Chương 13
Yunho như muốn phát điên lên khi nghĩ về câu “jaejoong của chúng tôi” mà tên mặt trắng mắt thâm (là suy nghĩ của yunho thôi) vừa nói lúc sang và điều đó khiến anh không thể tập trung được vào việc gì cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên
_vào đi
_anh yunho, sao từ tối qua tới giờ em gọi điện mà anh không bắt máy- hyori với bộ váy ***y đang đứng trước mặt anh theo một dáng được gọi là khiêu gợi nhất
_gọi?- anh mở to mắt vè kiểm tra lại máy
Wow! 36 cuộc gọi nhỡ và 23 tin nhắn cộng them 18 thư thoại, anh chợt nhớ lại hôm qua, vì không muốn jaejoong phải giật mình khi ngủ nên anh đã chuyển sang chế độ im lặng
_oh! Kỷ lục thật đấy, em gọi anh ngần này đấy ah?- yunho đưa qua đưa lại điện thoại đời mới của mình, cái chỉ vừa xuất hiện trên thế giới, và tất nhiên, giá của nó thật không rẻ
Lấy lại được bình tĩnh, hyori nũng nịu
_người ta nói người ta gội cho em khi nào người ta về, vậy mà để em gọi suốt, không biết có chuyện gì không nữa
_thôi mà, anh xin lỗi, được chưa? Trưa nay anh đãi em bữa cơm nhé!- anh cười
_chỉ có một bữa cơm thôi sao?
_uh!- anh xoa xoa đầu cô rồi ngồi vào bàn làm việc- chúng ta quay lại với công việc đi nào
Trong khi làm việc cùng hyori, anh vẫn thường liếc mắt vào khu pha chế thức uống nhưng nó trống không
Yunho’s POV
_tại sao em lại nghe lời anh ta hơn anh chứ? Anh có cái gì thua anh ta đâu, thậm chí anh còn biết em trước anh ta nữa cơ mà
End yunho’s POV
Một ngày làm việc của yunho trôi qua một cách ảm đảm, anh láy x era khỏi bãi sau khi đã hôn từ biệt hyori, anh vẫn chưa muốn về nhà vì vẫn còn lo cho jaejoong, anh muốn chắc rằng cậu ấy thật sự ổn và anh cũng không biết tại sao xe anh đang đỗ trước cửa nhà jaejoong
“tin tin tin”
_ra ngay ra ngay!
Jaejoong mở cửa với gương mặt tươi cười khiến yunho ngẩn ngơ, uh, đã lâu lắm rồi anh không thấy nụ cười ấy
_ơ! Là anh ah!- gương mặt cậu biến sắc khi thấy anh
_uh! Anh định ghé qua xem em đã khỏe chưa- anh lung túng
_uh! Cám ơn anh, tôi đã khỏe rồi!- cậu cười nhẹ
_vậy…vậy anh đi nha
Không đợi jaejoong gật đầu, anh đã bước r axe, cậu nhìn theo với đôi mắt khó hiểu nhưng cuối cùng cũng đóng cửa lại, chiếc mui trần lao đi trong gió và anh sẽ chạy nhanh hơn nữa nếu không có tiếng chuông điện thoại vang lên
_hi yunho! Mày đang ở đâu vậy?
_tao đang trên đường về nhà
_thôi đừng về, ghé PPline đi, tao đang ở đó đó
_uh! Chờ tao, 5p
Bọn cave vây lấy anh khi thấy anh bước ra từ chiếc mui trần sang trọng nhưng anh vẫn không
thèm đoái hoài đến
_sao mấy hôm nay không thấy mày lại nhà tao chơi- anh hổi khi yoochun gọi them một chai XO nữa
_tao bận, tao cũng phải làm việc chứ bộ, đâu có xài tiền của ông già được chứ!- yoochun đong đưa ly rượu trước mặt mình- thôi đừng nhắc nữa, bực muốn chết
_sao?- anh mỉm cười nhìn hắn
_thì đó, hôm trước có một cô gái, mày không thấy đâu, she so ***y, hot, nàng luôn luôn mặc áo hở lưng với váy ngắn, rất nóng bỏng, nàng…
_STOP!- anh đưa tay cản lại vì anh biết nếu không làm vậy thì đến mai anh vẫn không thể vô đề
chính được- vô đề
_ok ok! Cô ta nhờ tao điều tra xem ông chồng mới cưới đã đi đâu mấy hôm nay, và tất nhiên là tao nhận tiền trước
_rồi sao?
_thì tìm ra chứ sao, tao bắt tại trận luôn, gọi bà đó lại, ba người xông vô oánh nhau quá trời, tao định bỏ đi thì bị ông chồng lôi cổ lại oánh, tức quá, tao oánh luôn, mới có mấy cái mà hai bà kia chạy lại oánh tao quá trời, may mà không trúng ngay mặt đấy
Yunho vừa nghe bạn mình nói vừa cười rũ rượi, cười đến nỗi không thể ngồi thẳng được
_mệt…mệt quá, nghề của mày hay thật! ha ha ha
Yoochun đỏ mặt tím tai khi nghe yunho nói vậy
_ê!- hắn lườm- quê nha mậy!
_thôi mà! Coi như tao lỡ lời, chầu này tao đãi- anh vỗ vai hắn cười
_coi như tha cho mày!- hắn cười xòa
Hai người bắt đầu lên sàn, đã lâu lắm rồi anh không lên sàn của PPline nhỉ? Có lẽ là từ lúc quen jaejoong nhỉ, lâu lắm rồi, điệu nhảy của anh vẫn vậy, nó vẫn khiến cho bao con tim nhỏ bé phải xốn xan
Nhảy nhót chán chê, họ lại trở lại bàn và nốc rượu
_sao mày không hỏi tao về jaejoong?- anh lắc ly rượu của mình
_nếu mày muốn nói, thì mày cần tao hỏi sao?- hắn cười
_mày đúng là bạn thân của tao
Anh cười khì rồi kể hết mọi chuyện cho yoochun nghe
Thấm thoát mà đã 12h rồi
_thôi, tao về đây, mai còn phải đi làm nữa! chầu này để tao!
Anh cười rồi ra quầy trả tiền
_thiệt tình, chúc mày may mắn- hắn nói thầm
Anh về tới nhà nhưng vẫn chưa muốn ngủ, nằm ngay vị trí của cậu, mùi hương của cậu vẫn còn đây
Yunho’s POV
_mong rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn hôm nay
End yunho’s POV
Nhà L, 6h 30
“tin tin tin”
“cạch”
_XIN CHÀO! TÔI LÀ X0287, HÔM NAY TRÌNH DIỆN!
Cậu con trai với gương mặt bầu bĩnh đứng nghiêm rồi hô lên một cách dõng dạt
_cậu là x0287?- L nhìn cậu từ trên xuống
_vâng! Là tôi, người có tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ lớn nhất của tôi là bảo vệ thế giới, tuy nó thật
nhỏ bé nhưng tôi luôn tự hào về nó- cậu nói giọng hồ hởi
_oh! Nó thật …”nhỏ bé”!, mời vào
Cậu bé khệ nệ lôi cái balo đã không thể mang nổi vào nhà
_WOW! NHÀ ANH LỚN QUÁ HA! NHÌN BÊN NGOÀI MÀ KHÔNG VÀO CHẮC NGƯỜI TA LẦM CHẾT LUÔN ĐÓ- x0287 nhìn ngó xung quah với vẻ phấn khích
_cậu uống…
L chưa kịp nói hết câu thì x0287 đã nhảy vào
_ah, tôi uống trà sữa, cho tôi một ly nhé, nhớ là một ly to đấy, tôi khát lắm
Nói đoạn, cậu chạy lung tung khắp nơi để nhìn ngó, bản tính tò mò như đã ăn sâu vào máu cậu và thế là cậu mở tung từng phòng để xem xét và điều sai lầm của cậu là cậu đã vào căn phòng đáng lẽ không nên vào
_wow! Sao mà ăn ở bừa bộn thế này, chăn cũng không thèm gấp lại nữa, may mà có mình đây, he he he
Nói rồi, cậu một tay giật mạnh cái chăn, cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến
_AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- tiếng hét của con cá heo bị bỏ ăn lâu năm
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!1- tiếng hét của con heo sắp sửa bị cắt tiết- CẬU? CẬU LÀ
AI? SAO LẠI VÀO PHÒNG TÔI? L AH! CỨU EM VỚI, CÓ TÊN Biếи ŧɦái NÈ!!!!!!!!- con heo sắp bị cắt tiết đó đang trước mặt con cá heo bị bỏ đói lâu năm trong tình trạng nude toàn thân, cậu đỏ mặt rồi giật lấy cái chăn và quấn quanh người mình, mặt cậu
_YA! TÔI KHÔNG PHẢI Biếи ŧɦái! TÔI LÀ X0287, HỨ!
L đi vội vào và nhìn thấy tình cảnh hiện tại, anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán
L’s POV
-mình…có lẽ quá chủ quan rồi, đặt niềm tin nhầm đối tượng
End L’s POV
Sau ít phút lấy lại bình tĩnh, bây giờ ba người đang ngồi ở phòng khách
_so! Introduce yourself?- L nhướng mày nhìn x0287
Chỉ đợi có thế, cậu đứng lên và tuôn một tràn
_hello! Tôi là kim junsu, số hiệu của tôi là x0287, sinh 15/12/1986, thuộc chòm sao…, thích…ghét…..
Junsu vẫn sẽ còn nói nữa nếu L không đưa tay ra dấu cắt ngang cuộc giới thiệu của cậu
_ok! Toàn bộ lý lịch của cậu tôi đã nắm rõ, và hình như trong quy định cảu FBI trong khi đang làm nhiệm vụ thì không được khia tên họ kia mà?- L uống lý sữa nóng hổi nhìn junsu
_ờ há! Tôi quên!
_bây giờ thì tôi hiểu vì sao cậu ra trường 5 năm rồi mà vẫn chưa có nhiệm vụ nào- L nói thầm
_nhưng không sao, tôi nhiệt tình lắm!- junsu vỗ ngực
_cậu có biết nhiệt tình + ngốc nghếch = phá hoại không?- anh nhìn cậu
Jaejoong nãy giờ vẫn im lặng vì cậu vẫn còn mắc cỡ vụ lúc nãy
Jaejoong’s POV
_aish! Xấu hổ chết được, cũng tại hôm qua nóng quá, máy lạnh lại hư nên mới cở đồ ngủ, ai ngờ,
aish! Chết mất thôi
End jaejoong’s POV
_jaejoong! Đây là x0287, là người sẽ bên cạnh em trong lúc anh đi vắng
_uh!- cậu gật đầu
…………..
Hôm nay jaejoong đến sớm hơn mội khi vì cậu không thể chịu nổi cái tính nói nhiều của x0287
Jaejoong bước vào phòng và lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy sự bừa bãi của nó, cậu mới nghỉ có một ngày mà nó đã như thế này rồi đấy
Jaejoong xoắn tay áo lên và bắt đầu một ngày bận rộn của mình, khi cậu vừa xong cũng là lúc mọ người vào
_ya! Jaejoong, cậu không sao chứ?- taehee chạy lại đặt tay lên trán cậu với vẻ mặt lo lắng- nghe tổng giám đốc nói cậu bị cảm liệt giường luôn
_liệt giường?- cậu ngạc nhiên
_uh, bộ không phải sao?- cô nhạc nhiên
_ờ…ờ, tớ bị cảm, cám ơn cậu đã quan tâm nha
_bạn bè mà
Taehee cười vối jaejoong rồi bước vào bàn làm việc, đang định bước vào khu pha café, cậu giật mình khi nghe giọng nói sau lưng mình
_em đã ổn hẳn chưa mà đi làm?
_ah! yunho- shi, cám ơn, tôi ổn mà- cậu quay lại cười với anh
_uh, vậy thì tốt, em đi làm đi, anh cũng đi đây
Anh cố gắn bước vào phòng làm việc mà không quay lại nhìn cậu, jaejoong cũng quay lại vối công
việc của mình. Hai người đã không chú ý đến đôi mắt đang nhìn họ từ nãy giờ
_jaejoong-shi
Jaejoong ngẩn đầu lên trong khi pha café, cậu thấy hyori đang khoanh tay trước ngực nhìn cậu
_chuyện gì thế hyori-shi
_tránh xa yunho ra, anh ấy là của tôi- hyori gằn từng tiếng
Như hiểu được vẫn đề, jaejoong mỉm cười
_hyori- shi, có vẻ cô đã hiểu lầm rồi, tôi và tổng giám đốc jung không có gì cả
_được vậy thì tốt, nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, nói thật đấy, nhớ lấy câu này