Chương 1: Cuồng Lôi

Đùng!

Một tia sét loé lên vang động cả một vùng trời!

“Không xong rồi, tam thiếu gia bị sét đánh rồi!”

Có thể nói tia sét trong khoảng thời gian ngắn đã vang khắp khuôn viên của Mặc gia, tất cả mọi đều giật mình ngơ ngác một lúc theo phản xạ, sau đó thì lại theo thói quen…

Tiếp tục làm việc!

Mọi người dường như không hề cảm thấy ngạc nhiên, một phản ứng đáng lẽ phải xảy ra khi nghe được tin báo này, ngược lại họ rất bình tĩnh như không có chuyện gì!!

Mặc gia, một gia tộc lớn nổi tiếng đúc vũ khí tốt ở Vũ Thần Đại Lục, tuy rằng kỹ thuật không phải là tốt nhất ở đây, nhưng vũ khí của họ vẫn luôn thuộc hàng cao cấp nhất. Một gia tộc có năng lực đặc biệt như vậy, đồng thời cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm và có sức ảnh hưởng, đơn giản mà nói, thì Mặc gia rất được ngưỡng mộ.

Mà tại Thiên Phong Quốc nhà họ Mặc đang sinh sống, Mặc gia vẫn luôn là một gia tộc danh giá hàng đầu, đặc biệt là ở Thanh Vân Châu, họ lại càng là một gia độc đẳng cấp bậc nhất, thế lực thật sự không thể xem thường!

Là tam thiếu gia của một gia tộc như vậy, tất nhiên là sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, chỉ có điều, nhìn cách phản ứng của người nhà Mặc gia, có thể thấy được rằng dường như đã xảy ra vấn đề gì đó đối với cậu tam thiếu gia này.

Không sai, đúng là có vấn đề, mà vấn đề này dường như tất cả mọi người đều biết, ít nhất là ở Thanh Vân Châu không ai là không biết chuyện này.

Ai cũng biết rằng, Mặc gia là gia tộc danh giá nhất của Thanh Vân Châu, nhưng tam thiếu gia của họ lại là một tên bất tài vô dụng, chính xác mà nói là vô cùng vô dụng, dường như chẳng có ưu điểm nào cả.

Không chỉ là kinh mạch trong cơ thể không thể luyện tập bất cứ loại võ công nào mà đầu óc của anh ta cũng chậm chạp hơn người khác một chút, phải, chính xác mà nói thì là IQ thấp!

Nhưng cho dù là vậy, tam thiếu gia vẫn luôn được cha mẹ yêu thương, chưa từng bị ruồng bỏ!

Vừa nghe tin con trai mình bị sét đánh, cha mẹ của tam thiếu gia đã lập tức chạy đến. Họ nhìn thấy con trai mình bây giờ đen đến không rõ mặt mũi, sống chết ra sao.

Lúc đó, hai người đều cảm thấy rất lo lắng, mẫu thân của anh ta đau lòng đến mức bật khóc…

“Chuyện gì thế này?” Phụ thân của tam thiếu gia lên tiếng chất vấn: “Tại sao tam thiếu gia lại bị sét đánh?”

“Lại” ? Tại sao có chữ “lại” thế này?

Đối với vấn đề này, mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng trả lời cả.

“Tên Tiêu Dao đó đâu rồi?” Qua một lúc sau, phụ thân của tam thiếu lại lên tiếng, giọng điệu dường như đang rất khó chịu, xem ra Tiêu Dao không phải là có liên quan đến chuyện này, mà vốn là người không được xem trọng.

“Tiêu Dao đang ở…chắc là đang ở trong phòng ngủ, hoặc là phòng sách, có lẽ là nhà bếp, cũng có thể đang ở phòng đúc kiếm, còn có phòng dược liệu, phòng cơ quan…” mọi người xung quanh đều lần lượt trả lời, mà câu trả lời đó dường như đã kể tên hết tất cả các phòng của Mặc gia rồi.

“Ngươi nói cũng như không vậy, hắn bây giờ đang ở đâu? Mau tìm hắn ra đây cho ta, ta phải hỏi hắn xem, có phải hắn lại dạy cho tam thiếu gia thứ quái quỷ gì rồi không. Đây đã là lần thứ mấy rồi hả!” Phụ thân của tam thiếu gia tức giận hét lên.

“Cái này, chúng tôi đi tìm ngay đây ạ…Tên Tiêu Dao này cứ thích chạy khắp nơi, người ta là gia đinh , hắn cũng là gia đinh, tại sao hắn cứ chạy nhảy khắp nơi như vậy chứ.”

(*Gia đinh: Ý chỉ người hầu.)

“Đây không phải là vì ở đâu cũng cần hắn dọn dẹp hay sao, hắn là tên người ở hạ đẳng, bất cứ ai cũng có thể sai khiến hắn làm việc.”

“Đừng nói nữa, mau đi tìm thôi, nếu không Nhị gia sẽ lôi chúng ta ra để trút giận đấy!”

“Phải đó, không cần biết hắn lại gây ra chuyện gì, dù gì chuyện này hắn phải tự mà gánh lấy, chúng ta không thể bị liên luỵ được!”

……

Mặc gia nằm tại một địa phương khá vắng vẻ. Nơi này lại có không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo và các loại thảo dược quý hiếm. Đây lại chính là vườn thảo dược của Mặc gia, nơi đây lại có các loại thảo dược quý hiếm, mà trên thị trường hiếm khi được tìm thấy.

Mà khu vườn thảo dược kia tự nhiên cũng sẽ trở thành nguồn cung đan dược của Mặc gia, là cơ sở đầu tiên của đan dược.

Mặc gia tuy dù là thế gia trong việc rèn đúc vũ khí, tuy nhiên trong việc tinh luyện thuốc cũng có chút thành công. Nếu chỉ là một vài loại thuốc bình thường thì đối với Mặc gia không phải chuyện gì to tát.

Tuy nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn ở những loại bình thường mà thôi, cùng lắm thì là loại tốt hơn một chút. Còn đối với những loại thuốc có yêu cầu và cần cấp độ cao hơn thì nên tìm đến các gia tộc chuyên về thảo dược mà mua.

Khi mọi người tìm đến được vườn thảo dược thì bắt găp một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang hì hục nhổ cỏ và chăm sóc cây trong vườn. Mà thiếu niên này trong miệng mọi người được nhắc đến là.......

Tiêu Dao!

“Ngươi xong đời rồi, tam thiếu gia bị sét đánh rồi…” âm thanh xì xào bên ngoài vang lên.

“Hả, tam thiếu gia lại bị sét đánh rồi à? Lần này thật sự không liên quan gì đến tôi đâu đấy, cả ngày hôm nay tôi chưa từng rời khỏi vườn thảo dược, thất lão gia có thể làm chứng!” Tiêu Dao đáp lại bằng giọng điệu như muốn chứng tỏ mình rất vô tội.

Nhưng những lời Tiêu Dao vừa nói ra, có thể biết được là, những chuyện trước đây, đều có liên quan đến hắn, ví dụ như là…

“Cho dù là ngươi ở đây cũng chẳng có ích gì đâu, ai bảo ngươi cứ suốt ngày rảnh rỗi lại đi nói những lời bậy bạ với tam thiếu gia chứ, nói cái gì mà sau khi bị sét đánh có thể thông minh hơn, bây giờ cậu ấy cứ nghe tiếng sét đánh liền trèo lên chỗ cao, còn đem theo gậy sắt để thu lôi gì đó, cái này cũng là do ngươi dạy.”

“…Cái đó chẳng qua là tôi thuận miệng nói thôi, nói chuyện có phạm pháp đâu, còn nữa, bị sét đánh, thật sự sẽ trở nên thông minh hơn đấy!” Tiêu Dao dường như không hề sợ chết, vẫn tiếp tục nói đến chuyện này, hoặc là chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, hắn đã quá quen rồi.

“Ngươi còn dám nói sao!”

“Cái gì chứ, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên đâu, các người cứu người đi là được rồi, xong chuyện rồi hẵng phạt tôi cũng được.” Tiêu Dao thản nhiên đáp lại, đối với hắn, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện thế này, cứ một lần như vậy hắn sẽ bị phạt một việc gì đó, làm một số công việc nặng nhọc chẳng hạn.

“Lần này khác rồi, tam thiếu gia sắp không xong rồi…”

“Hả, không phải chứ, tam thiếu gia không phải biết võ không sao, năng lực chịu đựng rất tốt mà…”

Tuy rằng không thể luyện được công pháp, nhưng vài đòn căn bản thì vẫn có thể tập được, tam thiếu gia tuy rằng không thông minh nhưng vẫn luôn rất nỗ lực, vậy nên thân thể thật sự khá tốt.

“Sao bọn ta biết được chứ, đừng phí lời với tên tiểu tử này nữa, người đâu, bắt hắn đưa đến chỗ nhị gia chịu tội…” mọi người trực tiếp xông đến đưa Tiêu Dao đi, động tác vô cùng thành thục, chắc đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đâu.

“Này này, ta vẫn chưa làm xong việc cơ mà, các ngươi không thể đợi một chút được sao…” Tiêu Dao vẫn chỉ quan tâm đến công việc dang dở mà bản thân chưa làm xong.

“…., Chuyện ngươi chưa làm xong bọn ta sẽ sai người giúp ngươi làm, việc ngươi phải làm ngay bây giờ là đi theo bọn ta!”

“……”

Cứ như thế, mọi người đều áp giải “tội phạm” Tiêu Dao đến chỗ tam thiếu gia, những thứ đợi hắn ở đó là ánh mắt oán hận của cha mẹ tam thiếu gia, còn có sự hóng hớt của nhiều người khác.

Chính vào lúc này, tam thiếu gia đang được chữa trụ bởi dược sư của Mặc gia, chỉ là nhìn biểu cảm của các vị dược sư này, dường như đang ám chỉ rằng, tình huống này rất nguy hiểm.

“Tiêu Dao!” Phụ thân của tam thiếu gia hạ giọng xuống, lúc này, nếu như không phải là vì tam thiếu gia vẫn còn cơ hội sống sót, có lẽ ông ấy đã xuống tay với Tiêu Dao rồi.

Một tên người ở thấp kém, đối với vị nhị gia này mà nói, dường như là thứ không đáng để nhắc đến, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ!!

“Dạ! Nhị gia, ngài gọi con có việc gì không?” Tiêu Dao lập tức đáp lại, giống như đang tiếp nhận kiểm duyệt vậy.

“Có việc gì không à?” Khuôn mặt của nhị gia trở nên cau có, “Ngươi nói xem? Sao ngươi lại nói bị sét đánh sẽ trở nên thông minh hơn hả?”

“Con nghe nói như vậy!” Tiêu Dao đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, không phải đã nói từ trước rồi sao, bây giờ hỏi lại làm gì chứ.

“Là ai?” Nhị gia hỏi, dường như cũng quên mất rằng bản thân mình từng hỏi câu này.

“Con không nhớ rõ, hình như là chị dâu của đứa cháu thứ hai của thất hoàng tử…” Tiêu Dao đáp, nói ra một đống một đống quan hệ, mà câu trả lời này của hắn cũng làm rõ được tại sao nhị gia lại hỏi điều này.

“……”

Nhị gia cau mày, ông ta dường như cảm thấy Tiêu Dao không phải đang nói dối, bởi vì một câu trả lời phức tạp như vậy, lần nào cũng nói giống nhau, chắc có lẽ là không phải tùy tiện bịa ra.

Tất nhiên, nhị gia cũng đã cho người đi điều tra chuyện này, đúng thật là có một người như vậy, người này cũng đã từng tiếp xúc với Tiêu Dao, nói chuyện rất nhiều lần, hắn đã quên đi mất đã nói chuyện gì, cũng có thể là đã từng nói rồi.

“Không cần biết là ai, nếu như lần này con trai ta xảy ra chuyện gì, thì ta sẽ cho ngươi chết theo để bồi táng cho nó!” Nhị gia lạnh lùng đáp.

“….chuyện này đâu liên quan gì đến con đâu ạ…” Tiêu Dao trông như rất vô tội, nhưng hắn dường như không quan tâm đến, càng không sợ hãi. Đối mặt với mọi chuyện vẫn luôn bình thản như vậy, tính cách thế này khiến cho hắn dù chỉ là một tên người ở thấp kém cũng trở nên có chút đặc biệt.

Có thể nói, nếu như hắn không lớn lên ở Mặc gia từ lúc còn bé, nhất định sẽ bị nghi ngờ là kẻ gian trà trộn vào đây!

Tiêu Dao được chủ nhân của Mặc gia nhặt được, lúc đó chủ nhân của Mặc gia đang cùng với tâm phúc của mình đi họp mặt với bằng hữu giang hồ, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ giữa rừng hoang liền sai người đem nó về nuôi dưỡng.

Nghe nói lúc đó Tiêu Dao vô cùng tàn tạ, vừa nhìn là biết là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó, trên người cũng không có gì ngoài một miếng ngọc bội nhỏ, chất ngọc có vẻ rất tốt, nhưng gia công không đẹp, thứ đồ này cũng không đáng tiền mấy, ở đâu cũng có thể tìm được.

Điều khác biệt chính là, trên miếng ngọc bội này dường như được khắc lên vài chữ, bị mờ đi đôi chút, mà hai chữ có thể nhìn thấy rõ ràng thì lại là “Tiêu Dao”, có thể nói đây là hai chữ rõ ràng nhất.

Từ đó mà cái tên Tiêu Dao ra đời!

Lúc đó, người của Mặc gia cũng đã dò hỏi rất lâu, cũng nán lại thêm vài hôm, nhưng chẳng có ai đến nhận. Thế là Mặc gia đành nhận nuôi đứa trẻ này, tất nhiên, chỉ là dưới danh nghĩa hạ nhân mà thôi, chứ chẳng hề có chuyện trở thành con nuôi.

Nếu như cứ nhặt về sẽ thành con nuôi, thì chắc Mặc gia có khả năng sẽ xuất hiện thêm rất nhiều nghĩa tử!!

Tiêu Dao từ nhỏ đã học được cách làm gia đinh, hơn nữa còn có thể thích nghi với bất cứ môi trường nào, vậy nên, hắn xuất hiện ở khắp mọi nơi trong Mặc gia, làm những việc mà một gia đinh nên làm.

Mà dường như hắn học cái gì cũng học rất nhanh, hơn nữa làm việc gì cũng rất nghiêm túc. Vậy nên, rất được mọi người ở các khu vực khác nhau xem trọng, việc gì cũng gọi hắn đến giúp.

Nhưng mà, mọi người dường như cũng chưa từng để ý đến rốt cuộc Tiêu Dao đã biết được những gì, những gì hắn biết, đã đạt đến trình độ nào rồi. Mọi người chỉ biết là hắn biết làm, và làm tốt việc họ giao cho hắn là được rồi.

Dù gì, Tiêu Dao cũng là tên hầu thấp kém, ở Mặc gia này, ai lại quan tâm đến một tên người hầu hạ đẳng cơ chứ, nếu như không phải vì chuyện này của tam thiếu gia, dường như hầu hết người ở đây đều không biết đến hắn.