Chương 2
« Ô… » Hạ thân Tại Trung truyền đến một trận đau đớn, Duẫn Hạo ở bên cạnh hắn đã sớm ngủ say. Thoáng vừa động thân, một cỗ nhiệt lưu cùng dịch gì đó chảy ra ở nơi ấy, thắt lưng hắn đau như bị chặt đứt. Khó khăn lắm hắn mới tựa được người vào đầu giường, lung lùng nhìn Duẫn Hạo, Tại Trung chỉ muốn dùng ánh mắt kéo hắn vỡ tan. Thân thủ chỉ cầm lấy bình hoa ở đầu giường dùng sức đập vỡ, vậy mà tứ chi đã như bại liệt. Tại Trung nhặt lên một mảnh sứ, để ở yết hầu Duẫn Hạo, dùng sức nhấn, một dòng dịch nóng hổi đỏ tươi theo phiến sứ trắng chậm rãi chảy xuống, đỏ chói mắt! Chỉ cần xâm nhập thêm một chút, mục đích của chính mình có thể đạt tới rồi.
« Rầm! » Cánh cửa phòng thô bạo bật mở, di nương mang theo gia nhân xuất hiện ở ngoài cửa, sắc mặt giận dữ cùng hèn mọn hiện rõ trên vẻ mặt. Di nương xông lên, giáng cho Tại Trung một cái bạt tai. « Loại tiện nhân không biết xấu hổ! » Trong miệng nổi lên một tia tinh tinh « Ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta! Tiểu tạp chủng! » Vừa lại quăng thêm một cái bạt tai, mùi vị trong miệng càng lúc càng đậm rồi, Tại Trung chỉ với một kiện y đơn độc bị kéo ra khỏi phòng.
Phụ thân sắc mặt giận dữ đứng ở ngoài cửa, ngay cả xem cũng không muốn liếc nhìn Tại Trung một cái. Một màu đỏ nhẹ nhẹ theo bắp đùi trong chảy xuống, còn có một chút dịch trắng hòa lẫn vào trong đó. Di nương quơ bảy thướng trường tiên[1], một chút không nhân nhượng, đánh thẳng vào cơ thể kiều nhược của Tại Trung.
Đau đớn, há chỉ một từ đau đớn mà hình dung được được sao!
Chưa bao giờ hận một người đến thế, nhưng hôm nay lại đem tất cả thống hận toàn bộ phát ra rồi! Nội tâm giống như đang bị liệt hỏa dày vò!
Thân thể cùng tâm linh đau xót đồng thời từ hai phía hạ xuống, khiến Tại Trung rất nhanh liền ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại khi phát hiện dưới thân là sàn nhà lạnh băng, nơi này là đình việc phía sau phòng củi. Tại Trung vừa định đứng dậy, nhưng trên lừng truyền trận trận đau đớn làm cho hắn ngã trở về mặt đất. Tại Trung kêu lên một tiếng đau đớn, không hề nhúc nhích. Đôi môi đã bị cắn thủng, mới vừa rồi dám cắn răng không kêu một tiếng, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Di nương.
Tự mình biết nếu là khóc lớn kêu to, như vậy mới là chân chính nhận thua.
« Tại Trung thiếu gia đã thức chưa? » Một người trong tay đem thoe một bao quần áo vẻ mặt tươi cười đi tới, đặt bao quần áo lên bàn mà đùa giỡn nói: « Khụ! Lão gia nói, Tại Trung ngươi lại làm chuyện ra bực này đả thương Duẫn Hạo, ta vì mẫu thân ngươi tha cho ngươi một mạng, nhưng từ này về sau cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ! »
Người nọ dùng ánh mắt hạ lưu nhìn đôi chân trắng của Tại Trung, một mảng thuần y đã bị máu tươi nhiễm hồng, nhưng vẫn lộ ra bắp chân mê người.
Nhưng hắn không dám đυ.ng vào Tại Trung, nguyên căn vì hắn vẫn còn sợ Duẫn hạo.
Tại Trung khó khăn đứng lên, cơ thể không yên lại ngã hướng về phía một bên. Người nọ thân thủ nhanh chóng chặn ngang, lấy Tại Trung ôm vào trong lòng. Thân thể quả thực mềm mại! Một luông hương vị ngọt ngào làm cho người ta không nhịn được cười, không biết đã gây cho hắn cảm giác… Đang nghĩ tới, tay đã không đứng yên.
« Ngươi…! » Tại Trung đẩy mạnh người nọ ra, thân thể đập mạnh sang một bên. « Đông! » Tại Trung lại vừa té trở về trên mặt đất, vết thương lại bắt đầu kịch liệt kéo đau đớn.
Người nọ đầu tiên là lấy làm kinh hãi, sau đó trên mặt lại hiện nét vô sỉ mà tươi cười. « Tại Trung thiếu gia, ngươi giờ đã hết thanh cao rồi, ai chẳng biết ngươi câu dẫn Đại thiếu gia lên giường còn muốn gϊếŧ hắn, sau đó chính mình ngồi trên ngôi vị trang chu. Bất quá, khuôn mặt nhỏ nhắn này càng lớn càng câu hồn… » Vừa nói còn sờ soạng khuôn mặt Tại Trung một bả, liếʍ liếʍ môi nhìn Tại Trung đang run rẩy. « Ta nhìn người mà nghĩ đến khổ, ngươi hay là theo ta đi…! »
Hai chân Tại Trung bị mở banh ra, hung khí thô to đã để ở nơi cấm địa. « Không… Không nên… Ngươi dừng tay!… » Tại Trung khóc hô, ra sức khép chặt thân hình. Nhưng cơ thể kiều nhược làm sao địch nổi một hán tử khỏe mạnh! Mắt thấy sẽ bị xuyên vào, trên người truyền đến một thanh âm rêи ɾỉ thống khổ, trong nháy mắt nam nhân đã ngã xuống bên cạnh mình, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng đồng thời chảy máu. Trước mắt nhạt nhòa một nam nhân, mà chính mình cũng nguyên nhân thể lực không có mà cũng ngất đi.