Mẫn Tuế vốn tưởng rằng lần tiếp theo gặp giám đốc Lục phải đến ngày nào năm nào, ai biết lúc cậu mới đặt con lên giường cho nó tự sinh..... Không phải, cho nó tự chơi thì tiếng đập cửa "cốc cốc" lại vang lên.
Mẫn Tuế cho nhóc con ngoan ngoãn chờ trên giường, mình lê dép đi ra, mở cửa là thấy giám đốc Lục.
"Rầm" một tiếng, Mẫn Tuế đóng cửa.
Má? Sao Lục Nhiên Tri lại đến đây? Lẽ nào vì làm cho cậu và nhóc con chuyển nhà, hắn còn đưa người dỡ nhà đến uy hϊếp cậu?
Mẫn Tuế nghĩ nghĩ, lát nữa có phải là cậu nên biểu diễn cho Lục Nhiên Tri cái gì mà đạp cửa không?
Lục Nhiên Tri đứng ở cửa, nhìn thấy cửa hé ra một cái khe, Mẫn Tuế thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc Lục, sao anh lại đến đây?"
Mẫn Tuế kéo cửa ra một chút, thấy bên cạnh và đằng sau Lục Nhiên Tri không có ai, có chút tò mò: "Giám đốc Lục, anh đến một mình?"
Lục Nhiên Tri bất đắc dĩ nhìn con rùa này, giơ tay đẩy đầu rùa, nói: "Đi vào nói sau."
"Ồ." Mẫn Tuế mở cửa ra, cho Lục Nhiên Tri vào, đóng cửa lại vọt qua Lục Nhiên Tri, chạy vào phòng ôm con ra.
Lục Nhiên Tri đánh giá căn phòng này, thấy Mẫn Tuế ôm con ra, hỏi: "Cậu ở chỗ này?"
"Đúng vậy." Mẫn Tuế buông con ra, vỗ mông nó.
Lục Nhiên Tri vừa mới ngồi xuống sô pha, nhóc con đã bình bịch chạy tới, nó còn nhớ hắn là ba lớn, đi qua vui vẻ chia sẻ đồ chơi cho ba lớn.
Nhóc con lên sô pha, dùng chân ngắn bò lên ngồi cạnh Lục Nhiên Tri, nghiêm túc chơi đồ chơi.
Mẫn Tuế muốn rót cho Lục Nhiên Tri chén nước, kết quả phát hiện trong nhà dường như không có cốc uống nước cho khách, nghĩ nghĩ, tìm một hộp sữa trong đống đồ ăn vặt của con, đặt ở trước mặt Lục Nhiên Tri.
Sữa phát triển trí não Q.Q.
Lục Nhiên Tri nhìn sữa: "?"
Mẫn Tuế trấn tĩnh nói: "Có tới có lui. Chỗ tôi không có cốc, giám đốc Lục uống sữa vậy, sữa này nhóc con thích uống lắm."
Nhóc con thấy sữa trên bàn, dời mông muốn vươn tay lấy, tiếp theo đã bị một đôi tay mạnh mẽ hữu lực kéo về.
Nhóc con ngơ ngác nhìn Lục Nhiên Tri.
Mẫn Tuế ngồi trên thảm, để sữa xa một chút, nói với nhóc con: "Con vừa uống một hộp rồi, không được uống nhiều."
"Ba ba....." Nhóc con ủy khuất nhìn ba nhỏ.
Mẫn Tuế: "Gọi ba cũng vô dụng."
Lục Nhiên Tri nhìn một lớn một nhỏ giao lưu, trong mắt hiện lên ý cười.
Nhóc con xoay người, đưa lưng về phía ba nhỏ, tỏ vẻ mình không vui.
Mẫn Tuế không nhìn thằng bé đang không vui, quay đầu hỏi Lục Nhiên Tri: "Giám đốc Lục, anh tìm tôi có việc gì?"
Không đợi Lục Nhiên Tri trả lời, Mẫn Tuế lại tung một câu: "Sao anh biết chỗ tôi ở? Tôi nhớ tôi không để danh thϊếp hay giấy tờ gì ở chỗ anh mà."
Lục Nhiên Tri: "..........."
Lục Nhiên Tri mặt không chút thay đổi nhìn Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế: "Ok tôi câm miệng, anh nói."
"Điều tra." Lục Nhiên Tri túm lấy bé con muốn tuột xuống sô pha, nói thật cho Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế "Ồ" một tiếng, hiển nhiên cũng không có hứng thú với biện pháp điều tra của hắn.
Mẫn Tuế thấy biểu tình Lục Nhiên Tri có chút căng thẳng, cười nói: "Giám đốc Lục, anh không cần căng thẳng vậy đâu, nó không phải lần đầu tiên bò lên bò xuống như vậy, là tay già đời. Đúng không nha Mẫn Diệc?"
Nhóc con nghe được ba nhỏ gọi tên mình, xoay đầu nhìn Mẫn Tuế: "Ba ba?"
Mẫn Tuế trợn mắt nói dối: "Anh xem, con anh cũng thừa nhận."
Lục Nhiên Tri: "........" Hắn có lẽ đã đoán được sau khi Mẫn Diệc lớn lên có tính tình thế nào.
Nhóc con rất thích ba nhỏ, cũng thích nhất là chui trong lòng ba nhỏ. Mẫn Diệc lục túi nhỏ của mình, sờ sờ, sờ một lúc lâu mới lấy một cái kẹo hoa quả ra, sau đó vươn tay với Lục Nhiên Tri, kẹo hoa quả màu cam nằm gọn trong tay.
"Ba ba, thử." Nhóc con nhìn Lục Nhiên Tri, nói.
Mẫn Tuế lăng lăng nhìn kẹo hoa quả trên tay con, hỏi: "Mẫn Tiểu Diệc, con lấy kẹo ở đâu ra?"
Nhóc con nghĩ nghĩ, nói: "Nhất nhất, cho ba, con gỏi!"
Mẫn Tuế có năng lực lý giải ngôn ngữ của con trai, nói: "Cô Triệu cho con?"
"Đúng na!" bé con gật đầu, sau đó lại lấy một cái kẹo hoa quả màu hồng để lên tay ba.
Mẫn Tiểu Diệc nhìn ba nhỏ, lại nhìn ba lớn, lại gật đầu, nói: "Kẹo ngon, con ngon, ăn thử."
Con trai, là kẹo ngon, không phải con ngon....... Mẫn Tuế bất đắc dĩ, phải tiếp tục hoàn thiện hệ thống ngôn ngữ cho nhóc con mới được.
Lục Nhiên Tri nhìn biểu tình bất đắc dĩ trên mặt Mẫn Tuế, lại nhìn nhóc con chờ mong nhìn hắn, không có nhiều do dự cầm kẹo hoa quả.
"Cảm ơn." Lục Nhiên Tri vươn tay sờ sờ đầu con trai.
Thằng nhóc sáng mắt lên, đứng dậy, bình bịch đi đến trước mặt Lục Nhiên Tri, vươn tay muốn ba lớn ôm một cái, "Ba ba?"
Tối hôm qua giám đốc Lục đã suốt đêm học tập《 Một trăm cách dạy con 》,《 Dạy bạn làm ông bố tốt thế nào 》,《 Ba mươi sáu cách làm ba tốt 》, hắn cảm thấy hắn đã hiểu được thế nào mới là ông bố bỉm sữa.
Lục Nhiên Tri ôm nhóc con lên đùi cho nó ngồi.
Bé con hít mũi, mùi trên người ba lớn rất thơm, thơm như ba nhỏ.
Mẫn Tuế chống cằm, nhìn hai ba con giao lưu, nghĩ thầm Lục Nhiên Tri không lạnh lùng như lời trên mạng.
Mẫn Tuế không biết là bởi vì Mẫn Diệc là con hắn, có huyết thống thân thuộc với hắn, nếu con nhà khác như vậy, Lục Nhiên Tri chẳng thèm nhìn.
Tiêu chuẩn kép này khá nghiêm trọng.
Mẫn Tuế nhìn một hồi mới nhớ ra Lục Nhiên Tri chưa trả lời câu hỏi của cậu: "Giám đốc Lục, anh còn chưa nói anh tới đây làm gì?"
Lục Nhiên Tri ôm con, nghe Mẫn Tuế hỏi hắn, nói: "Hôm qua tôi hỏi em, tới nghe đáp án."
Mẫn Tuế cảm thấy kỳ quái, sau đó nói: "Trực tiếp gọi điện thoại không phải được rồi sao?"
Lục Nhiên Tri trầm mặc, sau đó nói: "Tôi không có số điện thoại của em."
Mẫn Tuế: ".........." Ồ, cậu nghe được một tia ủy khuất trong giọng của giám đốc Lục.
Mẫn Tuế cười mỉm, "Vậy giờ cho số cũng không muộn."
Mẫn Tuế đọc một chuỗi số, trí nhớ của Lục Nhiên Tri tốt, nghe một lần là nhớ kỹ.
Lục Nhiên Tri gọi vào số này, tiếng chuông di động của Mẫn Tuế vang lên, xác định không lầm, Lục Nhiên Tri tắt đi. Mẫn Tuế cũng thuận tiện lưu số riêng của hắn vào, cũng ghi tên: Giám đốc Lục.
Giải quyết xong chuyện số điện thoại, Mẫn Tuế dời đề tài đến chuyện Lục Nhiên Tri nói hôm qua. Cậu nói: "Giám đốc Lục, kỳ thật hôm qua lúc tôi đi đã trả lời anh rồi, một mình tôi cũng chăm con được."
Nhóc con rất nể tình gật đầu, nghiêm túc nói với ba lớn: "Ba ba, ngoan."
Mẫn Tuế: "..........." Tuy rằng được con khen, nhưng không biết vì sao cậu chẳng vui chút nào.
Mẫn Tuế bất đắc dĩ sửa đúng tính từ của con, nói: "Con trai, con phải khen ba giỏi mới đúng, không phải khen ba ngoan."
Nhóc con chớp chớp mắt, không hiểu hai từ này có gì khác nhau, bi bô nói: "Khen, khen con, ngoan!"
Đúng vậy, nhóm cô dì khen nhóc con nhiều nhất là chữ "ngoan" này, cho nên bé cũng học được từ này nhanh nhất.
Mẫn Tuế bất đắc dĩ gật đầu: "Rồi rồi rồi, con ngoan nhất."
Mẫn Tuế có lệ ứng phó con, lại tiếp tục có lệ ứng phó giám đốc Lục.
Mẫn Tuế nói: "Giám đốc Lục, chuyện đêm đó là ngoài ý muốn, ai biết sao hai chúng ta lại ngủ với nhau chứ. Thằng bé này cũng là ngoài ý muốn, cho nên tôi cảm thấy anh không cần phải nói cái gì mà sẽ chịu trách nhiệm với chúng tôi. Đương nhiên, nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm, tôi cũng không ngăn cản anh, anh chịu trách nhiệm với con là được."
Lục Nhiên Tri nghe lời Mẫn Tuế nói, nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý những lời này.
Lục Nhiên Tri đang muốn mở miệng, Mẫn Tuế đã giành trước một bước nói cho hết lời: "Giám đốc Lục, quyết định vậy đi. Xong, cứ như vậy đi, tan họp."
Bé con cổ động: "Ba ~~!"
Lục Nhiên Tri: "..........."
Một cuộc họp chỉ có hai người lớn thêm một thằng nhóc, dùng năm phút đồng hồ, đã nói xong nội dung chủ yếu.
Lục Nhiên Tri phát hiện, hắn luôn cảm thấy rất bất đắc dĩ với một lớn một nhỏ này, nhưng nhiều hơn là..... dung túng.