Chương 4: Uống hộp sữa này

Không đợi Phương Bác Giản tìm Lục Nhiên Tri, Mẫn Tuế đã chủ động tìm đến trước.

Chuyện là như vậy, Mẫn Tuế nộp tiền thuê nhà xong, nhìn tiền trong tài khoản chỉ có ba số, bắt đầu suy ngẫm nhân sinh. Cậu có thể không ăn không uống một ngày, nhưng nhóc con không được, đã hơn một tháng cậu không nhận vẽ rồi, tiếp tục như vậy chưa chắc đã còn tiền mua sữa.

"Con trai, con nói xem, chúng ta nên đi tìm ba lớn không?" Mẫn Tuế nói xong, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu con trai, kinh hỉ nói, "Con đồng ý? Tốt quá, chúng ta ăn cơm xong phải đi tìm ba lớn, bằng không hai chúng ta sớm hay muộn cũng đói chết."

Nhóc con ngơ ngác nhìn ba nhỏ đột nhiên hưng phấn, tuy rằng không rõ vì sao cậu vui vẻ như vậy, nhưng nhìn thấy ba cười, nó cũng cười theo.

Mẫn Tuế vui vẻ xong, nhéo hai má trắng nõn của nó, ghét bỏ: "Chậc, ngờ nghệch."

"Ba ba!" Nhóc con ôm hai chân Mẫn Tuế cười đến là vui vẻ.

Mẫn Tuế: "........." Xong rồi, nhóc con ngốc, cũng không biết Lục Nhiên tri có ghét bỏ không.

-

Phương Giản Bác đi vào công ty của Lục Nhiên Tri, lên thang máy trực tiếp đi vào văn phòng giám đốc.

"Lão Lục, tôi nói với ông một..... chuyện?" Phương Giản Bác nghẹn lời, lúc nhìn thấy Mẫn Tuế và nhóc con ngồi trên sô pha, cuối cùng chỉ còn lại có một chữ.

Lúc Mẫn Tuế nhìn thấy anh cũng có chút kinh ngạc, đây không phải là người đàn ông gặp mặt ở trung tâm thương mại sao?

Lục Nhiên Tri đang dùng điện thoại riêng gọi điện cho thư ký, nhờ anh lấy chút đồ ăn vặt thích hợp cho trẻ con khoảng một hai tuổi. Cúp máy, lúc này Lục Nhiên Tri mới nhìn Phương Bác Giản, "Ông tới làm gì?"

"Không." Phương Bác Giản hồi thần, sau đó kéo Lục Nhiên Tri qua một bên, "Lão Lục, hôm qua tôi đã muốn nói với ông rồi, nhưng mẹ tôi đột nhiên gọi tôi về nhà, lúc nhất thời tôi quên mất."

Lục Nhiên Tri thần sắc lãnh đạm nhìn Phương Bác Giản, nói: "Nói gì?"

"Hôm qua lúc tôi đi trung tâm thương mại thấy vợ con ông. À, chính là một lớn một nhỏ đang ngồi trên sô pha ấy." Phương Bác Giản nói xong liếc mắt nhìn Mẫn Tuế và thằng nhóc ngồi trên sô pha một cái, "Tôi thấy thằng nhóc này, má nó, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của tôi là ông cải lão hoàn đồng."

Lục Nhiên Tri nghe vậy, nhìn thoáng qua Mẫn Tuế và nhóc con, tiếp theo nhìn thấy nhóc con túm quần Mẫn Tuế xuống sô pha, bình bịch chạy đến chỗ hắn.

Quần bị kéo, Lục Nhiên Tri cúi đầu, nhóc con túm quần tây trang của hắn, bi bô nói với hắn: "Ba ba, Diệc Diệc, đi tiểu!"

Nhóc con ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên Tri. Ba nói với nó, đây là ba của nó, là ba lớn.

Lục Nhiên Tri sửng sốt.

Nhóc con thấy ba lớn không để ý tới nó, rất tự giác đi đến chỗ Phương Bác Giản, thay đổi đối tượng kéo quần: "Tú tú, Diệc Diệc, đi tiểu!"

Nếu không đi tiểu sẽ ướt quần.

Phương Bác Giản bị cục bột này manh, ngồi xổm xuống vội gật đầu: "Được được được, chú đưa cháu đi tiểu."

Phương Bác Giản dắt tay nhóc con, đang định dẫn nó vào WC đi tiểu, lại bị Lục Nhiên Tri ngăn lại.

"Tôi đưa nó đi." Lục Nhiên Tri thần sắc lãnh đạm, ôm nhóc con lên, động tác có chút cứng ngắc, không được tự nhiên.

Phương Bác Giản nhún vai.

Lục Nhiên Tri đưa nhóc con đi tiểu, Phương Bác Giản thừa dịp tiến đến bên cạnh Mẫn Tuế ngồi xuống, chỉ vào mặt mình, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không?"

Mẫn Tuế gật đầu, "Nhớ."

"Mà cũng đúng, chúng ta hôm qua mới......."

Mẫn Tuế: "Anh là người mua bαo ©αo sυ ở trung tâm thương mại ngày hôm qua."

Phương Bác Giản: "...... cũng không cần nhớ rõ chi tiết nhỏ như vậy đâu. Giới thiệu một chút, tôi tên là Phương Bác Giản, Bác trong bác sĩ, Giản trong đơn giản."

Mẫn Tuế gật đầu, "Mẫn Tuế, Tuế trong tuế tuế bình an. Nhóc con tên là Mẫn Diệc, Diệc trong diệc chính diệc tà."

Phương Bác Giản gật đầu, nói: "Aiz, cậu không biết đâu, hôm qua tôi thấy Diệc Diệc thật sự là hoảng sợ, nó thật sự giống lão Lục khi còn bé."

Mẫn Tuế buồn bực hỏi: "Không giống tôi chút nào sao?"

Phương Bác Giản sửng sốt, cười nói: "Không phải, giữa mặt mày vẫn có bảy tám phần giống cậu."

Nhóc con đi tiểu về, bật người giãy khỏi tay Lục Nhiên Tri chạy về chỗ Mẫn Tuế, rúc vào trong lòng ba.

Lúc này vừa vặn trợ lý cầm một túi đồ ăn vặt vào, để xuống rồi lui ra ngoài.

Vừa lúc bắt đầu nói chính sự.

Mẫn Tuế ôm nhóc con đặt lên đùi cho nó ngồi yên, tiếp theo không nói một tiếng nhìn Lục Nhiên Tri, chờ hắn mở miệng.

Phương Bác Giản nhìn Lục Nhiên Tri, lại nhìn Mẫn Tuế, mở miệng nói: "Hay là...... tôi đưa Diệc Diệc đi ra ngoài chơi, hai người nói chuyện?"

Thằng nhóc cầm một cái kẹo que, là ba lớn đưa cho nó.

Lục Nhiên Tri chỉ cửa, nói với Phương Bác Giản: "Ông đi ra ngoài."

"?????" Phương Bác Giản chỉ vào mình, không thể tin nhìn Lục Nhiên Tri, "Tôi đi ra ngoài?"

Mẫn Tuế lấy ngón tay nhóc con chọc bả vai Phương Bác Giản, nói: "Việc nhà. Người ngoài không nên xía vào."

Phương Bác Giản nghĩ, hình như rất có lý. Anh gật đầu, đứng dậy, "Vậy hai người nói chuyện, tôi đi tìm trợ lý."

Cửa bị kéo ra, lại bị đóng lại, trong văn phòng giám đốc to như vậy chỉ còn Lục Nhiên Tri, Mẫn Tuế cùng với một cục bột nếp ngốc nghếch.

Lục Nhiên Tri ngồi vào sô pha bên kia, động tác tao nhã vắt chân bắt chéo, thần sắc không rõ.

"Cho nên, giám đốc Lục còn nhớ lời tôi nói với anh mười lăm phút trước không?" Mẫn Tuế nghĩ nghĩ, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vậy cậu mở miệng trước.

Lục Nhiên Tri trầm mặc, mở miệng, "Ngày đó tôi có để danh thϊếp ở tủ đầu giường."

Mẫn Tuế: "Tôi biết chứ."

Ngữ khí thản nhiên làm cho Lục Nhiên Tri không biết nói gì cho được.

Lục Nhiên Tri hỏi: "Em mang thai.... Vì sao không đến tìm tôi chịu trách nhiệm?"

Mẫn Tuế nói: "Lúc ấy ai biết một phát là trúng đâu."

Lục Nhiên Tri: "........"

Đề tài đã chết.

Lục Nhiên Tri hỏi: "Hai năm này là một mình em nuôi con?"

Mẫn Tuế nói: "Kể ra cũng không phải, tôi ở quê có cô chú hàng xóm trông con giúp, hiện tại thì có cô Triệu tầng dưới trông giúp."

Lục Nhiên Tri: "........"

Đề tài lại chết.

Mẫn Tuế dựng thẳng ngón trỏ lên, nói với Lục Nhiên Tri: "Giám đốc Lục, tôi không phải đến ăn vạ anh. Gần đây thu nhập của tôi không tốt lắm, không nuôi nổi con nữa, cho nên nhờ anh hỗ trợ nuôi một đoạn thời gian. Chờ tôi nhận được đơn hàng, tôi sẽ đón con về."

Mẫn Tuế dừng một chút, nói tiếp: "Sau đó tôi sẽ trả tiền lại cho anh."

Nào biết Lục Nhiên Tri nghe cậu nói như vậy, không lộ ra biểu tình vừa lòng mà nhíu mày, lãnh đạm nói: "Mẫn Tuế, tôi cũng là ba đứa bé."

Mẫn Tuế gật đầu, cảm thấy Lục Nhiên Tri nói lời này rất là kỳ cục, nói: "Tôi biết anh cũng là ba của thằng bé, chứ không lẽ nó là tôi tự thụ tinh?"

Lục Nhiên Tri: ".........."

Lục Nhiên Tri hít sâu một hơi, bắt buộc mình tỉnh táo lại, không nóng giận.

Lục Nhiên Tri lại mở miệng, nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em và con." Nghĩ nghĩ, lại nói tiếp, "Ngày mai hoặc là ngày mốt, em chọn thời gian chuyển nhà."

"Chuyển..... Đến đâu?" Mẫn Tuế mờ mịt hỏi.

"Chuyển đến chỗ tôi." Lục Nhiên Tri nói, "Tôi sẽ tìm một bảo mẫu đến chăm..... con của chúng ta."

Nói đến nửa sau, Lục Nhiên Tri dừng một chút, hiển nhiên vẫn không quá quen nói lời này.

"Không được!" Mẫn Tuế quyết đoán cự tuyệt.

Lục Nhiên Tri nhíu này, kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Chuyển đến chỗ tôi tốt hơn, có bảo mẫu chuyên nghiệp chăm con."

"Hôm qua tôi mới nộp tiền thuê nhà, như vậy hơn hai nghìn tệ của tôi không phải là bị ngâm nước sao?" Mẫn Tuế nói.

Lục Nhiên Tri: "........." nhóc tham tiền.

Nhóc con mở to mắt nghe ba lớn ba nhỏ nói một lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được vùi trong lòng Mẫn Tuế ngủ.

Mẫn Tuế cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ thay đổi tư thế cho con, cho nó ngủ thoải mái một chút, đồng thời thầm thì: "Cái tính thích ngủ này di truyền từ ai chứ, là mình hay là Lục Nhiên Tri? Khẳng định không phải mình, mình không ham ngủ."

Lục Nhiên Tri: "........." Hắn nghe được đấy.

Mẫn Tuế lại dẫn đề tài lên người giám đốc Lục, nói: "Giám đốc Lục, hỏi anh một câu. Anh......."

Mẫn Tuế còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Nhiên Tri cắt lời: "Tôi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật."

Mẫn Tuế: ".........."

Mẫn Tuế: "Ồ."

Lục Nhiên Tri nhìn nhóc con ngủ say, nói: "Chỗ tôi có phòng nghỉ, cho nó đi ngủ một lúc đi."

"Hả? Không cần đâu." Mẫn Tuế từ chối.

"Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong, em nhất định phải ôm nó nói chuyện với tôi?" Lục Nhiên Tri hỏi.

"Cũng quen rồi. Tôi nói chứ trước khi anh biết nó, nó khó hầu lắm, ôm nó dỗ nó ngủ, thả nó xuống giường là nó mở mắt ngay." Mẫn Tuế nói lịch sử đau xót lúc trước cho Lục Nhiên Tri nghe.

Lục Nhiên Tri im lặng nghe hết, không cắt lời Mẫn Tuế, văn phòng bình thường rất im lặng lúc này thêm một phần sức sống, mà chủ nhân văn phòng cũng không cảm thấy huyên náo.

Lúc Mẫn Tuế nói hết lời, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hộp sữa.

"?" Mẫn Tuế nghi hoặc nhìn Lục Nhiên Tri.

"Môi khô." Lục Nhiên Tri nói.

"Ồ." biểu tình của Mẫn Tuế có chút ngốc, nhận hộp sữa, sau đó nói, "Tôi tưởng anh muốn biểu đạt là tôi uống hộp sữa này rồi......"

Mẫn Tuế không nói tiếp. Dù sao giám đốc Lục sự nghiệp thành công, có nhan sắc, vẫn không quá phù hợp hình tượng đó lắm.

Mẫn Tuế uống hết sữa, sau đó ợ một hơi sữa, nói: "Giám đốc Lục, tôi cảm thấy đề nghị chuyển đến nhà anh không ổn lắm."

"Lý do?"

Mẫn Tuế đang muốn mở miệng, lại nghe Lục Nhiên Tri nói: "Trừ lý do tiền thuê nhà."

Mẫn Tuế: "........." Được, được rồi.

"Trẻ con lạ giường." Mẫn Tuế nói, "Nó ngủ ở giường khác là không ngủ được, thật đấy."

Kỳ thật không phải, thằng nhóc dính giường là ngủ ngay, nó ngủ ở nhà cô Triệu cũng say sưa như ở nhà. Nhưng trong lúc này, vẫn phải dùng một "lời nói dối thiện ý".

Cứ thương lượng mãi, Mẫn Tuế vẫn không đồng ý chuyển đến biệt thự của Lục Nhiên Tri, ôm nhóc con mới tỉnh vẫn đang mơ màng, cầm thẻ giám đốc Lục cho, tạm biệt hắn.

"Ba ba?" Nhóc con kéo quần Mẫn Tuế, nhìn Lục Nhiên Tri, "Ba ba?"

"Chúng ta phải đi về rồi, tạm biệt ba lớn đi, về sau lại đến tìm ba chơi." Mẫn Tuế nói.

Nhóc con nhìn Lục Nhiên Tri, không nói gì. Nó mới chung đυ.ng với Lục Nhiên Tri được hơn một tiếng, luận về thân mật thì vẫn thân mật với ba nhỏ hơn.

Lục Nhiên Tri gọi trợ lý vào, bảo anh đưa Mẫn Tuế về.

Trước khi Mẫn Tuế đi, Lục Nhiên Tri gọi cậu lại.

Lục Nhiên Tri nhìn thiếu niên trước mắt, nói: "Mẫn Tuế, xuất phát từ chăm sóc con, tôi vẫn hy vọng sau khi em về nghĩ lại chuyện chuyển đến đây."

Mẫn Tuế cười cười, nói: "Cảm ơn giám đốc Lục, nhưng mình tôi vẫn chăm con được."