Qua cơn kích động, khóc chán chê rồi, Đông Phương Diễm qua nhiều ngày vất vả, lơ mơ tựa vào tường ngủ thϊếp đi.
Khi giật mình tỉnh giấc, bên trong phòng đã tối mịt, không biết mình đã ngủ bao lâu. Y vội lau nước mắt, lấy hết dũng khí ra khỏi phòng.
Y qua nhà lao kiểm tra Linh và các trưởng lão. Dược tính đã lui, cả đám bị xích chặt, có bản lĩnh đến đâu cũng chạy đằng trời. Y yên tâm, tạm thời đặt việc báo thù xuống. Ra trước mộ mẫu thân quỳ lạy xong, Diễm về Cam Tuyền đường, trông thấy đèn đuốc sáng trưng, chỉ có Mông Qua suất lĩnh binh sĩ Cáp Tạp Hạ. Bọn họ chỉnh tề, vừa trông giữ người già, phụ nữ và trẻ em trong giáo vừa trị liệu cho người bị thương. Mông Qua ban chỉ huy cả bọn nhóm lửa nấu ăn, bắt đầu dùng bữa. Gã phát hiện Diễm quay lại, lấy một cái tô lớn mang đến nhưng y không nhận, chỉ hỏi gã tình trạng dưới chân núi.
Mông Qua trả lời tất cả cửa ra vào ở đây đều có binh sĩ gác để tránh Phục La và kẻ khác đánh lén; quân đội Đại Đường và đại nội cao thủ đóng dưới chân núi và biên giới Lan Châu.
Hừ, chờ Phục La đến thì Linh cũng đã chết, cho gã nhặt thi thể. Nghĩ tới đó, tâm tình của Diễm bỗng vui vẻ. Nhìn quanh không phát hiện có Phục La, Đông Phương Diễm thoáng buông lỏng một hơi.
Không trông thấy A La Tư, y hỏi Mông Qua:
“Đại vương các ngươi đâu?”
” Đại vương đã xuống núi lúc chạng vạng…” Mông Qua trả lời. Nhớ lại biểu tình A La Tư lúc sắp đi và bóng lưng tịch mịch của hắn, gã không đành lòng.
Nghe vậy, Đông Phương Diễm ngơ ngác: “Đi đâu?”
” Quay về Cáp Tạp Hạ. ” Mông Qua đón lời: “Đại vương giao cho ta tám trăm binh sĩ tạm thời ở lại đây nghe Đông Phương công tử sai phái. Chờ ngươi ổn định, chúng ta sẽ rời đi. Còn có, Đại vương nói, ngươi đã tự do, không cần trở lại Cáp Tạp Hạ, Đại vương cũng sẽ không trở lại nơi đây.”
Gã nhìn người Trung Nguyên này sắc mặt thay đổi, không phải là tức giận mà là cảm giác khác. Gã không rõ quan hệ của người này với Đại vương, cũng không biết vì sao tể tướng, chiếu tướng và các đại thần luôn nghiêm trọng vấn đề này. Gã chỉ biết khi Đại vương ở cùng với Đông Phương Diễm rất vui vẻ. Hai người còn đùa cười với nhau. Tốt đẹp như vậy, cần gì phải xa nhau?
A La Tư có ý hắn và ta đã kết thúc, không cần gặp lại? Đông Phương Diễm lo sợ không yên. Tuy chờ đợi kết quả hôm nay lâu như vậy, giờ đã được tự do, vì sao cao hứng không nổi? Y không biết làm sao, sự việc quá bất ngờ, không khỏi cay đắng, nhịn không được, hỏi Mông Qua:
“Đại vương các ngươi…hắn….có nói gì nữa không?”
Mông Qua ra sức nghĩ một hồi, xác định mình đã kể với Đông Phương Diễm toàn bộ tình hình thực tế, đáp:
“Đại vương không nói gì nữa.”
A La Tư không nói gì với y đã vội vã ly khai? Bỗng mũi đau xót, Đông Phương Diễm kinh tâm, không rõ bản thân khổ sở điểm gì.
Bị nhốt chừng mấy ngày, người trong ngục đều tiêu hao tinh thần thể lực, cảm thấy bất an, không biết số phận mình sẽ ra sao.
Một hôm, rốt cục Đông Phương Diễm cũng tới, thẳng bước đến phòng giam Đông Phương Linh.
Đông Phương Diễm kiềm chế tính tình, không để ý tới tiếng mắng chửi châm chọc của các trưởng lão, cho người mở cửa lao. Y bước vào, nhìn qua Linh bị xích tay chân, còn có nam nhân bên cạnh Linh. Y cho tùy tùng tháo khóa cho người kia, nói: “Đoàn Tam Thiếu, ta không gϊếŧ ngươi, ngươi có thể đi.”
Nghe vậy, Đoàn Tam Thiếu sửng sốt.
“Ngươi còn không mau đi!”
Đông Phương Linh giục, chỉ sợ Diễm đổi ý, thấy hắn đi vài bước, sắp ra khỏi ngục, ly khai Hắc Ưng Giáo, Đoàn Tam Thiếu bỗng quay lại nhìn Linh, nói: “Ngươi không đi, ta cũng không đi.”
Hắn nắm lấy kiếm của Diễm, quát: “Ngươi muốn gϊếŧ Linh, hãy gϊếŧ ta trước.”
Tiếng hô khiến các trưởng lão động dung, lại làm cho Đông Phương Linh kinh hách:
“Đoàn Tam Thiếu, ngu ngốc nhà ngươi. Còn nói gì đó? Ta không cần ngươi chết thay.”
“Tự ta nguyện ý tìm chết, ngươi cũng đừng quản.” Đoàn Tam Thiếu nhíu mày, quyết tâm nói.
“Ngu ngốc. Làm sao ta mặc kệ ngươi được? Huống hồ ngươi là người ngoài, không phải là người Hắc Ưng Giáo….”
“Ta là người ngoài? Ta ở bên ngươi lâu như vậy, ngươi vẫn coi ta là người ngoài?”
“Ngươi biết ta không có ý này sao còn cố tình xuyên tạc lời của ta?”
“Ta nào có xuyên tạc? Ngươi rõ ràng là ý tứ này.”
Hai người bất đồng ý kiến, tranh cãi ầm lên.
Đông Phương Diễm bị họ làm cho nhức đầu, quát: “Im hết cho ta!”
Y tức giận trừng mắt nhìn Linh, lấy kiếm trỏ vào Đoàn Tam Thiếu. Đối phương rõ ràng rất sợ chết lại giả vờ kiên cường không chịu đi.
“Đoàn Tam Thiếu, ta cho ngươi một con đường sống vì sao ngươi từ chối? Vì sao ngươi nguyện ý vì Linh mà chết?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì ta yêu Linh…”
Nghe hắn thẳng thắn tỏ tình, tất cả người trong phòng giam đều xấu hổ.
Đông Phương Linh càng đỏ bừng cả khuôn mặt, quát: “Ngươi đừng nói lung tung!”
Đoàn Tam Thiếu bị kiếm chắn trước mặt, nhìn Diễm vẻ mặt mờ mịt hoang mang, giống như hắn và Linh trước kia, nhịn không được nhắc nhở:
“Quốc vương Cáp Tạp Hạ kia nhất định là rất yêu ngươi, nếu không hắn đã không tốn công phí sức giúp ngươi đánh hạ Hắc Ưng Giáo, còn đích thân đi cùng ngươi tới đây.”
Hắn vừa nói, đối phương luống cuống, bèn hiểu ra Diễm cũng yêu người nọ. Hắn cười nhìn y: “Diễm, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của ngươi, chắc ngươi cũng yêu quốc vương rồi? Vốn ta còn lo ngươi sang Cáp Tạp Hạ sẽ không sống nổi, không ngờ ngươi còn được quốc vương bảo vệ. Ta đây làm mai cũng thật mát tay. Ha ha ha, ngươi nên quý trọng người yêu của ngươi…”
Hắn nhìn Linh, Linh cũng đang nhìn hắn.
Đông Phương Diễm thấy hai người sắp chết đến nơi còn liếc mắt đưa tình, nghĩ rất đáng ghét. Cái gì mất hồn mất vía? Cái gì yêu? Nói bậy!
“Ngươi đừng có nói loạn. Ta không thương A La Tư—”
Y gào toáng lên, một kiếm toan đâm vào tim Đoàn Tam Thiếu nhưng chợt dừng lại.
Kiếm đâm sát vào da thịt, Đoàn Tam Thiếu sợ đến toát mồ hôi lạnh, tưởng Diễm muốn kéo dài thời gian tra tấn.
Đông Phương Linh và Đoàn Tam Thiếu đang nghĩ cùng nhau chết, không ngờ Diễm rút kiếm về, bắt lấy Đoàn Tam Thiếu rồi lập tức xoay người rời đi, khóa cửa lao lại.
Cả bọn ngây người nhìn Diễm bước nhanh khỏi khu nhà ngục, không quay lại.
Bọn họ đều không rõ nguyên nhân tại sao mình vừa tránh thoát được một kiếp.