Chương 4: Anh Tô, ăn kẹo

Thay vì đến trưởng thành như mong đợi, Mộ Kiều Nghiên lại chờ được vào tiểu học.

Chớp mắt đã hơn một năm qua đi, Mộ Kiều Nghiên cao lên không ít, cũng gầy hơn một chút. Khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé đã xuất hiện chiếc cằm nhọn nhọn.

Thấy con gái mình từ sớm đến tối cứ dính lấy Tô Hoài Chiêu, Mộ Vân Sinh và Phương Toàn thương lượng, hay là cho con gái đi học tiểu học sớm một chút, như vậy, hai đứa nhỏ có thể cùng đến trường, cùng tan học.

Hiện tại, Tô Hoài Chiêu tuy còn tuổi nhỏ nhưng lại rất chín chắn, phỏng chừng không bao lâu nữa, con gái đi học tan học sẽ không cần bọn họ đưa đón nữa.

Mộ Kiều Nghiên nghe thấy có thể đi học cùng với anh Tô, tất nhiên mừng rỡ vô cùng.

Cô bé phấn chấn theo ba mẹ đi mua quần áo mới, còn đổi luôn cặp sách mới, dụng cụ học tập mới, sáng hôm sau, vừa ngủ dậy đã chờ sẵn ở cửa nhà họ Tô.

Tô Hoài Chiêu ăn xong bữa sáng ra cửa, thấy phía đối diện đứng sẵn một nhà ba người, khóe miệng hơi cong lên.

"Chú Mộ, dì Phương, Nghiên Nghiên."

"Hoài Chiêu, con chuẩn bị đi học sao? Đúng lúc lắm, chúng ta cùng đi đi." Mộ Vân Sinh cười nói.

Tô Hoài Chiêu vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Mộ Kiều Nghiên, ngẫm nghĩ một chút, cậu lại nuốt trở vào.

"Dạ, cảm ơn chú Mộ."

Lên xe, vợ chồng Mộ gia ngồi ở đằng trước, hai cô cậu nhóc ngồi ở phía sau.

Ngồi trên ghế an toàn, Mộ Kiều Nghiên lại không ngoan chút nào.

Cô lôi cặp sách mới mua của mình ra, khoe cho Tô Hoài Chiêu xem.

"Anh Tô, cặp sách mới của em đẹp không?"

"Ừm."

"Đây là vở mới của em, anh xem."

Cô nhóc nâng cao quyển vở hồng nhạt của mình, đưa tới trước mặt cậu, động tác như dâng lễ vật quý báu.

Tô Hoài Chiêu nhận lấy, lật vài trang rồi trả lại cho cô bé.

Hai người hiện tại đã thân thiết hơn một năm trước rất nhiều.

Chỉ là vợ chồng chú Mộ đang ở phía trước, trước mặt người lớn, từ trước đến nay cậu đều không nói nhiều lắm.

Đã tới trường học rồi. Vì Mộ Vân Sinh và Phương Toàn phải dẫn Kiều Nghiên đi báo danh, làm quen với giáo viên và phòng học, cho nên Tô Hoài Chiêu vào lớp trước.

Xong hai tiết đầu, lúc cậu đang đọc cuốn Thần Điêu đại hiệp, bỗng nghe có bạn học kêu: "Tô Hoài Chiêu, bên ngoài có người tìm cậu kìa."

Tô Hoài Chiêu cao lớn, nhà có điều kiện tốt, học hành luôn dẫn đầu khối, bởi vậy bạn bè cậu bất kể nam hay nữ đều rất yêu mến cậu.

Nam sinh thích làm bạn với cậu, cùng nhau đá cầu.

Nữ sinh thích thỉnh thoảng nói chuyện với cậu vài câu, hoặc thi thoảng hỏi bài. Cho dù là bài tập năm ba tiểu học không quá khó.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người đến tìm Tô Hoài Chiêu, vì thế hầu hết các bạn cùng lớp đều xúm nhau vây lấy cửa, nhao nhao nhìn xem người đến là ai.

Mộ Kiều Nghiên thấy xung quanh có một nhóm anh chị lạ mặt, cô bé hơi sợ sệt.

Nhưng cô bé rất nhớ anh Tô. Sáng nay ba cô có nói, anh Tô học phòng này, nên nhân lúc rảnh rỗi, cô bé đã vất vả bò từng bậc thang lên lầu hai.

Đẩy đám bạn ra, Tô Hoài Chiêu liếc mắt đã nhìn thấy nhóc con đang đứng ở hành lang.

Hôm nay Mộ Kiều Nghiên mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, khoác chiếc áo màu xanh da trời, thắt hai bím tóc, thoạt nhìn tựa như một công chúa bé trong cổ tích.

"Nghiên Nghiên," Vừa thấy cô bé, Tô Hoài Chiêu thoáng mỉm cười, nhưng sau đó lại nhíu mày hỏi: "Sao em lại lên đây?"

Leo từ lầu một lên lầu hai với một cô nhóc thật không dễ dàng chút nào.

"Anh Tô," Mộ Kiều Nghiên cười cong mắt, từ sau lưng cô bé lấy ra một cây kẹo que, đưa đến trước mặt cậu: "Đây, ăn kẹo."

Vì sợ con gái sâu răng, đã rất lâu rồi Phương Toàn không cho cô bé ăn kẹo.

Nhưng vì hôm nay là ngày đầu tiên con gái đi học, sợ nó không thích ứng được với môi trường mới, cô đành phải mua để dụ con.

Tô Hoài Chiêu nhìn cây kẹo trong tay Mộ Kiều Nghiên, đó là loại kẹo cô bé thích ăn nhất, mỗi lần được mua cho đều sẽ vui cả ngày.

Vậy mà giờ này cô bé không tiếc chút nào cho cậu.

Cậu lắc đầu, cười nói: "Em ăn đi, anh không thích ăn kẹo."

Hiện tại cậu đã 8 tuổi rồi, đối với những món ăn vặt thế này đã không còn hứng thú nữa.

Thấy cậu không cần, tiểu Kiều Nghiên hớn hở thu về. Cô bé mở giấy bọc bên ngoài ra, bỏ vào miệng liếʍ một cái.

"Ngọt lắm đó~" Cô bé cười tủm tỉm, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Thấy Mộ Kiều Nghiên như vậy, Tô Hoài Chiêu cười cười.

Cậu nắm lấy tay cô, cười nói: "Anh phải vào học rồi, để anh đưa em về lớp trước."

Từ năm Mộ Kiều Nghiên bị té, Tô Hoài Chiêu rất sợ để cô đi cầu thang một mình.

"Dạ." Cô nhóc ngoan ngoãn đi theo Tô Hoài Chiêu về hướng khối lớp 1.

Đưa Mộ Kiều Nghiên về lớp xong, Tô Hoài Chiêu trở về phòng học, lập tức bị đám bạn vây quanh.

"Tô Hoài Chiêu, cô bé lúc nãy là ai vậy?"

"Tên là gì? Học lớp một sao?"

"Lớn lên hẳn là đẹp gái lắm đấy, trông giống như búp bê, nhìn là muốn nhéo má."

Một đám nhóc ríu rít cậu một câu tôi một câu.

Tô Hoài Chiêu nghe vậy, nghiêm mặt đáp: "Nói cho các cậu biết, cách xa con bé ra một chút. Đó là em gái tôi."

Cậu biết mấy đứa nhóc hay thích bắt nạt mấy bạn nữ nhỏ tuổi, trông càng xinh đẹp càng thích trêu chọc.

Chẳng hạn như kéo tóc, hoặc là bày trò chọc ghẹo.

Việc này nếu xảy ra với người khác, cậu lười quan tâm, nhưng với Nghiên Nghiên thì không được.

Ngoại trừ cậu, trên đời này không ai được bắt nạt cô.

Vì thế, từ hôm đó, toàn bộ trường hạng hai thành phố A đều được truyền tin.

Mộ Kiều Nghiên năm nhất là em gái của Tô Hoài Chiêu năm ba.

Em gái của hotboy thần đồng trong trường, tất nhiên không ai dám đυ.ng vào.

Bởi vậy, thời tiểu học của Mộ Kiều Nghiên có thể nói là vô ưu vô lo, thuận buồm xuôi gió.

Đám con trai đối xử với cô bé rất thân thiện, đám con gái cũng thích chơi với cô.

Quan trọng nhất chính là, mỗi ngày sớm tối đều có thể cùng với anh Tô đi học, tan trường, buổi trưa còn có thể cùng nhau ăn cơm.

Cô bé ghét ăn rau, lần nào anh Tô cũng ăn giúp cô.

Gặp phải bài tập không biết làm, chỉ cần anh chỉ vài câu là cô có thể giải ngay.

Cho nên dù Mộ Kiều Nghiên học hành không thực sự quá nghiêm túc, nhưng trong suốt thời tiểu học, điểm của cô vẫn luôn ở mức khá tốt.

Mỗi lần báo điểm giữa kì và cuối kì, vợ chồng Mộ thị đều rất vừa lòng.