A La Tư quyết định theo Đông Phương Diễm về Lan Châu.
Để tránh những lời phản đối của chúng thần, hắn nói Đường quốc đang yêu cầu nhân mã Cáp Tạp Hạ phối hợp với quân Đường diễn tập bảo hộ cho thương nhân trên con đường tơ lụa.
Để bao vây tiễu trừ Hắc Ưng Giáo, hắn phái người liên lạc với triều đình Đại Đường, nhận được đáp ứng xuất binh hiệp trợ từ hoàng đế Đường Quốc. Tuy hắn có thể thuyết phục được Tây Khắc Tô đứng đầu các đại thần nhưng lại không thể nhận được sự ủng hộ của Hô Đằng tộc nhà Ô Mã Lan.
Hắn chẳng quản được nhiều chuyện như vậy, thẳng thừng vứt bỏ tất cả các chuyện phiền toái, lệnh Trát Nhĩ Khâm và Mông Qua phụ trách lấy một nghìn binh sĩ đi Lan Châu.
Quốc vương muốn đích thân đi cùng? Đông Phương Diễm không ngờ tới khả năng này, vô cùng căng thẳng: “Ngươi không ở trong nước mà không lo lắng sao?”
“Đã có tể tướng Tây Khắc Tô, chiếu tướng Trát Nhĩ Khâm, còn rất nhiều đại thần ưu tú giúp ta trông giữ Cáp Tạp Hạ. Ta chẳng có gì phải lo cả.”
A La Tư nhìn y biểu tình lo sợ không yên, cười mỉa mai: “Diễm, ngươi đang lo sợ ư? Ngươi không muốn ta theo ngươi đi Lan Châu?”
Đương nhiên không muốn.
Quốc vương cùng về có nghĩa là y sẽ bị canh chừng sít sao, giảm thiểu cơ hội bỏ trốn của y. Đông Phương Diễm trong lòng phiền muộn nhưng không thể biểu lộ ra.
Dưới sự thúc giục của A La Tư, y không thể tiếp tục đợi Liên tỷ tỷ, chẳng thể làm gì khác hơn là đợi y giải quyết xong chuyện của mình sẽ quay lại tính cách cho nàng.
“Diễm, sau đây, ngươi định đánh vào Hắc Ưng Giáo như thế nào?”
Đối mặt với A La Tư, y không thể phân tâm, đành phải chuyên chú vào việc báo thù Linh.
“Ở ngoài thành Lan Châu có người trong giáo buôn bán sinh ý. Bình thường bọn họ cũng giống các thương gia khác nhưng khi có việc phát sinh, bọn họ sẽ biến thành đội quân tiền tiêu, thông báo về giáo để toàn giáo chuẩn bị phòng ngự.”
Hai người thảo luận, nhìn vào bản đồ địa hình đặt trên bàn.
“Hơn nữa, giáo chủ Đông Phương Linh sẽ tăng cường nhân thủ ở phía Đông để giám thị người của triều đình và các môn phái võ lâm Trung Nguyên?”
Đối phương gật đầu, A La Tư nghĩ nghĩ rồi chỉ vào một điểm trên bản đồ:
“Ta có thể cho người của triều đình gây sự chú ý ở mé đông. Hoàng đế của các ngươi đã đáp ứng ta sẽ phái vài cao thủ đại nội tới đối phó với những người võ công cao của Hắc Ưng Giáo. Lúc đó, người của ta sẽ từ bên tây lẻn vào, khiến Đông Phương Linh trở tay không kịp. Diễm, ngươi thấy thế nào?”
A La Tư tìm cao thủ võ lâm tới trợ trận, vậy thì tốt quá!
Đông Phương Diễm đồng ý, cùng đối phương nhìn địa đồ, trầm ngâm:
“Nếu chiêu dương đông kích tây này dùng được, ta biết có một con đường nối thẳng tới sau Ô Lĩnh, là chỗ này…”
Y vạch phương hướng trên địa đồ.
“Địa hình Ô Lĩnh khúc khuỷu, từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công. Nhân mã của ngươi muốn công hãm Hắc Ưng Giáo phải dùng kế, tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài. Ta còn nhớ thân cận với mẫu thân ta có mấy người bất mãn Linh. Ta sẽ thử liên hệ với bọn họ trước để giảm thiểu trở ngại lúc vào núi. Lần này trở lại, có thể thuận lợi tiến nhập vào giáo hay không, phụ thuộc vào Phục La.”
“Phục La? Gã là ai vậy? ” A La Tư thắc mắc.
Đông Phương Diễm giải thích:
“Phục La là hộ giáo tả sứ của Hắc Ưng Giáo. Trách nhiệm gϊếŧ địch tuyến đầu, ngăn chặn mọi kẻ địch vào Ô Lĩnh đều do gã và bộ hạ đảm đương.”
“Người đầu tiên chúng ta gặp ở Lan Châu Ô Lĩnh sẽ là Phục La?”
“Không sai. Võ công của Phục La rất cao. Bình thường tập võ hay tỷ thí, Linh đều chưa chắc có thể đánh thắng gã. Thủ hạ của gã công phu cũng rất khá. Khi chúng ta tới gần Ô Lĩnh, gã sẽ phát hiện ra. Lúc đối phó với gã, phải đặc biệt cẩn thận.”
Ngày đó, thê tử của Phục La là Đinh Đinh bị người của mẫu thân ngộ sát, y thấy gã phi thân đánh về phía mẫu thân, gầm lên như hổ, hung mãnh như phát điên, nhớ lại vẫn còn sợ hãi.
Lúc này có thể trở về, toàn bộ võ công đã bị phế, hoàn toàn phải dựa vào người ngoài bang trợ, chỉ mong không phải đυ.ng độ gã, càng không hi vọng A La Tư xung đột với gã. Chợt, Đông Phương Diễm cảm giác ý nghĩ của mình có điểm kỳ quái. Vì sao mình phải quan tâm tới A La Tư cơ chứ?
“Diễm…”
Người kia nhíu mày trầm tư là vì cái gì? A La Tư cũng có đầy bụng thắc mắc muốn hỏi, không nhịn được tới gần y, ôm vào lòng, thì thào nói: “Chờ chuyện của ngươi xong xuôi, đừng quên lời ngươi từng nói.”
Đông Phương Diễm sửng sốt, cảm thụ được hơi thở nam tính, nghĩ đến cái ôm mạnh mẽ, những nụ hôn khiến y xấu hổ muốn chết, rồi vô số lần âu yếm, dấu vết trên người mình vô pháp gạt bỏ, muốn quên cũng không thể quên được.
Y thở dài: “Ta sẽ không quên.”
Y còn có thể lừa gạt hắn bao lâu?
Dưới ánh nến, thân ảnh hai người dựa sát vào nhau, nhưng đây đó ẩn giấu tâm sự…
Hai người thương thảo là chiến lược tiến công Hắc Ưng Giáo ổn thỏa. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng, Đông Phương Diễm cũng ly khai Cáp Tạp Hạ, cùng A La Tư suất lĩnh một nghìn nhân mã tới Lan Châu