Cuộc đôi co giữa hai chàng trai kết thúc, mọi người tản đi gần hết. Trên hành lang chỉ còn lại ba người đối diện với nhau.
Nguyễn Ân đứng giữa, không biết nên làm thế nào. Một bên là người thân, một bên là người mình yêu. Cả hai đều bị thương, dường như họ không nể nang ai, không ai chịu nhường ai mới khiến gương mặt sưng vù lên như vậy.
"Cậu về đi! Sau này đừng tìm Nguyễn Ân nữa, mọi trách nhiệm cứ tính lên đầu tôi. Tôi làm, tôi chịu..." Nguyễn Đại Vỹ nói, anh kéo Nguyễn Ân đi ngang qua Trần Tông.
Tim cô đập rất nhanh, bầu không khí như bị anh hút cạn khiến cô không thở nổi.
Đột nhiên cánh tay cô bị giữ lại, Trần Tông nắm chặt cổ tay cô.
"Trần Tông..." Cô gọi, giọng rất khẽ, mơ hồ như có như không.
Nguyễn Đại Vỹ đứng lại, anh thả tay Nguyễn Ân, đi tới đẩy Trần Tông ra.
"Tôi nói cậu cứ kiếm chuyện với tôi, để con bé yên!"
"Nguyễn Ân..." Trần Tông phớt lờ câu nói của Đại Vỹ, hai mắt anh dán chặt lên người Nguyễn Ân.
Cô cắn môi, từ từ ngước mặt lên nhìn anh, không né tránh nữa. "Đại Vỹ, em nói chuyện với anh ấy một lát, anh đừng đi theo."
"Em không cần phải chịu đựng vì anh. Lỗi của anh, anh sẽ chịu. Hiểu không?" Đại Vỹ dặn dò, không quên liếc Trần Tông một cái.
Cô gật đầu, sau đó đi về phía cầu thang bộ. Đây là góc ít người đến nhất, hầu hết họ đều dùng thang máy, nên thang bộ trở thành nơi bị bỏ hoang, là thánh địa của các cặp đôi yêu nhau.
Dựa lưng vào tường, cô cúi đầu nhìn những ngón chân lòi ra ngoài đôi dép bông. Trần Tông ngồi xuống bậc thêm, đưa tay lên chùi khóe môi chảy máu.
Nói thật, Nguyễn Ân hơi xót. Gương mặt điển trai của anh bị đánh đến thê thảm, thâm tím một bên mặt như vậy sao không xót cho được.
Cô không kiềm lòng nổi, hỏi dò anh. "Đau lắm không?"
Trần Trình duỗi tay, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. "Có một chỗ còn đau hơn..."
Bốn mắt nhìn nhau, mặt anh càng ngày càng sát lại gần mặt cô. Đến khi mũi họ chạm nhau, Nguyễn Ân mới quay đầu tránh né.
Cô cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại đầy sự tuyệt vọng. "Đừng tìm em nữa, chúng ta không thể... đến với nhau! Mối hận của mấy người, đừng lôi em vào."
"Anh không đến vì Nguyễn Đại Vỹ, anh đến là vì em..."
Nguyễn Ân cười nhàn nhạt, cô đứng dậy, giữ khoảng cách với anh. "Anh về đi. Giống như anh không thể tha thứ cho anh trai em, em cũng không thể tha thứ cho anh."
Sau câu nói đó, Nguyễn Ân bỏ đi, Trần Tông không đuổi theo.
Vào trong nhà, Nguyễn Ân hít một hơi thật sâu, lấy lại nhịp thở bình thường. Chợt nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi cho dì Phương.
Bỏ qua mấy câu chào hỏi theo thông lệ, cô trực tiếp đi vào vấn đề chính. "Dì Phương, lúc nãy Trần Tông có đánh nhau với người ta, phiền dì bôi thuốc cho anh ấy giúp con nhé!"
Dì Phương lâu ngày không nói chuyện với Nguyễn Ân, tận tình hỏi thăm sức khỏe của cô, cuối cùng còn kêu cô nhanh quay trở về. Cô vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy.
Trần Tông chán nản lái xe tới quán bar thường ghé, uống rất nhiều rượu. Trong lúc mơ màng còn gọi điện cho Nguyễn Ân mấy lần. Cuối cùng cô cũng chịu nhận cuộc gọi.
"Nguyễn Ân, anh thua rồi..." Anh nói bằng giọng hết sức đau khổ, rượu vào chỉ khiến trái tim anh đau hơn.
"Anh đừng như vậy. Bây giờ Cao Thanh Nhã quay về rồi, anh với cô ấy trở lại như trước, không phải tốt lắm sao?" Thanh âm êm ái phát ra, chạy lướt khắp cơ thể anh, len lỏi vào từng ngõ ngách.
Ly rượu đắng chát trên tay, anh nốc một hơi hết cạn, cười khổ vài tiếng. "... Anh không cần cô ta... Nguyễn Ân, anh cần em. Anh cần em, em hiểu không?" Trần Tông hét vào điện thoại, một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt anh.
Bên kia im lặng rất lâu, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của cô.
"...Anh không nhận ra rằng mình sai rồi sao? Người phản bội anh là Cao Thanh Nhã, anh trai em chỉ là người bị hại. Anh không cho anh ấy cơ hội giải thích, còn bắt em..." Cô dừng lại một lúc. "... bắt em trở thành đồ chơi của anh. Em hận anh, hận anh suốt phần đời còn lại của em..."
Anh lắng nghe từng lời trách mắng của cô, từng chữ như cắt vào lòng anh. "... Nếu anh chết đi, em có tha thứ cho anh không?" Khóe môi anh vẽ ra một nụ cười nửa vời, bàn tay giữ điện thoại siết chặt lại.
Nghe thấy câu trả lời "có" đầy dứt khoát của cô, anh không luyến tiếc thêm gì nữa.
Sáng ngày mười một tháng chín, dì Phương gọi cho Nguyễn Ân, báo rằng Trần Tông bị tai nạn xe, tình trạng rất nguy kịch.
Trưa hôm đó, Nguyễn Đại Vỹ chở cô đến bệnh viện quốc tế nằm ở trung tâm thành phố. Dì Phương nói Trần Tông vừa được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ không cho ai vào thăm cả.
Đứng trước ô cửa sổ phòng bệnh, nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt đầy thương tích của Trần Tông, Nguyễn Ân bật khóc nức nở.
Cô chạm tay vào tấm kính dày, miệng lẩm bẩm. "Đừng chết, Trần Tông. Anh phải sống để đền bù lỗi lầm của mình chứ. Anh phải sống để hận em nữa chứ... Đừng chết mà, xin anh..."
Chân cô đứng không vững, dần dần khuỵu xuống. Nguyễn Đại Vỹ đưa tay đỡ lấy cô, không biết an ủi làm sao.
Một lúc sau, cô thôi không khóc nữa, cũng là lúc Đinh Hương xuất hiện.
Cô gái với gương mặt hốt hoảng chạy đến níu tay dì Phương. "Anh con thế nào rồi?"
Dì Phương tường thuật lại lời của bác sĩ cho Đinh Hương nghe, cô bé vừa nghe vừa khóc. Đến khi phát hiện Nguyễn Ân và Nguyễn Đại Vỹ ở sau lưng, cô bé mới thôi sụt sùi.
"Anh Đại Vỹ..." Đinh Hương nhìn anh rồi liếc nhìn cô gái bên cạnh anh. "Chị ấy là..."
"Em gái tôi!" Nguyễn Đại Vỹ nhíu mày, có vẻ như anh không thích Đinh Hương cho lắm!
Sáng nay, khi Nguyễn Ân báo Trần Tông bị tai nạn, anh đã thoáng vui mừng. Nhưng nhìn cô em gái ngu ngốc vì tình mà đau khổ của mình thì lòng anh chùng xuống. Nguyễn Ân không nói muốn đến thăm Trần Tông, chỉ dựa vào ánh mắt vô hồn khi tuôn ra tin tức đó, anh đã biết cô muốn gặp Trần Tông đến nhường nào.
Nhìn Trần Tông nằm thoi thóp bên cạnh mấy cái máy lạnh lẽo, anh không còn hận anh ta nữa. Anh nghĩ, nếu em gái mình đã thích cậu ta đến vậy thì cũng không nên cấm cản nó nữa. Vả lại, có lẽ Trần Tông thực sự nghiêm túc với Nguyễn Ân.
Ngày hôm qua, anh vô tình gặp Trần Tông ở tầng nhà mình. Lúc đó anh ta đang hỏi thăm hàng xóm xem nhà anh ở đâu. Khoảnh khắc Trần Tông nhìn thấy anh, anh đã chạy đến túm cổ áo sơ mi của anh ta. Hai người đánh qua đánh lại. Ban đầu Trần Tông không phản kháng, nhưng sau khi anh nhắc đến Nguyễn Ân, anh ta đã đánh lại anh, còn nói bây giờ anh ta rất thật lòng với cô.
Nguyễn Đại Vỹ nhìn Nguyễn Ân đi qua đi lại trước cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt, anh nhíu mày, hỏi Đinh Hương. "Ba cậu ấy định đưa Trần Tông ra nước ngoài thật à?"
"Vâng. Em nghe dì Phương nói vậy..." Cô ngồi khép nép bên cạnh Đại Vỹ, lâu lâu lại liếc nhìn anh một cái. "Anh Đại Vỹ, em xin lỗi..."
Anh thở dài, dựa lưng vào ghế. "Bỏ đi, sau này đừng làm mấy chuyện như vậy nữa!"
Đinh Hương không trả lời, đầu cúi thấp hơn, giọng rất nhỏ. "Đáp lại tình cảm của em khó vậy sao?"
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được. "Bây giờ không thích hợp để nói chuyện đó..."
Bỗng Đinh Hương gào lên. "Bây giờ không thích hợp thì khi nào mới thích hợp? Có bao giờ anh chịu gặp em đâu. Em chỉ muốn được anh quan tâm thì có gì sai? Em đã..."
Bị Nguyễn Đại Vỹ nhìn chằm chằm, cô không thể nói thêm được nữa, giọng cũng nhỏ dần.
Nguyễn Ân nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh anh trai, dì Phương đang quở trách con bé vì làm ồn trong bệnh viện, lại còn ngay trước phòng bệnh của anh trai. Đinh Hương xụ mặt xuống.
Cô lắc đầu nhìn anh trai, tỏ thái độ không đồng tình, muốn anh nhường nhịn cô gái kia.
Từ phía cánh cửa nặng nề, một vị bác sĩ đi ra, thu hút sự chú ý của mọi người. Nguyễn Ân vô thức bước lên vài bước.
Ông ta thông báo tình trạng hiện giờ của Trần Tông, nói rằng anh có khối máu bầm trong não. Phía cảnh sát còn xác nhận là anh cố tình đâm vào cột điện, bị văng ra cách xe tám mét. Họ nói anh còn sống quả là một kì tích.
Cô nhìn anh nằm trên giường bệnh, sóng mũi cay cay. Kêu anh chết anh liền chết, có ai ngu ngốc hơn anh không?
Những ngày sau đó, tình trạng của anh có đỡ hơn nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê. Đến ngày thứ mười, anh được chuyển qua phòng hồi sức cấp cứu, người thân có thể vào thăm. Đối với Nguyễn Ân mà nói, mỗi giây trôi qua là một nhát dao đâm vào lòng ngực cô. Cô cứ lẳng lặng ngồi bên giường Trần Tông, thủ thỉ vào tai anh những lời cô muốn nói, những phút giây hạnh phúc của họ.
Đinh Hương không hỏi mối quan hệ giữa hai người là thế nào, cô chỉ lặng lẽ quan sát Nguyễn Ân. Có lần cô hỏi dì Phương, dì nói hai người họ thực sự là trời sinh một đôi.
Cô thầm đánh giá Nguyễn Ân, rồi lại tủi thân khi mình không chiếm được trái tim Nguyễn Đại Vỹ như Nguyễn Ân chiếm lấy Trần Tông. Cứ cho rằng dùng cơ thể sẽ khiến anh để ý đến mình, nhưng cô sai rồi, sai hoàn toàn. Cô nhận ra điều đó khi thấy ánh mắt Nguyễn Ân dành cho Trần Tông, và cả cái cách ngu ngốc mà anh trai cô đã làm để giữ cô gái này bên cạnh mình.
Đến ngày thứ hai mươi lăm. Khi cô nằm trên giường với trái tim vỡ vụn, không còn chút hi vọng nào về việc Trần Tông sẽ tỉnh lại. Thì Nguyễn Đại Vỹ gọi điện cho cô, báo Trần Tông tỉnh lại rồi.
Trong ánh nắng vàng ấm áp, Nguyễn Ân chạy vội vào bệnh viện. Bước chân cô thoăn thoắt trên hành lang đến phòng bệnh. Cô đẩy cửa vào trong, căn phòng chứa rất nhiều người, có người quen và có cả người lạ. Nhưng trong mắt cô lúc này chỉ có chàng trai ngồi trên giường bệnh.
Trần Tông đưa mắt nhìn Nguyễn Ân, anh đưa hai tay về phía cô, mặt mếu máo. Anh khóc đòi cô như đứa trẻ đòi mẹ.
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Cô hỏi tại sao. Đinh Hương nói ý thức của Trần Tông bị mất rồi, bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ to xác.
Anh vẫn đang mếu máo đòi cô, thậm chí vùng vằng đạp mền rớt xuống đất.
Mỗi bước tiến gần lại Trần Tông, cô càng bất an. Và hơi sợ.
Cánh tay anh vòng chặt lấy thắt lưng cô, khóc lóc nức nở. Nguyễn Ân ôm lấy đầu anh đang vùi trong ngực mình, không dám tin người đàn ông lạnh nhạt kia lại biến thành như vậy.
Được cô dỗ dành, Trần Tông đang ngủ ngon lành trên giường. Ở bên ngoài phòng bệnh, ba của Trần Tông, ông Trần, đề nghị đưa Trần Tông sang nước ngoài chữa trị.
"... không ổn đâu. Ba cũng thấy chỉ có cô gái này mới khiến nó bình tĩnh. Bây giờ mà mang nó đi có khi nó điên luôn đấy!" Anh trai của Trần Tông, Trần Trạch, lên tiếng.
"Phải rồi. Cháu thấy để anh ấy ở lại đây vẫn tốt hơn!" Đinh Hương gật gù, đồng tình với Trần Trạch.
"Điều kiện ở đây không tốt. Với lại, không thể nhờ vả người ta như vậy được..." Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Nguyễn Ân.
Cô hít một hơi sâu, ngước lên nhìn ông Trần. "Cháu sẽ chăm sóc anh ấy..."
Người nhà Trần Tông có vẻ không ngạc nhiên, có thể họ cho rằng chỉ là ý kiến nhất thời của cô. Ngược lại, Nguyễn Đại Vỹ bật dậy khỏi ghế, chỉ vào mặt em gái, nói. "Em điên à? Em có rãnh thì về chăm sóc ba mẹ, tội tình gì mà lại đi chăm sóc cậu ta? Em đúng là điên thật rồi!"
Ông Trần vỗ vai Đại Vỹ trấn an, kêu anh bình tĩnh. "Cậu bình tĩnh đã, tôi cũng không bắt em gái cậu chịu thiệt đâu. Còn cô gái..." Ông ta đứng trước mặt Nguyễn Ân. "... con cứ suy nghĩ cho kĩ. Nếu con ở bên cạnh Trần Tông, đó là điều thiệt thòi cho con. Con không ở cạnh nó, ta cũng hiểu được... Hãy suy nghĩ thật kĩ!"
Nguyễn Đại Vỹ định làm ầm lên lần nữa thì bị Nguyễn Ân kéo đi. Đến một góc xa xa, cô nhìn anh, thờ dài ba lần rồi mới mở lời. "Em muốn chăm sóc anh ấy suốt phần đời còn lại, dù anh ấy có khỏi hay không em vẫn muốn bên cạnh anh ấy..."
"Nhưng tại sao? Anh đã nói chúng ta không mắc nợ cậu ta, việc gì..." Anh siết chặt bàn tay, nỗi bực bội không biết giải tỏa ở đâu.
"Đại Vỹ, em nợ anh ấy!" Giọng cô đều đều, ánh mắt kiên định. "... Tối hôm trước ngày xảy ra tai nạn, anh ấy gọi điện cho em,..." Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt. "... anh ấy hỏi có phải anh ấy chết em sẽ tha thứ cho anh ấy không... Và em trả lời là phải. Em như vậy thì có khác gì gϊếŧ anh ấy không..." Cô vỡ òa, nước mắt đua nhau lăn dài trên gương mặt hao gầy của cô.
Nguyễn Đại Vỹ lặng người khi nghe cô nói. Anh chưa từng yêu ai sâu đậm đến mức này, nên không thể hiểu được cảm giác của cô lúc này.
Anh ngồi bên cạnh cô, để cô khóc trên vai anh, lẳng lặng nghe tiếng nước mắt rơi. "Nếu em đã quyết như vậy, thì cứ làm đi. Có ấm ức gì cũng phải nói với anh. Nín đi!"
Cô gật đầu, lấy áo anh lau nước mắt. "Em xin lỗi. Để anh chăm sóc ba mẹ một mình!"
"Anh nuôi ba mẹ thì sau này tài sản của ba mẹ cho anh hết, có gì mà phải xin lỗi!" Anh dùng tay áo lau sạch nước mắt giúp cô.
Trần Trạch mang cháo ở nhà nấu lên cho Trần Tông. Nguyễn Ân cẩn thận đút cho anh ăn từng muỗng. Mọi sinh hoạt của anh đều là một tay cô lo hết. Anh không nói được, chỉ ậm ự, rồi cười ngốc nghếch với cô.
Bác sĩ nói bây giờ anh phải tập lại từ đầu, từ ăn uống cho đến nói năng. Cứ như anh được sinh ra một lần nữa.
Có một điều rất thú vị, đó là mỗi lần Nguyễn Ân cử động hay làm bất cứ thứ gì Trần Tông cũng nhìn cô rồi cười hạnh phúc.
Ông Trần nói ngày mai họ phải lên máy bay, nhằm tránh sự bàn tán của đám đông. Công việc của anh đều được giao cho Trần Trạch giải quyết.
Theo lời của Nguyễn Đại Vỹ, hồi học Đại học Trần Tông nói anh muốn sống ở Nhật. Đại Vỹ kể, Trần Tông thường đọc cuốn "Totto-chan bên cửa sổ", anh muốn được đến Nhật để cảm nhận mọi cảnh đẹp trong cuốn sách nhắc tới. Thế là họ đến Nhật. Ông Trần không phản đối, chỉ yêu cầu cô nghe theo sự sắp xếp của ông. Ông ta không muốn Trần Tông thiếu thốn thứ gì, cũng như không muốn cô phải chịu thiệt.
Trước khi đi, Nguyễn Ân không có cơ hội gặp ông bà Nguyễn, vì họ đi du lịch chưa về, chỉ có thể gọi điện báo rằng cô phải đi công tác ở nước ngoài. Ông bà không hỏi nhiều do đường truyền bất ổn, dặn dò cô đôi câu rồi ngắt máy.
Ở trên máy bay, Trần Tông rất ngoan. Anh thích thú với con Masupilami bằng bông, cứ ôm ghì lấy nó không buông. Vừa đặt chân xuống máy bay, cô đã được một chàng trai người Nhật chờ sẵn. Anh ta đưa cô đến gặp bác sĩ điều trị cho Trần Tông.
Tiếng Nhật là ngoại ngữ thứ hai mà cô buộc phải học khi học Đại học, nhờ đó mà cô dễ dàng giao tiếp được mấy câu thường ngày với mọi người. Anh chàng lái xe - Yue - bất ngờ vì cô nói được tiếng Nhật. Hai người trò chuyện qua lại thì Trần Tông bỗng phát cáu.
Anh kéo áo cô, hàng lông mày nhíu vào nhau, phát ra mấy chữ không tõ ràng. "Mẹ... Khong cho... nói".
Cô hỏi lý do tại sao, anh càng bực bội hơn, ném con Masupilami đập vào ghế trước mặt.
Bất ngờ trước hành động xấc xược của anh, cô chỉ biết im lặng nhặt con Masupilami lên giúp anh, sau đó quay mặt nhìn ra bên ngoài. Cô không biết rằng mọi chuyện sau này còn khó khăn hơn như vậy nữa.
Có nhiều lần Trần Tông trốn đi, cô phải chạy khắp nơi kiếm anh, đến nỗi hai chân sưng tấy vẫn phải lết đi tìm anh. Cuối cùng về nhà lại thấy anh ngồi trước cửa đợi.
Có nhiều lần Trần Tông hất đổ cả tô canh nóng hổi vào người cô, mà cô không mắng anh dù chỉ một câu. Chỉ lẳng lặng đi thay đồ rồi bôi thuốc chống bỏng.
Có nhiều lần khi tắm cho Trần Tông, anh không biết sức đàn ông của mình mạnh hơn cô, thế là cứ nhấn cô xuống bồn nước.
Có nhiều lần cô cạo râu giúp anh, vô tình cắt một vết xước vào da, anh cáu kỉnh khiến lưỡi dao cứa một đường dài trên cánh tay cô.
Có nhiều lần cô bị vấp té vì mấy mẩu lego Trần Tông chơi xong không cất gọn lại.
Có nhiều lần cô đưa anh đi dạo. Anh muốn vào khu trò chơi của trẻ em mà cô không cho, thế là anh đẩy cô ngã. Tay chân cô có rất nhiều vết thương.
Mọi chuyện cô đều nhẫn nhịn. Nhưng nỗi ấm ức dồn nén lâu ngày nhất định sẽ bùng nổ thành cơn thịnh nộ.
Đó là một buổi chiều, tuyết rơi cao gần một mét nên Yue không thể mang pizza đến được. Mà Trần Tông thì cứ nằng nặc đòi ăn pizza. Cô dỗ dành anh, bảo rằng tuyết nhiều quá, không thể ra ngoài ăn pizza được. Anh không chịu, la hét om sòm đòi cô dẫn đi ăn.
Bao buồn phiền mệt mỏi tích tụ cả tháng nay, cuối cùng cô không chịu đựng thêm được nữa.
Nguyễn Ân ngồi phịch xuống ghế sô pha, cô ôm mặt mà khóc. "Sao anh cứ như vậy chứ? Anh có biết em mệt mỏi thế nào không? Em vẫn ôm hi vọng anh sẽ hết bệnh. Ngày nào anh cũng đòi hỏi đủ thứ, em đều chấp nhận hết. Vậy mà sao anh không nghe lời em?... Em thực sự mệt mỏi lắm rồi..."
Trần Tông thấy cô khóc, anh từ từ ngồi xuống dưới chân cô, bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Mẹ..." Anh gọi, đặt tay lên đầu gối cô.
Nguyễn Ân vẫn chưa hết tức giận. Cô lấy cái ví nhỏ màu xám ra, ném cho anh. "Tiền đó, muốn làm gì thì làm đi. Đừng làm phiền em..."
Tiếng gọi "mẹ" lại phát ra một lần nữa. Trần Tông gục đầu lên đùi cô, cảm thấy hơi sợ. Chứng kiến hành động ngây dại đó của anh, Nguyễn Ân càng bực bội hơn. Cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó đứng dậy chạy vào phòng, khóa chặt cửa lại rồi ôm gối ngồi khóc.
Tiếng đập cửa cùng tiếng khóc lóc thảm thương từ bên ngoài truyền đến, cô mặc kệ mấy lời kêu van của anh, cứ ngồi lì trong phòng.
"Mẹ, con sai rồi, con không đòi pizza nữa đâu. Con chỉ muốn mẹ thôi! Con chỉ muốn mẹ thôi mà!" Tiếng khóc của anh khiến mình cô dịu xuống.
Cô cho rằng mình sẽ bên cạnh và chăm sóc anh cả đời, nhưng khi nhìn thấy vài cặp vợ chồng hạnh phúc, cô lại thấy tủi thân vô cùng. Có vài lần cô nghĩ đến chuyện mang trả anh lại cho nhà họ Trần, lúc đó cô thực sự tuyệt vọng với tình trạng của anh. Cứ ngây dại suốt cả đời như vậy, liệu tình yêu của cô có đủ lớn để đánh bại nỗi yếu đuối kia không?
Cánh cửa mở ra, Nguyễn Ân bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh tanh, còn Trần Tông thì khóc đến sưng cả mắt.
"Con muốn mẹ thôi!" Trần Tông vòng tay trước ngực, đầu cúi xuống. Anh lặp lại câu đó nhiều lần như đang niệm chú.
Nguyễn Ân ôm anh, vỗ nhẹ vào vai anh vì thấy có lỗi khi để anh khóc thê thảm như vậy.
Từ đó về sau, anh không còn đòi cô bất cứ thứ gì, khi thích món đồ nào đó, anh sẽ nhớ kĩ cửa hàng bán, rồi chờ đến lúc được nói chuyện với ông Trần kêu ông mua cho anh món đồ anh thích. Cái tên chú Nhiều Tiền cũng từ đó mà ra.