Đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Mẫn Tuế không bao giờ chỉ cho con mặc một áo mà phải mặc một lớp lót, phủ thêm áo lông vũ dài ở ngoài.
Mẫn Tuế nhìn con số trong tài khoản, cảm thấy thời tiết hiện tại đang giống tâm tình của cậu.
"Con trai, sau khi ba lắp hệ thống sưởi, hết tiền rồi." Mẫn Tuế đặt điện thoại sang bên, chống cằm nhìn nhóc con đang ngồi chơi vui vẻ trên thảm, cảm thấy buồn rầu vì thu nhập kinh tế về sau, "Con nói.... Chúng ta nên đi tìm ba lớn của con không?"
Mẫn Tuế nói xong, mình thở dài trước, "Nhưng ngay cả Lục Nhiên Tri cũng không biết mình có con trai."
Mẫn Tuế ngồi ngẩn ra một hồi, thấy đã sắp mười một rưỡi, chưa đi mua đồ ăn nấu cơm trưa và cơm tối.
"Con trai, đi thôi, đi siêu thị mua đồ ăn nào."
Tuy rằng cuộc sống không đổi, nhưng vẫn phải đi mua đồ ăn.
Mẫn Tuế lấy cặp nhỏ ra, cho nhóc con đeo trên lưng, nắm vòng chống lạc đường. Hai người đi ra khu chung cư, một lớn một nhỏ đều mặc áo lông vũ màu đen, người khác liếc mắt một cái là nhìn ra là hai ba con.
"Sang năm con hai tuổi rồi, phải cai sữa bột đấy." Mẫn Tuế cúi đầu nhìn nhóc con bên chân, nói, "Hở? Như thế lại có thể tiết kiệm tiền sữa bột."
Nhóc con cũng không nghe hiểu lời ba nói, mỗi lần ra đường là nó cảm thấy mình ngầu nhất trên đường, trong mắt không có ai, uy phong lẫm lẫm.
Mẫn Tuế kéo thằng nhóc lại muốn chạy bình bịch lại, cảnh cáo: "Đi theo ba đi, chạy loạn cái gì."
Nhóc con đứng bên chân Mẫn Tuế, nhìn bốn phía, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Tuế: "Ba!"
Mẫn Tuế gật đầu, "Ừ, đúng, con nói cái gì là cái đó." Ngữ khí vô cùng có lệ.
Thấy ba đáp lại, nhóc con đặc biệt cao hứng, hưng phấn "A" một tiếng, lại vọt lên trước vài bước.
Mẫn Tuế bất đắc dĩ nhìn bóng dáng thằng bé hoạt bát, rất là khó hiểu, trước đây cậu không như vậy mà, thằng bé đây là di truyền từ ai...... Ha, đã biết.
Lần này cậu không đẩy xe, trực tiếp dắt con vào khu thực phẩm.
"Hôm nay sao đi mua đồ ăn sớm thế?"
"Lần này muốn mua gì? Ăn cá không, chú bắt con nào to to cho."
"Hôm nay đồ ăn tươi lắm."
Mẫn Tuế vừa mới bước vào khu vực này, bốn phương tám hướng đã truyền đến tiếng của các cô các chú.
Mẫn Tuế đáp lại mấy cô chú đó, cũng nghĩ thầm:
Ừm, mình hot trong siêu thị này."Diệc Diệc, nào, cô có bánh mì." Một bác phụ trách khu thực phẩm tươi tới, đặt một cái bánh mì nho nhỏ vào tay nhóc con, "Đây là bánh mì cô làm, cháu cô cũng như con, nó thích ăn lắm."
Nhóc con nhìn bánh mì đột nhiên xuất hiện trong tay mình, lại ngẩng đầu lên nhìn bà, cuối cùng nhìn Mẫn Tuế, duỗi tay nhỏ ra, đưa bánh mì cho ba xem, "Ba?"
"Cô đưa cho con, con phải nói cảm ơn." Mẫn Tuế cong thắt lưng, sờ sờ đầu con trai, nói.
Nhóc con gian nan hồi tưởng phát âm ba đã dạy mình, sau khi nhớ ra, nó nghiêm túc gật đầu với bà, "Cảm ơn, ạ!"
Bà mặt mày hớn hở gật đầu: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, Diệc Diệc ngoan lắm."
Mẫn Tuế cười cười, nghĩ mình muốn ăn gì, đi đến khu hải sản nhờ chú bán hàng giúp cậu chọn một con cá không có xương. Nhóc con đi sau cậu, nhét bánh mì vào túi nhỏ trên áo, sau đó bước chân nhỏ bình bịch đuổi kịp ba.
Mẫn Tuế mang theo gói to ra bên ngoài trả tiền, hiện tại vẫn rất nhiều người đi dạo siêu thị, Mẫn Tuế liếc mắt một cái nhìn qua, đi đến một chỗ không tính là quá dài xếp hàng.
Người phía trước di chuyển, Mẫn Tuế đi theo, tiến lên từng bước, nhóc con kề sát ba, người nhiều quá có hơi sợ.
Hàng ngũ như là đông lạnh, mấy phút cũng không nhúc nhích. Mẫn Tuế kiễng chân nhìn đằng trước, nghi hoặc sao lại vẫn đứng im.
"Không phải, em hãy nghe anh nói, chuyện này nói ra thì dài..... Biết rồi, em đây là bảo anh câm miệng hay gì."
Một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên cạnh, Mẫn Tuế sửng sốt, quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở quầy bên, đang nghiêm túc chọn lựa..... Mẫn Tuế dời tầm mắt xuống, lập tức dời mắt, nhìn gáy người đằng trước, không chớp mắt.
Phương Bác Giản cũng chú ý tới ánh mắt của Mẫn Tuế, là một thanh niên xinh đẹp đấy. Đáng tiếc, Phương Bác Giản thầm lắc đầu, anh thích nữ.
Đang nghĩ ngợi, Phương Bác Giản liếc thấy thằng nhóc đứng bên cạnh cậu thanh niên, đôi mắt to tròn liếc nhìn khắp nơi.
"Đậu má?!" biểu tình của Phương Bác Giản như là nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm vào mặt của nhóc con, gương mặt này hoàn toàn giống với gương mặt trong trí nhớ của anh.
Nhóc con bám quần ba, thấy một chú đẹp trai nhìn mình. Mẫn Diệc cũng cảm thấy mình là một bé trai ngoan ngoãn lễ phép vâng lời, nhíu mày rối rắm, cuối cùng bi bô chào chú mà mình không quen biết: "Tú tú, chào."
"Chào....." Phương Bác Giản ngơ ngác nhìn nhóc con, thật sự, giống......
Phương Bác Giản ngẩng đầu, nhìn thanh niên kia. Thanh niên gật đầu với anh, xem như chào hỏi.
Đội ngũ rốt cục di chuyển. Mẫn Tuế vỗ vỗ đầu thằng bé, "Con trai, đi thôi."
Nhóc con gật đầu, ngoan ngoãn đi theo.
Phương Bác Giản còn sững sờ tại chỗ, một lát sau anh mới phục hồi tinh thần, vốn muốn chọn đồ mà mặc kệ, đi ra trung tâm thương mại, lấy di động ra gọi điện thoại.
Điện thoại kêu tuýt tuýt, mà không ai nghe.
Phương Bác Giản lòng nóng như lửa đốt, ấn tắt rồi lại gọi lại: "Má nó, Lục Nhiên Tri mau nghe điện thoại đi, bằng không ông thật sự phải cô độc sống quãng đời còn lại đấy."
Phương Bác Giản ngồi trên ghế lái, để di động lên ghế lái phụ, hồi tưởng một lớn một nhỏ vừa nãy nhìn thấy. Thằng bé kia quả thực là Lục Nhiên Tri phiên bản trước đây, rất giống hắn còn giống thanh niên kia đến bảy tám phần.
Hiểu rồi, đây là vợ con của Lục Nhiên Tri.