Sáng ra, chỉ một mình tôi nằm trên giường. Cảm giác hụt hẫng trong chốc lát, tôi vắt tay lên trán, chua chát cười. Có quá nhiều tâm tư hỗn độn liền một lúc giày vò tôi, tôi không muốn khổ sở vì chúng nữa. Tôi lặng lẽ rời giường, lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, lặng lẽ an ủi chính mình.
Công việc thì vẫn diễn ra như thường lệ, sau chuyến công tác mọi người cũng chỉ chúc mừng một vài câu lấy lệ. Thái độ bình thản của Vương Thanh Tùng không khiến tôi quá thất vọng. Đây là công ty, tôi là cấp dưới, anh là cấp trên. Tôi thừa nhận tiếng gọi “chị” xa lạ kia có khiến tôi một chút chạnh lòng thật, nhưng cũng chỉ là một chút.
Đến giờ ăn trưa, tôi theo thói quen vẫn sẽ không đi thang máy cùng mọi người mà rẽ vào lối cầu thang bộ đi xuống. Vừa mở cửa đã liền bị một cánh tay kéo mạnh ép vào tường. Tâm thức tôi như con sóng xô động, không tự chủ nghĩ tới hình ảnh của Huỳnh Anh. Nhìn thấy đối phương lại là Vương Thanh Tùng, tôi giấu không nổi ánh mắt não nề. Nhưng Vương Thanh Tùng không nhận ra, trong ánh mắt anh là kích động kìm nén mãnh liệt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Anh nhớ em quá, chết mất thôi.
Rồi anh ghì chặt môi tôi, hôn vào, vẫn say sưa miệt mài khơi gợi, hôn tới toàn thân tôi mềm nhũn mới không đành lòng buông tôi ra. Thấy biểu tình tôi cơ hồ lạnh nhạt, anh âu sầu hỏi.
- Em là đã hối hận rồi?
Tôi định không nói nhưng thấy thái độ trêu đùa lại nghĩ mình bị trêu đùa của anh làm tôi rục rịch bất mãn. Tôi đẩy anh ra, lạnh lùng chất vấn.
- Lại thêm anh nữa, không ý thức được hành động của mình khiến người khác khó hiểu như thế nào à?
Lúc này Vương Thanh Tùng mới “à” lên một tiếng, bỗng nhiên không nhìn thẳng vào mắt tôi, một tia ngượng ngùng thoáng hiện trên gương mặt đứng đắn.
- Buổi sáng anh về trước thay đồ, thấy em ngủ ngoan quá không nỡ đánh thức.
- Còn không phải có mỗi thế.
- Tối, tối qua… lúc em nói câu đó… anh vì quá hạnh phúc không biết phải nói gì.
Tôi trợn mắt kinh ngạc. Lại có cái thể loại hạnh phúc không biết nói gì lại thể hiện như thể không hứng thú thiếu điều muốn từ chối thẳng thừng như vậy đó hả?
- Được em chấp nhận, anh không tài nào mà tin nổi.
Nghe câu này, tâm tư trong tôi lại dần dần bình ổn. Đâu đó nơi cõi lòng được xoa dịu rất nhiều, nước mắt lại yếu đuối rơi.
- Em thực sự không xứng.
Một người thì không xứng với tôi mà tôi thì lại không xứng với một người khác. Số mệnh tôi cớ sao phải nghiệt ngã thế này?
- Đừng khóc. Chẳng cần biết em là khóc vì ai anh đều sẽ rất đau lòng, năm năm trước cũng vậy, giờ cũng vẫn vậy.
Ấm áp này, ngọt ngào này, vây lấy tôi trong vòng tay anh. Vương Thanh Tùng, con người này quả thực quá quá tốt, tôi chỉ biết rằng mình không nên phụ anh.
Tôi phải công nhận Tùng rất coi trọng công việc. Mới lúc trưa thôi vẫn còn quyến luyến tôi không rời, chiều vào đã trưng ra một bộ dáng nghiêm túc hết sức. Thật là nể phục mà.
“Anh muốn ôm em quá!” cùng với đó là một emoji nước mắt hai hàng khiến tôi bật cười. Trời ơi tôi vừa mới đánh giá anh thế nào mà giờ anh lại đáng yêu thế này.
- Aiyo, sếp Tổng lại nhịn không được tung thính trong giờ hành chính rồi ha?
- Há, à, ừm…
Tôi cười cười, đem cất điện thoại giấu đi. Cảm giác không đoan chính lại dấy lên mạnh mẽ, dù cho tôi chẳng còn phải cảm thấy có lỗi khi đã kết thúc với người đó. Ngăn không cho mình nghĩ tới Trần Huỳnh Anh, tôi cầm một sấp tài liệu tiến vào phòng riêng của Tùng. Nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm của anh, tôi rất nhanh lại khôi phục được tâm tình.
Tùng hướng phía tôi giang ra hai tay với ý chào đón, híp mắt cười. Tôi mất hết tiền đồ liền bước lại, ngồi lên đùi anh. Nụ hôn của anh ướŧ áŧ, ngọt ngào như nuốt trọn sinh khí trong tôi. Áo tôi bị anh kéo xuống quá vai, anh hôn lên cổ, hôn xương quai xanh rồi hôn xuống tới ngực, nhè nhẹ kích động kɧoáı ©ảʍ trong tôi nảy nở. Ngón tay anh phía dưới len vào trong qυầи иᏂỏ của tôi, bắt đầu xâm nhập, lộng hành. Tôi cắn chặt môi ngăn không cho tiếng kêu nào phát ra, nhưng ngăn không được nơi cổ họng âm ỉ cất lên. Bởi cái sự vụиɠ ŧяộʍ như càng kí©h thí©ɧ cơn kɧoáı ©ảʍ, dưới ngón tay của anh tôi rất nhanh đạt được cao trào.
- Sao lại nhiệt tình thế này?
Giọng anh dâʍ đãиɠ bên tai làm mặt mày tôi nóng bừng. Anh rút ngón tay ra, thế mà lại đưa lên miệng mυ"ŧ. Tôi không giấu được khẽ rùng mình. Tìиɧ ɖu͙© thật đáng sợ!
- Làm ở nơi tôn nghiêm này dường như khiến em hưng phấn hơn hẳn. Tối nay chúng ta ở lại tăng ca thế nào?
Thế nào là coi trọng công việc, thế nào là nghiêm túc hết sức. Đều là giả dối hết!!!
Những tưởng mấy lời ấy anh chỉ nói chơi, ai ngờ lúc gần tan ca anh bước ra không nặng không nhẹ xuống chỉ thị.
- Chị An ở lại tăng ca, chúng ta triển khai nốt dự án ở Đà Nẵng.
- À, vâng, sếp.
Có điều chúng tôi là thực sự tăng ca thật. Anh nói một thôi một hồi về những chi tiết quan trọng trong dự án mà tôi cần đặc biệt chú ý. Gần một tiếng đồng hồ trao đổi qua lại, tập trung đến nỗi không nghĩ đã từng ấy thời gian trôi đi. Cuối cùng anh hỏi lại.
- Em hiểu rồi chứ?
- Vâng sếp.
- Nghe em gọi sếp ngọt chết anh rồi.
Anh ngồi chống tay bên trán, nghiêng đầu nhìn tôi, mê mẩn. Tôi ngừng tay thu dọn đống tài liệu trên bàn, cũng nhìn anh, cố tình kéo dài giọng.
- Thật sao sếpppp?
Đột nhiên anh lại chuyển chủ đề.
- Anh đói quá.
- Thế dọn phụ em đi chứ.
- Anh muốn ăn em.
Vì điều hòa, môi tôi vốn khô khốc giờ lại được anh làm cho ẩm ướt trở lại. Tôi nhẹ đẩy anh ra, nhìn biểu tình bất mãn như đứa trẻ của anh mà mắc cười.
- Để em giúp anh.
Cả ngày nay đều là tôi được anh lấy lòng, tôi đồng thời tư tưởng cũng như được đả thông, muốn thử một lần lấy lòng người ta sẽ thế nào. Tôi ngồi quỳ trước ghế của anh, loay hoay cởi khóa quần.
- Thôi được rồi, nếu em không quen thì đừng làm, anh không sao.
Nhưng cậu nhỏ nhà anh thì lại rất có sao. Khi được giải phóng khỏi quần trong quần ngoài, cậu ta hăng hái ngẩng đầu chào tôi. Trước sự thân thiện ấy, tôi ngượng đỏ cả mặt, đưa tay ôm trọn lấy nó.
- A…
Còn nói là không sao, tôi mới chỉ là chạm vào mà anh đã trông khổ sở như vậy rồi. Theo chiều dài của cậu nhỏ này, tôi từ từ vuốt lên trượt xuống, một hồi sau cuối cùng cũng quyết định dâng lên miệng, ngậm lấy.
- Ư… em… sâu nữa đi…
Tôi đối với việc này dĩ nhiên không có kinh nghiệm, không biết phải làm sao, đều làm theo chỉ dẫn của anh, nhả ra ngậm vào, nhanh chậm ra sao, dùng lưỡi kiểu gì. Phía trên anh thoải mái nêu lên cảm thán khiến tôi bỗng dưng thấy kiêu hãnh kỳ lạ. Lát sau, anh đẩy tôi ra, ẩn nhẫn nói.
- Anh ra mất, để anh vào.
Nhanh chóng cởi bỏ trở ngại phía dưới của tôi, anh đưa tay quét lộng một vòng mở đường rồi kéo tôi kẹp lấy hông anh, kẹp luôn cả tính khí nóng rực cứng rắn. Điểm G bị chạm, cả người tôi như có điện giật, cái eo nhỏ vô thức đưa đẩy, cậu nhỏ nhà anh lại lần nữa được cái miệng dưới nhà tôi nhả ra nuốt vào trọn vẹn. Cơn kí©ɧ ŧìиɧ đang lên đến đỉnh điểm thì cánh cửa phòng bật mở, hình ảnh tôi rất không muốn nhìn thấy nhất phô bày trước mặt. Có phải vì đại sự vẫn còn dang dở không mà cả hai chúng tôi đều không vì thế mà dừng lại. Trần Huỳnh Anh gằn từng từ.
- Hoàng Bảo An, cô mẹ nó rời khỏi hắn.
Tôi không cả nhìn anh ta, càng siết chặt lấy Vương Thanh Tùng hơn.
- Còn chưa xong.
Sau đó cuồng nhiệt hôn người trong tay, còn là hôn rất bạo dạn, không ngừng mυ"ŧ lấy lưỡi kéo ra khỏi khoang miệng. Thành công chọc tức được ai đó không nhìn nổi nữa, đóng rầm cửa. Tùng bị nụ hôn bá đạo lợi hại của tôi bức cho phát tiết. Mọi thứ dần dần lắng xuống, nhường chỗ cho tâm tư dằn vặt lại lên ngôi.
Không cố ý nhưng giọng nói tôi như thể ra lệnh.
- Về tắm đã rồi mình đi ăn sau.
- Ừ…
Vừa xuống tới cổng công ty đã thấy Trần Huỳnh Anh đứng chực chờ sẵn. Đột nhiên bàn tay tôi được nắm lấy, siết chặt. Tôi ngước nhìn người bên cạnh, như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi chủ động nói trước.
- Chúng ta đã kết thúc rồi.
- Tôi còn chưa nói chấp nhận. – Ánh mắt kia nhìn về phía bàn tay tôi với Tùng đang cuốn quýt, toát lên âm khí.
- Tôi bỏ anh còn cần anh tiếp nhận, nực cười. – Tôi cố tình cười cợt thật.
Trong tôi cứ không ngừng dấy lên một loại kích động, là phải làm cho con người kia phát điên lên, càng đau đớn tột cùng, để anh ta cảm nhận được tôi đã vì anh ta mà khổ sở bao nhiêu.
Quả nhiên bị tôi khinh miệt, Trần Huỳnh Anh mắt nhìn hằn rõ từng tia tức giận, kéo giật tôi ra khỏi nắm tay của Tùng, thô lỗ giữ chặt vai tôi ép vào người anh ta. Cổ tay bị anh ta bóp phát đau, bả vai cũng bị ép đến khó chịu. Tôi tuyệt tình đẩy mạnh anh ta tránh xa mình, mất sạch bình tĩnh.
- Chúng ta hoàn toàn không thể tiếp tục được nữa, mà không, chính xác là tôi thực sự không chịu đựng nổi anh nữa, làm ơn buông tha cho tôi. Tôi sẽ ở bên Tùng.
Câu cuối cùng âm lượng lại giảm xuống, tôi không biết tại sao lại thế, không đành lòng nhìn Tùng. Mặt anh không có biểu tình rõ nét gì, nhàn nhạt song lại khiến tôi thấy bi thương. Chết tiệt, tôi chẳng qua ý thức vẫn còn chưa quen việc kết thúc với Trần Huỳnh Anh, chứ không phải là tôi không có ý muốn chấp nhận Tùng. Nhưng không để tôi lên tiếng bào chữa, Trần Huỳnh Anh đã đứng sát lại, ôm lấy eo tôi, hướng Tùng dằn mặt.
- Cô ấy chỉ coi anh là sự thay thế tạm thời thôi, còn không biết điều muốn tự tìm khổ.
- Tùng, em…
- Kể cả thay thế thì đã sao?
Tình cảm ấy, quyết tâm ấy, kiên định ấy. Không biết đã là lần thứ bao nhiêu tôi bị Tùng làm cho cảm động đến vậy rồi. Tôi đứng hình cứ nhìn anh không rời.
- Còn tạm thời hay không thì chưa tới lượt cậu quản. Giờ đó là chuyện của hai chúng tôi rồi. An đã là bạn gái tôi, buông bạn gái tôi ra.
Dửng dưng phân định chủ quyền, cũng không manh động trẻ con giành qua giật lại, chỉ đòi. Vẫn là phong thái của người trưởng thành, không mất đi đâu được. Có lẽ bởi ba tiếng “bạn gái tôi” đầy đủ động lực khiến anh có thể tự tin như vậy. Đã không còn cái danh kẻ thứ ba nữa, giờ anh đã đường đường chính chính là chủ sở hữu của tôi.
Kẻ không có tư cách hiện tại lại là Trần Huỳnh Anh – bạn trai cũ. Không chấp nhận sự thật này, anh ta bắt đầu trở nên ngang ngược, bắt giữ cổ tay tôi cứ thế lôi đi. Tôi vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được. Cho tới khi anh ta chủ động buông tay tôi rồi ngã nhào xuống đất. Cú đấm của Tùng khiến khóe miệng Huỳnh Anh ứa máu. Tim tôi có chút nhói đau. Tôi chạy lại ôm lấy cánh tay Tùng, ngăn anh.
- Nhìn bạn gái anh đi, đang thương xót cho kẻ ngoài cuộc này như nào? – Trần Huỳnh Anh chưa biết sợ, miệng chó không nhả được ngà voi nhả ra toàn những lời ly gián bẩn thỉu.
- Anh câm miệng.
Kích động của tôi thành công toại nguyện cho ý đồ của Trần Huỳnh Anh. Anh ta đứng dậy, quệt đi vết máu, ánh nhìn ma quái khuấy đảo tâm can tôi ngứa ngáy. Từng lời từng chữ của anh ta như thể có gai nhọn gieo vào lòng tôi tê buốt.
- Em yêu tôi, em yêu tôi đến điên cuồng mãnh liệt. Kể cả em có cùng hắn làm bao nhiêu lần đi chăng nữa trong tâm trí em vẫn là nghĩ tới tôi, bị lấp đầy bởi tôi. Em có yêu hắn không? Em ở bên hắn nhưng em vẫn yêu tôi, có phải không? Em nghĩ rằng em có thể quên được tôi nhưng chỉ cần nhìn thấy tôi em sẽ lại nhớ ra em yêu tôi nhiều đến thế nào. Em có giỏi thì phủ nhận coi, rằng những lời tôi nói là không đúng đi và rằng em không yêu tôi nữa.
Nước mắt tôi lại bất lực tuôn trào khi tâm tư bị đem ra phơi bày toàn bộ. Tôi đã cố tình để không phải nghĩ tới những điều ấy, đã cố gắng lặng lẽ mà cho qua, còn cố gắng cầu Vương Thanh Tùng khỏa lấp thay thế tất cả. Vậy mà, anh ta dám nói hết ra như thế, trước mặt Tùng nói hết ra một chút cũng không giữ lại gì.
Nghe được những lời này có ai còn có thể chấp nhận bao dung tôi chứ, trừ phi thực sự muốn tìm chết. Và đúng là, Vương Thanh Tùng chưa muốn chết. Anh không nói gì cả, chỉ đứng đó bán thân bất toại, trầm mặc, buông xuôi.
Tôi cay đắng nhìn Trần Huỳnh Anh, đau đớn tuyệt vọng.
- Anh không thể làm cho tôi được hạnh phúc, tại sao còn ngăn tôi đi tìm hạnh phúc khác. Tôi đâu phải người anh yêu, tôi là kẻ thù. Làm cho tôi đau khổ, anh có vui không?
- Em yêu tôi thì phải ở bên cạnh tôi, chẳng phải sao? Tôi sẽ thay đổi, sẽ cho em hạnh phúc em mong muốn.
Tôi bước lùi lại, tuyệt đối muốn giữ khoảng cách với kẻ trước mặt. Đã đến nước này, tôi cũng chẳng cần thiết phải lựa lời vì anh ta nữa.
- Loại người như anh không bao giờ có thể làm cho ai được hạnh phúc. Anh không xứng đáng được yêu thương, anh sinh ra là để nhận lấy đau khổ. Nhưng tôi thì không, tôi sẽ tự tạo ra hạnh phúc cho mình, chỉ cần rời xa anh, tôi sẽ được hạnh phúc.
Tôi công nhận mình yêu người này rất nhiều, cho nên nói những lời tổn thương anh ta tôi mới thấy mình cũng đau đớn đến thế. Nhưng yêu thôi nào có đủ, tôi không cảm hóa được bản tính ích kỷ đáng sợ của anh ta, chính tôi sẽ là người phải gánh chịu hậu quả từ điều đó. Tôi lựa chọn từ bỏ. Con đường khác, con người khác, tôi sẽ làm lại từ đầu. Nhưng nhìn sang Vương Thanh Tùng lặng im đứng đó, tôi nhận ra mình chẳng còn lối đi nào nữa. Suốt năm năm tìm kiếm, có lẽ tôi thực sự không có duyên với cái gọi là “hạnh phúc” xa vời ấy. Nếu thực sự là cần một hạnh phúc, có một hạnh phúc khác gần hơn đang đợi tôi.
Dưới lòng đường kia là xe cộ tấp nập nhộn nhịp, trái ngược với nội tâm trong tôi bi ai, muộn phiền. Người ta thường hay bị cuốn hút bởi những thứ đối lập với chính mình. Tôi cô đơn lao mình xuống dòng xe đông đúc, đón chờ một sự kết thúc cho một khởi đầu mới.
Anh à, em đến với anh đây…