- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi
- Chương 3-4: Tranh sủng (4)
[ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi
Chương 3-4: Tranh sủng (4)
Nam nhân nói xong liền phi ngựa rời khỏi trường huấn luyện, Đông Phương Diễm vội vàng đuổi theo…
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời ấm áp, soi sáng thảo nguyên mêng mông…
Đông Phương Diễm lần đầu ra khỏi cung, không khỏi dứt bỏ ưu phiền, hít thở mùi hương thơm ngát. A La Tư nhận ra Đông Phương Diễm vui vẻ, tận lực khống chế tốc độ, để đối phương đi bên cạnh.
Hai con ngựa phi mãi trên thảo nguyên cho đến khi Đông Phương Diễm trông thấy một mảng lớn cỏ cao nửa thân người, xanh sọc trắng mềm như lụa, lúc có gió thổi qua, một chút bông trắng bay lên không trung tựa tiên nữ đang khiêu vũ, đẹp không sao tả xiết.
Thấy người bên cạnh luôn cảnh giác cũng lộ ra vẻ thư giãn nhu hòa, tâm tình A La Tư vui hẳn lên, mỉm cười hỏi:”Nơi này rất đẹp, đúng không?”
Đâu chỉ đẹp. Đông Phương Diễm mở lớn hai mắt, tham lam muốn thu hết mỹ cảnh vào trí nhớ. A La Tư xuống ngựa, y cũng nhảy xuống theo, cùng hắn đi vào miền cỏ xanh tươi tuyết trắng, nhịn không được đưa hai tay khẽ vuốt đám lông mao trắng trên cỏ, cảm giác rất mềm mại. Không để ý, va đầu vào người đi phía trước đột ngột dừng lại.
A La Tư xoay người, thấy đối phương chạy trối chết vội lui về phía sau vài bước, nhịn không được bật cười.
Hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi, không ai lên tiếng.
Một bên là con ngựa cúi đầu ăn cỏ.
Gió xuân thổi qua bãi cỏ xanh ngời, phát ra tiếng sột soạt…
Sau một hồi, A La Tư rốt cục mở miệng trước:”Được rồi, ngươi nói đi, tại sao tới tìm ta?”
Đông Phương Diễm bị hỏi đến sửng sốt. Vội bịa ra một vở kịch… Đúng vậy, ngày hôm nay, mãi y mới gom đủ dũng khí tới gặp hắn. “Ta…” y vừa mở miệng, phát hiện đôi mắt nâu quan sát mình, ấp a ấp úng cả buổi không nói nên lời.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì với ta?” Nói mau lên, ta không phải người kiên nhẫn đâu.” A La Tư giục. Hắn đợi y một tháng đã là phá kỉ lục rồi.
“Ta–” lời ra đến miệng lại nuốt vào. Đông Phương Diễm nhìn chằm chằm người kia khoanh tay trước ngực, rảnh rỗi đứng đó, rồi lại nghĩ đến lời Liên tỷ tỷ nói…, để báo thù, y phải nhịn nhịn, nhẫn nại, nhẫn nại nữa. Hít sâu một hơi, y né tránh ánh mắt sắc bén, hai tay nắm chặt, buồn bực thốt:”Ta… Nguyện ý…theo ý ngươi…. Trở thành người của ngươi.”
Rốt cục cũng đợi được câu này, A La Tư mặt mày rạng rỡ:” Tại sao?”
Cái tên trời đánh này, đã biết đáp án còn cố ý hỏi. Đông Phương Diễm không nhìn hắn, nổi giận đùng đùng quát:”Đã biết rồi còn hỏi làm gì.”
A La Tư minh bạch vì sao đối phương nói như vậy nhưng vẫn hi vọng tiểu tử cao ngạo quật cường này tự thừa nhận khuất phục trước mình…Y tức giận đến đỏ cả mặt, giống như muốn nổ bung. Hắn không đùa với y, trái lại ra lệnh:” Lại đây.”
Hắn nhìn y do dự giãy dụa, bèn quay về với chính nghĩa ra vẻ ta không có gấp như ngươi.
Rơi vào tình trạng này, Đông Phương Diễm nếu không nguyện ý cũng chỉ có thể nhẫn nại. Một lúc lâu, y mới thỏa hiệp, theo lệnh đi qua…
Lòng bàn chân y ghim kim hay sao mà chậm quá vậy? A La Tư tính tình giỏi nín nhịn cũng không đợi nổi, chờ Đông Phương Diễm tới gần bèn giơ tay kéo y lại.
Bị nam nhân ôm lấy, cơn ác mộng đêm đó lập tức hiện lên trong óc khiến Đông Phương Diễm cả người sợ run.
A La Tư cảm giác người trong lòng cứng ngắc, nâng cằm y, trầm giọng nói: “Ngươi muốn trở thành người của ta phải cam tâm tình nguyện chứng minh cho ta xem.”
“Muốn ta chứng minh như thế nào?” Cố nén sợ hãi, Đông Phương Diễm gắng gượng chống lại ánh mắt của hắn.
“Hé miệng ra.”
Mệnh lệnh nhẹ nhàng lại làm cho Đông Phương Diễm sợ run từ đầu đến chân. Mắt thấy chấp nhất, không thể phản kháng giãy dụa, cuối cùng là môi son hé mở…
A La Tư hôn cặp môi thơm, tận lực thong thả, đầu lưỡi thiêu liếʍ cánh môi run rẩy, hàm răng ngọc ngà, đưa vào trong đó.
Đầu lưỡi không có chỗ trốn, bị ngọn lửa đuổi theo, quấn lên, liếʍ ngoạn, khıêυ khí©h… Đông Phương Diễm cảm thụ nụ hôn lần này khác xa lần trước, nổi lên mê hoặc. Chỉ chốc lát, cái hôn phớt nhẹ chuyển thành nhiệt liệt, môi bị mãnh liệt chiếm cứ, y bị nam tính của hắn hút vào, hốt hoảng rêи ɾỉ “ưm ưm”, xoay mình, nam nhân buông y ra, một sợi tơ trong suốt giăng giữa môi hai người.
A La Tư nhìn y thở dốc, khuôn mặt đỏ rực như ráng mây, sóng mắt sương mù, lau vết nước trên môi y, cười nói:”Kí©h thí©ɧ như vậy, có lẽ ngươi không quá chán ghét ta?”
Đông Phương Diễm mờ mịt, chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn, lẩm bẩm, không hiểu nam nhân với nam nhân sao lại có thể làm như vậy:”Gì cơ?”
Y vô pháp phản ứng A La Tư vẫn đang ôm chặt mình, hôn lên môi, chóp mũi, mi tâm, gương mặt, chiếm thành đoạt đất, lần ra sau gáy, khẽ cắn một cái: “A.” Lời lẽ của nam nhân khiến cho y nhột nhạt, né tránh nhưng bàn tay to lớn phía sau cổ làm y không thể nhúc nhích. Tay kia của hắn luồn qua vạt áo, xoa nắn l*иg ngực y, ngón tay cố sức chuyển động nắm lộng đầu v*. “Ân……a…” y không khỏi rêи ɾỉ, xoay mình nhớ lại đây là đâu, vội ngăn cản:” Đừng… Sẽ bị người khác thấy.”
“Ai dám sang đây xem? ” thanh âm trầm thấp khàn khàn, môi tay bận bịu thưởng thức mỹ nhân, ôm lấy thân thể đang cố giãy dụa giật lại quần áo, cúi đầu sát bộ ngực thơm hương, hôn tới tấp lên môi, há miệng ngậm lấy quả lạp phấn hồng khả ái.
“A! ” Đông Phương Diễm thở dốc, cảm thấy nam nhân đùa bỡn ngực mình, cái lưỡi liếʍ quầng vυ", răng cắn nụ hoa hồng phấn nổi lên. Một trận tê dại hoan lạc làm y mất đi ý chí phản kháng.
A La Tư liên tục duy trì động tác, cười nhìn thân hình yêu kiều trong lòng. Chân y mềm nhũn, hắn vội ôm lấy, đỡ y nằm lên thảm cỏ mềm mại, vừa cởi xiêm y của mình vừa sấn tới đối phương đang mờ mịt, hôn khắp bộ ngực.
“Yên, để cho ta liếʍ, đầu v* của ngươi đứng lên rồi, hồng đỏ, thật mẫn cảm nha.”
“Đừng nói nữa.” Đông Phương Diễm đỏ mặt, cảm thấy thẹn muốn chết, nhận ra mình đang quỳ xuống dưới ngực nam nhân. Y toan muốn đứng dậy đào tẩu lại bị tóm lại, một tay đối phương nắm hạ thể của y qua lớp quần, bắt đầu ma sát.
“A, ân a, a a....”
Tiếng kêu ngượng ngùng làm dục niệm A La Tư tăng vọt, năm ngón tay càng thêm đùa bỡn bộ vị non mềm.
Đông Phương Diễm ngửa đầu thở gấp, mái tóc đen dài xõa xuống, vô pháp chống cự kí©h thí©ɧ, hai tay không tự giác khoác lên vai nam nhân, quỳ đối mặt với hắn, đến khi quần bị tụt xuống phân nửa, bàn tay to cầm lấy hạ thể, y mới kinh hô “Đừng” nhưng không kịp ngăn cản lòng bàn tay ấm áp sát lộng lấy hạ thân mình, các ngón tay vuốt ve khıêυ khí©h càng lúc càng nhanh.
.”Y... A, a! ” Y liên tục thở gấp, khủng hoảng kỳ quái từng trải qua lại muốn dậy sóng.
A La Tư thấy người kia khả ái không nói nên lời, run rẩy chịu không nổi đùa bỡn, bất giác đầu gối lên vai mình, ngón tay thon mảnh nắm bả vai, không khỏi hôn lên khuôn mặt đỏ ửng, cười nhẹ:”Ngươi thật đáng yêu... ”
Thấy đối phương đã cứng lên, hắn đột nhiên thu tay lại, nhìn y thần tình mê man.
“Ngươi muốn thoải mái hơn thì phải vuốt ta giống như ta làm với ngươi.”
Nghe lời nói vô sỉ hạ lưu…, Đông Phương Diễm trống mắt líu lưỡi. Muốn y sờ…sờ chỗ đó… nam nhân. Đối phương cởϊ qυầи, cả người y căng thẳng, vừa tức vừa khốn cùng.
A La Tư lại hôn đôi môi hồng nhuận, nhân lúc đối phương không chống đối, hai cánh tay ôm chặt y. Cả hai quần áo xốc xếch, ngực áp ngực, chỗ nào đó hạ thể cũng sát vào nhau. Hắn quờ quạng bờ mông mỹ lệ, chậm rãi nhiết, cảm nhận của mình dần trở nên thô to.
Nam tính bị kí©h thí©ɧ đứng lên, Đông Phương Diễm cảm thấy nhục nhã nhưng khí lực không bằng người, chỉ có thể chịu giam trong vòng tay cường tráng.
“Buông ra! Ngươi không thể như vậy…” Tiếng mắng duy trì không bao lâu đã biến thành rêи ɾỉ:”A... Ân a... ”
Vật giữa hai chân bị đối phương ma sát tới khô nóng, cả người mềm yếu.
“Ngươi cũng cứng lên rồi, vì sao không thể như vậy?”
“Vì chúng ta đều là nam nhân…”
“Thế thì sao?”
“Rất biếи ŧɦái!”
“Biếи ŧɦái? Hiện tại ngươi cảm thấy khó chịu sao?”
“...”
“Ngươi đáp không được, lại thừa nhận không khó chịu, vậy là ngươi đang sảng khoái.”
“Không phải...”
“Không phải ư? Nam nhân cùng nam nhân rất sảng khoái. Nhờ ngươi mà ta cũng mới hiểu ra.”
A La Tư đùa người trong lòng.
“Đừng nói nữa.”
“Đừng…” Đông Phương Diễm uất hận nhưng không chống cự được hoan lạc.
“Rất thoải mái đúng không?” A La Tư phả một hơi vào vành tai nóng rực, kề sát thân thể thon dài, tiếp tục ma sát bộ lộng…Sau đó, hắn chậm rãi xáp lại gần, sử dụng kỹ xảo nắm ngoạn khiến người kia thiếu nước thở dốc, kéo tay y chạm vào của mình, vừa ma sát đối phương vừa dẫn dắt năm ngón tay thon âu yếm nam tính đang trướng đại.
“Ân a... A... ” Đông Phương Diễm trầm luân trong lạc thú, đầu óc hỗn đọn, chỉ chuyên tâm tận hưởng vui vẻ căn bản không phát hiện tay mình đặt trên hạ thể A La Tư, sát lộng càng lúc càng nhanh.
, “A, a, a a... ” tiếng kêu vυ"t lên “Đừng động nữa… Ta… Ta sắp…” tay ôm lấy eo nam nhân, chống đỡ thân thể của mình, ma sát mãnh liệt ép y sắp phát điên.
“A, a, ” A La Tư cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ:” Ta muốn muốn chúng ta cùng nhau bắn!” Dục hỏa trướng lớn chịu không nổi sát lộng, đạt cao trào, rốt cục bắn ra–
Nhiệt dịch phun lên người, nghe đối phương liên tục thở dốc, sau khi phát tiết, cả hai ngã nhào lên cỏ.
Đông Phương Diễm da thịt ửng đỏ, mị thái mê người, A La Tư trong lòng ngứa ngáy, dục niệm lại dâng lên: “Diễm…” Hắn phà một hơi bên tai y:
“Ta muốn ngươi! ”
Vừa hôn khuôn mặt ửng đỏ vừa kéo quần đối phương xuống, nâng cặp đùi thon…
Vội vàng ngăn chăn hạ thân nam nhân lại vừa cứng lên, Đông Phương Diễm khẩn trương:”Đừng! Buông ra…” y rút chân lại nhưng không được. Bị ép tách hai chân ra, nam nhận to dài nổi gân xanh đẩy vào khe mông.
“Buông.” Quá sợ hãi, y giãy dụa điên cuồng, vất vả mãi mới thoát được một chân, đạp thẳng vào bụng A La Tư.
“Ai da…” A La Tư bị đá đau đến lăn lộn, trong bụng bốc lên một trận quằn quại tiêu tan luôn dục niệm. Hắn trừng mắt nhìn người kia hoảng hốn trốn tránh, giận dữ rống to: “Ngươi dám đá ta?”
Lấy cỏ cao che lấp thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Đông Phương Diễm khốn cùng thầm nghĩ…thôi quên đi. Run run mặc quần vào, hai tay y cầm chặt quần áo, sợ đến thở gấp gáp: “Ta đã nói dừng lại, ngươi còn…”
“Ngươi làm trò gì vậy? Đã đáp ứng trở thành người của ta, tiếp thu ta, giờ lại cự tuyệt.”
Bị tiếng hô cắt lời, Đông Phương Diễm máu nóng bốc lên:”Ta đáp ứng trở thành người của ngươi nhưng không đáp ứng phương thức tiếp thụ thô bạo như vậy.”
“Ngươi vừa thích muốn chết, còn dám nói ta thô bạo?”
“Ta nói dừng lại, ngươi còn định đem cái kia…của ngươi… Như thế mà còn không gọi là thô bạo?”
Bụng đỡ đau, A La Tư bắn người lên, nắm tay đối phương mắng: “Hỗn xược. Ta là quốc vương Cáp Tạp Hạ, mọi người ở đây bất kể nam hay nữ đều phải phục tùng ta, nghe mệnh lệnh của ta, không ai dám cãi lời. Chỉ có ngươi là không biết nặng nhẹ.” Chỉ có y được hắn thích mà 3 lần đánh hắn, giờ còn dám chửi mắng, không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Đông Phương Diễm há hốc mồm, bị đối phương chỉ trích, tức giận: “Ta không phải là thần dân của ngươi, cũng không phải binh sĩ của ngươi, lại càng không phải nữ nhân phải lấy lòng ngươi. Ngươi không cần lấy mệnh lệnh tới dọa ta, vô dụng thôi. Chuyện ta không thích, tuyệt đối sẽ không làm.”
Y liếc nhìn nam nhân nộ khí trùng thiên, hai tay ôm eo, quần áo mở rộng lộ ra cơ ngực và bụng rắn chắc, tính khí giữa hai chân sưng to còn chưa hoàn toàn xìu xuống…Y quay mặt đi, xấu hổ đỏ mặt.
A La Tư kinh ngạc thấy y lên giọng hóa ra là đang thất kinh, chỉ tỏ vẻ ta đây mà thôi. Phút chốc, nỗi tức giận gần như bay mất, nghĩ mọi chuyện rất tốt đẹp, cười phì ra, “Ha ha ha! ”
“A La Tư, ngươi cười cái gì?” Phản ứng kỳ quái của nam nhân làm cho Đông Phương Diễm thấp thỏm bất an. Chửi đã mồm rồi mới nhớ ra mình muốn lấy lòng hắn, tại sao lại nhịn không được mà chọc hắn tức giận.
“Ha… Ta cười ngươi rõ ràng là sợ ta còn giả bộ can đảm.” thấy đối phương xấu hổ không nhìn mình, A La Tư không nhịn được cười. Cười chán rồi hắn mới xoa bụng, mặc lại quần áo, ai thán lần đầu tiên có người dám gọi thẳng tên mình ra chửi mắng, nam tính hùng phong cư nhiên không có đất dụng võ.
Hắn nhìn Đông Phương Diễm cũng chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, giữ khoảng cách như tránh tà, không khỏi cười nhẹ: “Ngươi nha, người cũng như tên.” – tựa một ngọn lửa, người ngoài chạm vào sẽ bị bỏng.
“Diễm, ta thích ngươi.”
Nghe nam nhân thân mật gọi tên mình tỏ tình, tay chân Đông Phương Diễm chẳng biết để đâu, khốn quẫn muốn chết, mặt đỏ như muốn đun sôi dầu.
Trong mắt A La Tư, gương mặt mỹ nhân đỏ tươi như lửa đẹp tựa bông hồng, cao ngạo sinh trưởng trên vách Huyền Nhai, muốn hái về, khó tránh khỏi bị thương… Điều này kí©h thí©ɧ bản tính ham chinh phục của hắn, nghĩ vậy, hắn phấn khởi hăng hái bừng bừng:”Được rồi, ngươi đã không thích, ta sẽ không làm thế nữa. Nhưng ngươi nghe cho rõ đây. Ta nhất định phải làm cho ngươi thích ta, yêu ta, cam tâm tình nguyện trở thành người của ta.”
Đối mặt với tuyên bố thẳng thắn trực tiếp như vậy, Đông Phương Diễm đầu tiên là vui, sau đó là lo, sợ mình làm không tốt sẽ rước họa vào thân. Vì để sớm trở lại Lan Châu, y kiên trì gạt hắn. Nghĩ thế, y ra vẻ mặt ôn hoà với quốc vương: “Muốn ta thích ngươi thì không nên ép buộc, ra lệnh cho ta. Ngươi hẳn là hiểu ta cần gì.” Thấy hắn tới gần, y khẩn trương nhưng tự nhủ không thể trốn tránh.
A La Tư ngưng mắt nhìn khuôn mặt trái xoan đỏ ửng, hỏi “Diễm, ngươi cần gì?” Đột nhiên nghĩ ra “Ngươi muốn ta ngay bây giờ cho ngươi quay về Trung Nguyên.”
Đông Phương Diễm nổi giận: “Ta biết ngươi sẽ không tha cho ta đi…”
Hắn thực sự có thể làm được như Liên tỷ tỷ nói sao? Y nhíu mày, không nghĩ nữa, chỉ chuyên tâm ứng phó với nam nhân toan ôm lấy mình, dò hỏi: “Nếu như ta cần cái khác, ngươi sẽ cho ta sao?”
“Còn phải xem ngươi muốn cái gì.” A La Tư mỉm cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt bối rối ửng hồng, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi thơm run rẩy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [ĐBK Bộ 2] Thực Xin Lỗi, Đã Lừa Ngươi
- Chương 3-4: Tranh sủng (4)