết rất thảm, rất thảm", Dương Thần đánh hai cái rất thảm nhấn mạnh thêm lại nói tiếp.

" Ta sau khi biết được tin tức, quay về chỉ còn gặp lại vị nữ đệ tử kia đang ôm xác hắn, trong cơn tức giận ta đã làm một chuyện không biết nên hối hận hay là không, ta tiêu diệt hết tất cả thế lực vây công, sau đó liền rời đi, không dám nhìn mặt vị nữ đệ tử kia, vì đã không bảo hộ tốt hai người, cảm giác nhìn hai đứa bản thân coi như con ruột chết đi một người,..."

"Lão công bớt đau buồn".

Không đành lòng nhìn khuôn mặt Dương Thần đang vặn vẹo đầy thống khổ, Mạn Thiên Âm ôn nhu vỗ nhẹ vai giúp Dương Thần giữ bình tĩnh.

"Xin lỗi, tiên sinh đã nhắc lại quá khứ đau buồn".

"Chuyện sảy ra đã lâu"

Dương Thần khoác tay tỏ vẻ không sao, lại kể tiếp.

"Sau khi vị đệ tử kia chết, Nàng đã gây dựng lại tông môn, kế thừa ngươi kia di nguyện, còn ta đã âm thầm thề sẽ không tiếp tục nhận đệ tử nữa".

Lâm Như giật mình hô.

"Tiên sinh vậy ngài, sao còn trẻ vậy".

Cũng đúng, nhìn mặt Dương Thần bất quá 25 tuổi, ai ngờ lại có câu chuyện như vậy, là ai cũng sẽ không tin tưởng được.

"Chuyện này cũng sảy ra cách đây vài ngàn năm, có lẽ không tin ta nhưng đã sống hơn vạn năm tuổi."

"Không thể nào".

Hai người kinh hô lên cả Mạn Thiên Âm cũng không ngoại lệ.Nàng cứ ngỡ chồng mình hơn tuổi mình không sai biệt lắm, không ngờ cách xa đến vậy, liền còn sống lâu hơn trong sách lịch sử.

"Có gì không thể đâu, tu luyện càng cao tuổi thọ càng gia tăng, Thiên Âm giờ nàng sống đến 300 tuổi không thành vấn đề, lên đến trúc cơ là có 500 năm thọ nguyên, bất quá là ở linh giới, còn ở đây tối đa được 200 năm, vì linh khí quá ít và mỏng manh".

Mạn Thiên Âm có chút buồn bã,Nàng muốn bồi Dương Thần càng lâu, muốn ở bên hắn.

Nhận thấy Mạn Thiên Âm suy nghĩ, Dương Thần nhẹ giọng:

-Ta sẽ không để nàng đi, Ta hứa sẽ cùng nàng đi đến thiên hoang địa lão.

Mạn Thiên Âm xúc động ôm Dương Thần nức nở khóc, nàng nhận thấy dù chỉ cần sống thêm một giờ một khắc cũng muốn cùng Dương Thần.

Lâm Như vẫn còn đang tiêu hóa thông tin, Dương Thần mang đến đã vượt qua phạm trù con người thường thức.

Lâm Như rời đi, Dương Thần suy nghĩ nghỉ rồi vang lên.

"Không nhận ngươi làm đệ tử, nhưng cũng có thể đến đây học tập cùng Thiên Âm cùng tiểu Tuyết".

Lâm Như định rời đi lại nghe thấy Dương Thần nói, sung sướиɠ, cảm giác lẫn lộn.

"Cảm ơn tiên sinh, vậy Lâm Như coi như nửa cái đệ tử rồi".

"Không sai biệt lắm đâu, Vận khí ngươi khá tốt, gần nhất liền sẽ gặp may mắn đi".

Nhắc nhở một câu lại như nhớ ra điều gì, Dương Thần bật tivi lên mở bộ anime mới xem, cũng không nhìn nhiều Lâm Như nữa.