Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[DBSK] Checkmate

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong thế giới xa hoa trụy lạc, tất cảđập vào mắt tôi đều có vẻ thối nát.

Tôi và Kawamura cùng thuộc hàng đại gia thượng khách ở Thượng Hải, có vô số phụ nữ đang vây quanh chúng tôi, người diêm dúa lòe loẹt, người lịch sự đài các, bất luận nhan sắc của người nào cũng có thể dấy lên lửa dục của một người đàn ông. Nhưng rất bất ngờ, Kawamura là một trong số những ngoại lệ, điều này ít nhiều kí©h thí©ɧ trí tò mò của tôi, thật muốn túm cổ hắn lại, gằn hỏi đến tột cùng là muốn như thế nào.

Thấy tôi mặt chau mày ủ, hắn thần bí nở nụ cười.

“Thứ tôi muốn thật ra rất đơn giản…” Hắn nói, đặt bàn tay lên tay tôi, siết chặt lấy.

Tôi kinh ngạc nhướn mày, không thể ngờ mình thế nhưng thật sựđãđoán trúng.

Kawamura thích đàn ông.

Kỳ thật lúc nói với Yunho tôi đã nghĩ tới rồi, nhưng thấy biểu hiện của hắn như vậy tôi lại không thể mở miệng nói ra suy nghĩ thật của mình, sau đó làm ra tiết mục lừa mình dối người như thế.

Kawamura nắm tay tôi, ám muội cười.

“Lúc vừa đặt chân đến mảnh đất này, tôi từng hỏi nơi đây có thứ gì là quan trọng nhất? Rất nhiều người đã trả lời tôi, đa số hó hay nói về quyền lực. Tôi lại hỏi, làm thế nào mới có thể đạt được nó? Mà lần này, những người đó chỉ nói vỏn vẹn ba chữ: Kim Jaejoong, bọn họ nói, có được cậu thì chẳng khác gì thiên hạđã về tay. Mà khi chúng ta gặp nhau, tôi nhận ra cậu so với thiên hạ càng làm cho tôi điên cuồng hơn.”

Kawamura chẳng chút mảy may che dấu du͙© vọиɠ của hắn, trong ánh nhìn tham lam tóe lửa kia, tôi quả thực hoài nghi bản thân có phải đã bị người ta lột sạch rồi không, cảm giác thật lạnh người.

“Thế bây giờ, Kim thiếu gia hiểu lòng tôi rồi chứ?”

Tôi cười, goi lui tất cả phụ nữ đang vây quanh.

“Không biết ngài Kawamura định thế nào tiếp theo?”

“Kim thiếu gia nghĩ sao?”

“Cứ theo ý ngài Kawamura mà làm thôi.” Tôi nói, nở nụ cười sáng lạn, cảm giác được rõ ràng hô hấp của hắn thay đối.

Đây là lúc tôi chân chính hiểu đươc sức hấp dẫn của mình, thì ra không chỉ cóđàn bà, mà ngay cả đàn ông, sức hấp dẫn của họ cũng làđiểm trí mạng của người khác.

Kawamura mời tôi tới làm khách, tôi không cự tuyệt. Tôi biết hắn muốn lên giường với tôi, mặc dù có hơi đường đột, nhưng chẳng vấn đề gì, ít ra hắn muốn lại vừa hay gặp tôi có thể cho, có chỗ nào mà lại không thể đâu chứ? Dù sao Kim Jaejoong cũng là kẻ côđộc trắng tay. Nếu trong tay đã chẳng có gì thì tức là sẽ không có gì mất đi được. Và nếu cơ thể của tôi có thể giải quyết nan đề hiện nay, để từđó khiến cho họ Park đó thân bại danh liệt, vậy đáng giá!

Kawamura dẫn tôi ra khỏi đại thượng Hải, lịch sự mở cửa xe cho tôi, còn nghiêng mình làm tư thế“mời” lên xe. Không tỉ ti do dự, tôi sải chân bước từng bước về phía hắn.

Một tiếng “Phanh” vang lên, cửa xe đột nhiên đóng lại, thiếu chút nữa kẹp mất chiếc mũi kiêu ngạo của tôi, sợ vã mồ hôi. Ai dza. Kawamura tính toán lấy mạng của tôi sao?! Tôi hơi nén giận quay đầu ra nhìn, vừa định càu nhàu một phen thì phát hiện, người đang đứng ngoài cửa xe là Yunho với vẻ mặt không chút cảm xúc, mà chủ xe là Kawamura thì đứng một bên có vẻ như rất ngoài ý muốn.

“Phụ thân đã tỉnh lại, gọi anh mau trở về.” Yunho nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt càng lúc càng khó coi của Kawamura, túm tay tôi về phía xe mình.

Tôi mờ mịt nhìn chằm chằm vào lưng Yunho, các dòng suy nghĩ hỗn loạn vào nhau. Cha, ông ấy…cha tỉnh lại rồi?!

Lòng bàn tay tôi không ngừng ứa mồ hôi, lời ra đến miệng biến thành lắp bắp. “Cha…cha tỉnh rồi?! Cha có nói gì không? Bác sĩ tới đã tới chưa?! Là bác sĩ Tống có phải không? Tốt hơn hết cứ nên gọi bác sĩ Tống, ngày trước cha xảy ra chuyện lần nào cũng đều do ông ấy chăm sóc, ông ấy hiểu về bệnh của cha hơn ai hết…Còn nữa, đừng kể gì với cha, cha mới vừa tỉnh lại, nhất thời không thể tiếp thu được, chúng ta cứ gạt ông ấy trước được không?” Tôi kích động nói cả nửa ngày, mới phát hiện hắn căn bản một chữ cũng không nghe.

”Yah, Jung Yunho! Có nghe tôi nói gì không đấy! Tuy rằng cậu không có tình cảm gì với cha, nhưng ông ấy dù sao cũng có huyết thống quan hệ với cậu, không lạnh lùng như thế không được sao?!”

Đôi khi, sự lạnh lùng của Yunho thực làm cho trái tim người ta băng giá. Nhưng đối mặt với lên án của tôi, hắn có vẻ không đồng tình, lạnh lùng liếc nhìn tôi, nói: “Lúc rời nhà đi anh nói thế nào với tôi?! Còn tiểu thư đại thượng hải đâu, tôi xem đại thượng Hải tiểu thư cũng không đυ.ng vào thiếu gia nhà anh được đấy! Tôi hỏi anh, nếu ban nãy tôi không tới kịp, anh là thực tính toán lên giường cùng lão ta?”

“Đúng vậy.” Tôi đáp luôn chẳng cần nghĩ ngợi, đáp án không phải quá rõ ràng rồi sao?! Cho lão mượn mông đâm một cái, nhà họ Park tiêu đời, chuyện này chẳng phải là lời lộc quá sao?! Dù sao cũng chẳng ai ởđây là tiểu thư khuê nữ mười tám đôi mươi tuổi, không cần lo lắng vấn đề hôn nhân gia đình.

“Anh thật sự sẽ? Thật muốn cùng tên kia lên giường như vậy?” Yunho hỏi, cặp mày dần dần khóa vào nhau.

“Nếu không thì còn có cách nào?!” Tôi nói, “Cậu muốn biện pháp khác cũng được! Đại thiếu gia tôi sẽ lập tức khoanh tay ở nhà uống trà dưỡng sinh ngay, nhưng cậu có sao?!”

Bị tôi nói như vậy, mặt Yunho xụ xuống như cái gì.

“Cậu hôm nay rốt cuộc bị sao vậy?! Còn nữa, tình hình ở nhà cụ thể thế nào?! Mau nói cho tôi biết!” Dự cảm không lành dâng lên trong tâm khảm, cả trái tim tôi bởi vì lời nói của Yunho mà lập tức trở nên bất an lo lắng.

Chính vào lúc trong đầu tôi đang tính đến trường hợp xấu nhất, Yunho mở miệng, khóe miệng hiện lên điệu cười biểu thị tròđùa dai đã thực hiện thành công.

“Gạt anh.”

“Cái gì?!”

“Tôi nói việc phụ thân tỉnh lại là gạt anh.” Yunho nhìn về phía tôi, điệu cười đắc ý của hắn càng lúc càng đậm hơn.

Tôi kinh ngạc há hốc mồm, “Cậu gạt tôi?! Gạt tôi?! Chuyện này sao có thể mang ra làm tròđùa?! Jung Yunho! Không phải đang có bệnh đấy chứ?!”

Tôi thật giận dữ, thiếu chút nữa đã nhảy lên bóp chết hắn.

“Yah! Tôi đây là cứu anh.” Yunho mất hứng cãi lại.

“Xen vào việc người khác cũng phải biết chừng mực, Jung Yunho?! Mẹ thằng nào bảo cậu tới cứu tôi?!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Yunho, thật muốn cho hắn ăn vài chường.

“Có biết tôi mất bao nhiêu công sức mới tạo ra được cục diện ngày hôm nay?!”

“Cái gì cục diện?! Mua bán thân xác?!” Hắn lầm bầm cười nhạo.

“Thế thì sao?!” Tôi lạnh lùng nói, không biết vì lẽ gì, khi nghe Yunho dùng giọng điệu khinh thường nói ra câu đó, lòng tôi lại đau như vậy. Hắn làm tôi nhớ đến Junsu, nhớ đến vẻ ngoài ngây thơ thánh thiện của nó, so với Junsu, tôi chỉ thấy mình dơ bẩn xấu xa hơn. Mặt tôi vì hổ thẹn màđỏ bừng lên, tôi cố gắng dùng sự phẫn nộđể che dấu đi khổ sở của mình.

“Jung Yunho, tôi biết cậu cảm thấy tôi thực bẩn, cậu cũng thấy rồi đấy, tôi quả thật rất bẩn, hơn nữa còn là bẩn từ trong xương thịt ra ngoài, có rửa đi cũng không hết bẩn. Nhưng tôi cũng nhắc cho cậu hiểu một điều, nếu hôm nay tôi thực sự lên giường với Kawamura thì cũng chắc chắn không phải vì một bản thân mình.”

Yunho không nói gì, trừng mắt nhìn tôi, hắn đang tức giận, bởi vì hắn biết những gì tôi nói đều là sự thật. Trên thế giới này bất kể ai xem thường Kim Jaejoong này đều được, chỉ một mình Jung Yunho là không đủ tư cách.

“Dừng xe!” Tôi bình tĩnh ra lệnh cho phu xe, không thể cố bắt mình tiếp tục ở bên cạnh hắn mà làm ra vẻ như không khổ sở.

Khi tôi mở cửa sắp bước xuống xe, bị Yunho chặn lại.

“Không được phép dừng!”

Yunho dùng âm lượng lớn hơn tôi gấp ba lần rống lên, làm cho phu xe sợ tới mức suýt tí nữa đã tuột cương lật xe. Còn tôi đang định xuống xe cũng thiếu chút nữa đã bị quăng ra ngoài, Yunho vội vàng túm lấy tay của tôi kéo trở về trong xe ngựa, khí lực lớn đến nỗi tôi tưởng chừng như hắn đang muốn bóp gãy tay mình.

Vừa mới qua cơn kinh hoàng, Yunho lại bắt đầu rít gào với tôi: “Anh nghĩ mình đang làm cái gì?! Anh hùng hy sinh sao?! Anh cho là làm như vậy là tôi sẽ phải cảm động rớt nước mắt? Rằng làm như vậy tôi sẽ yêu anh sao?! Kim Jaejoong! Thôi cái kiểu tự cho mình làđúng đi được chưa?!”

Bị hắn hét vào vào mặt như vậy, thế mà tôi bỗng dưng lại bình tĩnh xuống, ngẫm nghĩ về cảnh nguy hiểm vừa rồi, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Tức giận và hổ thẹn ban đầu đã tan biến vô tung, chỉ còn lại bi thương tràn ngập cõi lòng. Tôi lạnh lùng cười với hắn, “Cậu không cần nhắc đi nhắc lại tôi ở trong mắt cậu không là cái thá gì, tôi biết trong lòng cậu chỉ có Junsu, cậu khinh thường tôi tôi cũng biết. Tôi hoàn toàn hiểu chúng ta hiện tại sống cùng dưới một mái nhà với nhau chẳng có mục đích nào khác là để lợi dụng nhau. Tôi chưa từng vọng tưởng cậu sẽ cảm kích tôi bao giờ, cũng chưa bao giờ cho rằng cậu sẽ yêu tôi.”

Đúng vậy, Yunho sẽ không yêu tôi, vĩnh viễn sẽ không…

Lòng đau đến gần như không hô hấp được. Những câu nói của Yunho, từng câu từng câu một tàn nhẫn cứa vào lòng tôi, tất cả những ảo tưởng giờ đây tan thành mây khói.

Tôi thật không rõ bản thân mình rốt cuộc là đang trông đợi vào điều gì, rõ ràng vẫn luôn rất biết Yunho có bao nhiêu chán ghét mình, lại vẫn cứ tự lừa mình dối người bám víu lấy cái hy vọng đã gần như tuyệt vọng đó. Đâu chỉ phải một lần tôi có suy nghĩ rằng, thật ra Yunho cũng có quan tâm chúýđến tôi, nhưng lần nào lần nấy kết quả nhận về đều rất đắng cay.

Mỗi lần là mỗi lần thêm cự tuyệt, mỗi lần là mỗi lần thêm nhục nhã, bị tàn nhẫn thương tổn thương, lại vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, u mê không tỉnh ngộ. Vết thương vừa đóng vẩy đã không do dự tiếp lấy thương tổn khác, để lại sẹo mới trầy trật trên thân thể.

Kim Jaejoong, trên đời này liệu còn có ai đáng buồn hơn mi?! U mê như thế chỉ tổ làm bản thân thêm đáng khinh hơn…

Tôi không nén được tự cười giễu bản thân, mỏi mệt đến mức không muốn nói thêm bất kỳ câu gì nữa.

“Tôi quả thực sẽ không yêu anh.”

Điều này tôi biết…

“Anh càng không thể thay thế Junsu.”

Đó làđương nhiên…

“Nhưng chuyện hôm nay không thể cứ thế bỏ qua được!”

Hả?!

Tôi nghi hoặc nhìn về phía Yunho, bàn tay như kìm sắt của hắn nắm chặt lấy cằm tôi, lôi về phía hắn, môi tôi bị cặp môi lạnh như băng chụp lên, bị dày vò lấy như thể muốn trút giận.

Tôi ngây dại cả người, vừa sợ vừa tức. Hắn coi tôi là cái gì?! Kim Jaejoong trong mắt hắn chẳng lẽ lại là người dễức hϊếp như vậy?! Muốn đến thìđến, muốn quăng thì quăng sao?! Tôi ra sức phản kháng. Toàn thân cũng phẫn nộ lên theo, liều mạng đẩy hắn ra, “…Chết tiệt! Jung Yunho tên khốn kiếp này…”

Tôi vừa hé miệng, lưỡi hắn ngay lập tức luồn vào, dữ dội tiến công trong miệng tôi. Yunho hôn rất điên cuồng, đôi môi thϊếp lên môi tôi từ ban nãy chưa từng lùi lại, vẫn không ngừng cắи ʍút̼ miệng lưỡi tôi, khiến cho tôi có cảm tưởng rằng mình sắp bị ăn mất. Nơi sau đầu bị giữ chặt bắt đầu đau nhức, nước miếng chúng tôi chan hòa vào nhau, uốn lượn từ khóe miệng tôi chảy xuống.

Yunho vô luận hôn thế nào dường nhưđều không đủ, tay hắn đang giam cầm hai cánh tay tôi bắt đầu siết chặt, khiến tôi có cảm giác như xương cốt mình sắp bị bóp nát đến nơi. Tôi khó chịu kêu “ưm, ưm”, hít thở cũng trở nên khó khăn. Tôi muốn thoát khỏi bị Yunho ôm ấp, lấy lại chút dưỡng khí cho mình, lại lần nữa tôi bị túm trở về, hắn gắt gao giữ chặt lấy ót tôi, hôn còn điên cuồng hơn trước.

Đã bị hôn đến hoa mắt tróng mặt rồi, xoang mũi tôi, cơ thể tôi chỉ có thể hít thở bằng mùi của người đàn ông này, mùi hương nhung nhớ.

Và thật ra, tôi mới chính là người khát vọng thân thể yêu đương hơn ai hết.

Cánh tay tôi chậm rãi dịch chuyển khoát lên vai Yunho, cuối cùng gắt gao quàng quanh cổ hắn. Tôi bắt đầu đáp trả cuồng nhiệt, đầu lưỡi khéo léo truy đuổi con lưỡi đang trong miệng tôi. Cảm nhận được sự hưởng ứng của tôi Yunho bị kí©h thí©ɧ đến nỗi khó kiềm chế du͙© vọиɠ được, hắn rõ ràng không hề thỏa mãn nếu chỉđơn thuần hôn hít với tôi, tay hắn lần vào trong quần áo của tôi, thèm muốn sờ soạng.

Kí©h thí©ɧ lạnh lẽo làm cho tôi rùng mình, hai đầu nhũ lập tức săn lại.

Yunho nâng tôi đặt ngồi trên đùi hắn, bàn tay mò vào nơi trống vắng đang phong kín giữa hai chân tôi, ấn thử vài cái, làm tôi bủn rủn cả người. Tôi hít thở ngày càng nặng nề, kinh nghiệm trong quá khứ hoàn toàn bị câu ra, tôi mất tự chủ vặn vẹo thắt lưng, chẳng khác gì đang mời gọi hắn. Yunho dương mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tất cả là trêu tức. Tôi biết hắn lại đang cười nhạo tôi, nhưng tôi vẫn ham muốn hắn như cũ.

Quần áo tôi đã bị Yunho lột sạch, da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh như băng ngay lập tức rùng mình co rút. Ánh mắt hắn găm vào thân thể vẫn còn lưu lại vết thương hồng nhạt của tôi không biết suy nghĩ điều gì, nhưng ánh mắt đó chiếu đến đâu lại cứ nhưđốt lửa trên người tôi đến đấy. Tôi chưa bao giờ e dè hay ngượng ngùng để Yunho xem thân thể mình, tự tin phóng đãng nghênh đón ánh mắt hắn, hỏi hắn có phải cơ thể tôi thực mê người?

Yunho bật cười, đem tôi ngả xuống tấm thảm đắt tiền rải trong xe ngựa. Trong không gian nhỏ hẹp này tôi chỉ có thể co hai chân lên hướng về phía trước, những phần kín đáo nhạy cảm nhất đều phô bày hết ra, bị hắn nhìn không sót một chỗ nào.

Yunho cũng cởi bỏ quần áo của mình, để lộ dáng người hoàn mỹ, cơ thể rắn chắc tuyệt đẹp đến mức tất cả đàn ông trên thế giới này phải ghen tị. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu tinh lực ẩn chứa trong cơ cường tráng đó, mà chỉ cần nghĩđến đây, bản thân đã kích động đến không ngừng run rẩy. Tin rằng Yunho cũng rất kiêu ngạo về hình thể của mình, bởi vì ngay cả chỗ đó của hắn giờđây cũng đang rất ngông nghênh diễu võ dương oai trước mặt tôi. Hắn quỳ xuống thảm, giữa hai chân tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Tôi dù nằm trong tư thế khó khăn này vẫn ung dùng nhìn hắn, cốý càng dạng chân rộng hơn khıêυ khí©h khắn, và hài lòng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Yunho, hắn sau đó cúi người nằm xuống nhẹ nhàng nói bên tai tôi:

“Thân thể của anh không thể để người khác đυ.ng vào.”

“Tại sao?” Tôi buồn cười nhìn hắn.

“Bởi vì anh là Kim đại thiếu gia.”

Đột nhiên Yunho nở nụ cười, tùy hứng như đứa trẻ.

Đây là đạo lý chó má gì?!

Tôi vừa định phản bác Yunho đã mở lối vào trong. Nơi mềm mại đó bị vật thể cứng rắn đâm vào, loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta sống không bằng chết. Tôi bị đau đến nỗi cơ hồ kêu ra tiếng, Yunho thấy vậy vội vàng hôn môi tôi, ngậm lấy đầu lưỡi tôi nút mạnh. Một tay hắn vuốt ve chỗ đó của tôi, một tay giữ chắc lấy thắt lưng tôi, đợi tôi thích ứng hơn một chút mới lại tiếp tục mãnh liệt đẩy vào rút ra. Cơ thể chưa thể thích ứng của tôi căn bản không thể phối hợp cùng hắn, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nỗi đau đớn này quả thật không có ngôn từ nào diễn tả được. Vì thế tôi ý thức được cách Yunho làʍ t̠ìиɦ với tôi, cách chúng tôi làʍ t̠ìиɦ với nhau, nếu đổi lại là Kawamura, thật không biết sẽ bị tra tấn đến độ nào nữa.

Yunho đang ở giữa hai chân tôi, hắn ở bên trong tôi, cái đó thật dữ dội, vì tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là cố sống cố chết bám tay vào lưng hắn. Qua một hồi mây mưa cả hai thân thể đều túa ra mồ hôi. Mà cùng lúc đó, nơi đang bị Yunho tiến công triệt để của tôi, bởi vì *** mà dần dần nảy sinh ra kɧoáı ©ảʍ tê dại, đủ để vùi lấp đi tất cả đau đớn, đau đớn một chút rồi lại thoải mái một chút. Kɧoáı ©ảʍ từ hai phía lịm vào thắt lưng như sóng triều dâng lên cuồn cuộn, tôi bắt đầu rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng như mèo kêu giờ phút này của tôi cuốn phăng đi tất cả lý trí của Yunho.

Hai tay hắn bóp chặt lấy cặp mông tròn trịa của tôi, mỗi cú thọc sâu vào lại càng thêm mãnh liệt, thanh âm mập hợp rõ mồn một. Móng tay tôi giáp vài da thịt hắn thật sâu, hai chân gắt gao kẹp hai bên hông chắc mạnh của hắn. Giao hợp càng thêm nảy lửa, cái đó của tôi đặt trên bụng hắn không ngừng được vuốt ve, chỉ trong chốc lát dịch thể đã bắn ra. Chúng tôi buông thả trong nɧu͙© ɖu͙©, cuồng loạn trầm mê trong vũ điệu cấu giao, và mỗi lần đến khúc biến âm chúng tôi bay lên tột đỉnh thế giới.
« Chương TrướcChương Tiếp »