7. Hắn trốn, cậu truy, hắn không thể bay.*
Hắn đã bất cẩn!
Trong nháy mắt trong đầu Dazai Osamu đã xuất hiện ý nghĩ này, bởi vì trên đầu của mọi người trong Công ty Thám tử vẫn luôn không có gì, thậm chí ngay cả người vừa mới tỏ tình với hắn tối hôm qua là Atsushi hôm nay hoàn toàn cũng không có gì khác thường, vậy nên hắn mới bất cẩn.
Ha ha ha, đây hẳn là tình yêu của Ranpo dành cho đồ ăn vặt và điểm tâm đi! Nhất định là thế đúng không! Tuyệt đối không phải là vì hắn mà sinh ra! Làm sao có thể chứ!!!
Hệ thống liếc mắt đánh giá: [Lừa mình dối người.]
Biểu cảm hoảng sợ trên mặt của Dazai Osamu biến mất rất nhanh, một lần nữa treo lại nụ cười trên môi nói: “Chuyện điểm tâm nói sau đi, Ranpo, cậu cảm thấy hứng thú với ủy thác mới của Công ty Thám tử sao?”
Edogawa Ranpo nghiêng đầu nhìn về phía người chơi ở khu tiếp tân, qua hai giây gật đầu nói: “Ho ho, thì ra là thế, tôi hiểu rồi, cho nên nguyên nhân chủ yếu quả nhiên là tới từ cậu, Dazai.”
Dazai Osamu liền cười: “Ha ha ha, quả nhiên không có chuyện gì là lừa gạt được Ranpo mà.”
Hệ thống: [Hở? Từ từ? Cái thì thì ra là thế? Cậu lại hiểu ra cái gì chứ? Mấy người vừa nói cái gì thế???]
“Nhưng mà trước đó.” Edogawa Ranpo giơ tay sờ sờ đầu mình, “Trên đầu tôi đang có đồ vật kỳ quái gì tồn tại ư? Chỉ có cậu mới có thể nhìn được? Sự tồn tại của nó chỉ nhắm vào mình cậu? Nga nga, tôi đã hiểu, là cái kia chứ gì! Chình là thanh tiến độ thường xuất hiện trong mấy cái trò chơi công lược ấy?”
Hệ thống: [?! ]
Trên mặt Dazai Osamu lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ “Không sai không sai, không hổ là Ranpo mà! Quả nhiên rất lợi hại!”
Vậy nên việc Ranpo thích hắn là tuyệt đối không có khả năng xảy ra đúng không? Cái trái tim màu đỏ đó chắc chắn có vấn đề! Dù sao thì trò chơi chỉ mới vừa cập nhật thôi, xảy ra lỗi cũng không có gì là lạ cả.
Trò chơi rác rưởi này chắc chắn đã vì nhầm lẫn mà đem tình yêu mãnh liệt đơn thuần của Ranpo dành cho đồ ăn vặt và điểu tâm chuyển lên người chủ nhân chuẩn bị chúng rồi, chắc chắn là thế!
“Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy chứ? Trò chơi?” Nakajima Atsushi nhỏ giọng nói thầm.
“Không biết, nhưng chuyện chúng ta không hiểu hai người bọn họ nói gì cũng là bình thường thôi.” Tanizaki Junichiro bất đắc dĩ cười cười.
Chỉ có phía người chơi là lông tơ dựng ngược lên, nghi ngờ mà lo nghĩ không lẽ bọn họ nói về chuyện của mình sao? Trí tuệ của NPC không có cao tới vậy đâu có đúng không?! A không đúng, trong trò chơi công lược của bọn họ trên đầu không có xuất hiện cái gì cơ mà? Chỉ có chính hệ thống giao diện mới có thể nhìn thấy sao?
Nhưng mà…… Tuy rằng mặc dù có hơi bị hoảng sợ chút, nhưng trong tiềm thức, người chơi vẫn cảm thấy yên tâm vô cùng vậy nên sự chú ý rất mau quay về với việc gặm CP.
Mắt kính của người chơi phản quang điên cuồng, không ngừng chụp và lưu về nhãn dán hai con mèo tên Dazai Osamu và Edogawa Ranpo ở chung với nhau, sau đó nhanh chóng chay như bay tới diễn đàn để cập nhật, ngay lập tức thu được một đống lớn tiếng thét chói tai của fan CP
Edogawa Ranpo một tay chống nạnh hừ cười nói: “Ngây thơ thật đấy, Dazai, sao cậu dám nghĩ bản thân có thể dấu diếm khỏi đôi mắt của tôi chứ.”
“Tất nhiên, không thể nghi ngờ gì nữa, quả nhiên ngài Ranpo đây lợi hại hơn tôi nhiều.” Dazai Osamu thậm chí có thể lơ đẹp trái tim màu đỏ chói mắt trên đầu đối phương mà vui vẻ nói, việc có thể tìm được người chạy cùng tần số khiến việc nói chuyện không có chút trở ngại nào quả nhiên là rất tuyệt!
Nói không chừng hắn đã tìm được một người đồng hành có thể cùng hắn chống lại cái thế giới khủng bố này rồi! Hơn nữa lại là người lợi hại như Ranpo! Dazai vui vẻ ——
“Dazai cũng rất lợi hại, nhưng tất nhiên là kém xa đại nhân đây nhiều.” Edogawa Ranpo vui vui vẻ vẻ tới mức trên người kém chút là từng đóa hoa nhỏ nhỏ tỏa ra.
“Cho nên……” Cậu đột nhiên tới gần Dazai Osamu, mở ra cặp mắt với con ngươi xanh biếc ra nghiêm túc nói: “Nếu thật sự có cái gì bối rối quá thì nói cho tôi đi, không có vấn đề gì mà vị trinh thám đệ nhất thế giới không giải quyết được.”
“Dazai, cậu cũng có thể giống mọi người dựa dẫm vào tôi nha.”
*
Dazai Osamu chạy trối chết.
Mặc dù Công ty Trinh thám trên lầu còn đang tiếp tục xử lý ủy thác của người chơi, thế nhưng Dazai Osamu lại đột nhiên chạy tới quán cà phê dưới lầu sau đó biến thành một viên Dazai tan chảy.
[Tệ hại quá đi, Dazai.] Hệ thống cười nhạo hành vi trốn chạy của hắn.
Dazai Osamu nằm trên bàn không hé răng.
Những người trong Công ty chẳng hề cảm thấy hành vi tùy ý trốn việc này của Dazai Osamu là có gì kỳ quái cả, thế nên ai vẫn làm việc nấy, thậm chí ngay cả chị gái nhỏ xinh đẹp làm phục vụ cũng tự nhiên mỉm cười mà hỏi xem hắn muốn uống gì.
Dazai Osamu ngay lập tức có động lực, dịu dàng mà nâng lên bàn tay của nàng: “A, hỡi vị tiểu thư mỹ lệ này, hiện tại tôi cái gì cũng không cần, tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất, xin hỏi tiểu thư đây có thể cùng tôi tuẫn……”
“Không thể nha.” Lần này tới lời cũng chưa nói ra xong đã bị đánh gãy.
Chị gái nhỏ xinh đẹp làm phục vụ trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười đáng yêu lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nàng lập tức rút tay về nói: “Dazai tiên sinh, cậu không biết hiện tại cậu đang được hoan nghênh tới mức độ nào sao? Mong cậu chú ý chút đi, tôi không muốn trở thành tình địch của đám đàn ông đáng sợ đó đâu, nếu không ngày mai cậu sẽ đột nhiên tìm thấy xác của tôi bị quăng ở góc xó xỉnh nào đó của Yokohama cũng không biết chừng đó.”
Dazai Osamu bị tổn thương sâu sắc: “Không…… Làm sao có thể……”
Quả nhiên là thế giới này có vấn đề! Rõ ràng trong trí nhớ về những lần đưa ra lời mới tuẫn tình của những Dazai Osamu khác với chị gái nhỏ thì hắn đề sẽ nhận được sự đối xử dịu dàng và tươi cười đáng yêu cơ mà! Làm sao nàng có thể vô tình mà rút tay về còn nói mấy lời khủng bố tàn nhẫn như vậy?!
Rốt cuộc cái câu đám đàn ông (nhấn mạnh) sẽ coi nàng như là tình địch (nhấn mạnh) là cái quỷ gì chứ?!
[Không không không, cậu nhìn được ở thế giới song song nào thế? Rõ ràng các chị gái nhỏ làm phục vụ đề sẽ mỉm cười dịu dàng để cậu chết một mình hơn nữa còn nói rõ việc phải trả tiền cà phê đang nợ cơ mà?! Đừng có cái gì cũng đổ cho thế giới khác chứ!] Hệ thống lớn tiếng phàn nàn.
“Hở? Tiệm cà phê mới tuyển người sao?] Dazai Osamu nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mặc đồng phục của quán từ sau bếp đi ra.
Trong điểm: Trên đầu có thế id trò chơi.
“Đúng vậy, cái người tên 【 cà phê pudding 】vừa mới được nhận xong, kỹ thuật pha cà phê của hắn còn được cửa hàng trưởng khen ngợi, vậy Dazai tiên sinh có muốn thử không?
Đôi mắt của Dazai Osamu mất đi ánh sáng, tới tiệm cà phê dưới lầu Công ty cũng đã bị người chơi chiếm đóng lận ư? Có thể đoán trước được, sau khi cái tiệm cà phê này bị chiếm rồi thì sau đó…
“Mấy người vất vả rồi.” Dazai Osamu cảm thán.
“Không, hắn không cần uống đây, bây giờ bọn tôi phải lập tức đi làm nhiệm vụ.” Kunikida Doppo đẩy cửa bước tới, gân xanh trên trán giật giật mà xách Dazai Osamu lên, “Vô cùng xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho mọi người, tôi xin phép mang tên này đi.”
Dazai Osamu yếu ớt mà bị Kunikida Doppo lôi đi mất
Ngoài cửa người chơi đeo mắt kính lại là một lần điên cuồng phản quang, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh chụp màn hình, sau đó rối răm mà chọn lựa xem bức nào đẹp nhất để đăng lên diễn đàn .
“Ranpo cũng muốn đi cùng sao?” Dazai Osamu nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, bởi vì sẽ phát hiện một chuyện vô cùng thú vị nha.” Edogawa Ranpo trả lời.
“Chuyện kia sao?” Dazai Osamu hỏi.
“Bên phía nhóm mũ- kun đáng yêu ấy.”Edogawa Ranpo trả lời.
“A…… Tôi biết ngay mà, vậy nên mới càng thêm muốn chết đây……” Dazai Osamu càng thêm yếu ớt.
“Xét cho cùng thì, căn cứ theo tình huống, mức độ được hoan nghênh bên phía bọn họ thậm chí còn hơn bên ta.”Edogawa Ranpo nói tới đây có chút không vui, “Nhưng mà bên chúng ta có Dazai nha, cho nên thắng lợi một cách áp đảo.”
Dazai Osamu đã đau đầu tới độ rêи ɾỉ: “ Cho nên bọn họ mới muốn trực tiếp khiến cho chúng ta dứt khoát trộn lại với nhau sao?”
“Chính xác.” Edogawa Ranpo nở nụ cười, “Quả nhiên chỉ có Dazai có thể đuổi kịp suy nghĩ của tôi nha.”
Kunikida Doppo…… Kunikida Doppo không nói lời nào, dù sao có hỏi thì hai người kia cũng sẽ không giải thích, nên dứt khoát nghe họ chỉ huy là được.
Người chơi chú ý tới song bích (song kiếm hợp bích) của Công ty Thám tử có động tĩnh, vội vàng chạy tới chuẩn bị hóng nghe.
Dazai Osamu: “Hai cái?”
Edogawa Ranpo: “Không, là bốn cái.”
“Hở…… Phiền toái ghê.” Dazai Osamu suy tư, “Một vòng?”
“Là một tháng.” Edogawa Ranpo trả lời.
“Chỉ có mỗi Yokohama?” Dazai Osamu hỏi.
“Không sai.” Edogawa Ranpo xé vỏ cắn một cây kẹo que, “Đến lúc đó sẽ giao cho cậu, Dazai.”
“Rồi rồi, giao cho tôi đi, yên tâm đi Ranpo, tôi nhất định sẽ giải quyết được.” Dazai Osamu cũng cười theo.
“Thật ra tôi còn có một chút chuyện cần phải xác nhận.”Edogawa Ranpo nói.
“Tôi cũng vậy, nhưng đôi mắt của ngài Ranpo đây có thể thấy được rất nhiều manh mối hơn tôi, vậy nên đành nhờ cậu vậy, Ranpo đại nhân.” Hai mắt của Dazai Osamu sáng lập lánh, chắp tay trước ngực chờ mong mà nhìn cậu.
“Hừ! Giao cho ta đi!” Edogawa Ranpo đắc ý mà chống nạnh ưỡn ngực, chiếc áo choàng thám tử sung sướиɠ phấp phới .
Người chơi: “?”
Người chơi: “???”
Chính xác thì bọn họ đã nói cái gì thế? Tại sao sự tiến hóa của loài người lại muốn bỏ rơi tôi? !
*
[Tôi cứ có cảm giác cậu vừa mới lừa gạt cùng dụ dỗ trẻ nhỏ đơn thuần.] Hệ thống nói.
[Nào có đâu, tao thật sự khϊếp sợ cũng như tin tưởng vào sự lợi hại của Ranpo mà, mày cho rằng Ranpo không nhìn ra ý định của tao sao? Hơn nữa vốn dị hắn chính là người nói tao cũng có thể dựa vào hắn nha~] Dazai Osamu kéo dài giọng buồn bã nói.
Hệ thống bắt đầu hoài nghi chính mình.
[Thật sao? Ngạc nhiên thật đấy, vậy mà cậu có thể ở chung được với Ranpo luôn, tôi tưởng cậu sẽ trốn tránh cậu ấy chứ. May mà cậu cảm thấy chuyện này lả ổn, thật ra tôi cũng rất coi trọng Ranpo.] Hệ thống nói, [Tuy còn muốn nói, nhưng mà việc cậu bị Ranpo dọa cho tới mức cào cửa bỏ chạy thật sự rất hài hước.]
[Chạy trốn sẽ không thể giải quyết được vấn đề!] Dazai Osamu làm lơ hệ thống ghép CP nói, [Khiến cho bão táp càng thêm mãnh liệt chút nữa đi!]
Vớ vẩn, đương nhiên là bởi vì, hắn vốn dĩ không thể chạy thoát mà.
Mori từng nói với hắn, cách phòng thủ tốt nhất là tấn công, hiện tại hắn cảm thấy dùng nó trong trường hợp này cũng không tệ lắm.
Hắn phải nắm quyền chủ đạo trong tay mình mới được, tuyệt đối không thể để cốt truyện bị cái thể loại hường phấn khủng bố nắm cổ kéo đi, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể để bản thân bước vào ngõ cụt được.
“Ngài Ranpo, ngài Ranpo.” Dazai Osamu tiến tới bên cạnh Edogawa Ranpo, trộm dâng lên đồ ăn vặt, nhỏ giọng dò hỏi: “Ngài Ranpo đây đã phát hiện được ai khác sao?”
“Tôi tưởng cậu biết rõ chuyện này hơn chứ.” Edogawa Ranpo nói, cậu hoàn toàn không khách khí mà nhận lấy đồ ăn vặt, “Nhưng vì cậu đã nhờ tôi tới mức này, vậy nên điều đó có nghĩa là cậu vẫn chưa chắc chắn……Không, là không chịu tin tưởng mới đúng.”
Cậu thở dài: “Dazai, thật là một tên ngu ngốc mà”
Ngu ngốc Dazai vô tội mà nhìn cậu.
“Bỏ qua những người khác đi, nhưng Kunikida- kun cũng có một chân nha.” Edogawa Ranpo tự nhiên nói.
Dazai Osamu đột nhiên nhìn về Kunikida Doppo đang nhờ người qua đường giúp đỡ để điều tra.
Âm thanh của Edogawa Ranpo vang lên phía sau hắn.
“Nếu không tin tưởng lời tôi nói, cậu có thể nhìn thử cuốn sổ tay lý tưởng của Kunikida- kun xem sao, bên trong có một tờ giấy ngập tràn tên của cậu đấy, có tận sáu trang viết về kế hoạch lý cải tạo Dazai Osamu trở thành người lý tưởng cho cậu lận, sáng nay tôi còn xem thử không dưới mười lần đâu.
Dazai Osamu: “?????”
Đôi mắt của Dazai Osamu lọt tròng.