Chương 23: Đây là em gái cậu sao? - Không, đây là bạn gái tôi.

Vừa mới qua thanh minh, đại hội thể thao mùa xuân của cao trung Tuấn Tài liền hừng hừng khí thế bắt đầu.

Thi đấu được chia làm hai ngày, ngày thứ nhất có các hạng mục đẩy tạ, nhảy xa, nhảy cao, còn có thi chạy.

Sáng nay, lớp 10 – 5 của Mộ Kiều Nghiên đạt được thành tích rất tốt, lấy được một giải nhất, hai giải nhì.

Vì vậy, bản thảo mà Mộ Kiều Nghiên viết đặc biệt nhiều.

Sau khi viết xong bản thảo, thấy lớp mình đã thi xong, cô chào tạm biệt nam sinh đưa bản thảo và Tôn Giai Ni, tự mình đi đến ban phát thanh.

Mới vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ bên trong.

“Hoài Chiêu, tớ không biết chữ này, cậu có thể xem hộ tớ không?”

“Ôi, đọc tiếng thứ hai.”

Giọng nói của Tô Hoài Chiêu từ bên trong phát ra, trong trẻo động lòng người, cực kỳ dễ nghe.

Nhưng điều hiện tại mà Mộ Kiều Nghiên để tâm không phải cái này, mà là giọng nữ vừa mới nói chuyện.

Hoài Chiêu…

Sao cô ta lại gọi thân mật như vậy?

Trong lòng cô bé không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.

Cô còn chưa gọi anh như thế đâu.

Trong lòng không vui thì trên mặt cũng không cười nổi.

Cô đẩy cửa tiến vào, đi đến trước bàn Tô Hoài Chiêu đưa bản thảo trong tay cho anh.

“Tô học trưởng, đây là bản thảo lớp 10 – 5, em để ở chỗ này.”

Tô Hoài Chiêu vốn đang chuẩn bị chương trình phát thanh, nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của Mộ Kiều Nghiên liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô nhóc dẩu miệng thật cao, còn có thể treo một bình giấm ở đó.

Anh không kiềm được bật cười, nhưng trong ban phát thanh vẫn còn mấy người, cũng không tiện làm gì với cô, vì vậy gật đầu một cái, cười nói: “Được, Mộ học muội.”

Mộ học muội.

Anh lại gọi cô là “Mộ học muội.”

Cô nhóc lập tức càng không vui.

Cô thừa dịp mọi người xung quanh không để ý, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Hoài Chiêu một cái, lúc này mới giận đùng đùng đi ra ngoài.

Buổi trưa, hai người cũng quá bận rộn nên không có cơ hội cùng nhau gặp mặt, ăn một bữa cơm.

Rất nhanh, đại hội thể thao buổi chiều liền bắt đầu.

Mộ Kiều Nghiên lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ ra mồ hôi.

“Nghiên Nghiên, cố gắng lên! Cậu có thể mà!” Tôn Giai Ni bên cạnh một mực cổ vũ cô.

“Ừ, cố gắng lên!”

Mộ Kiều Nghiên trên mặt thì cười bình tĩnh, nhưng kỳ thật hai chân đã nhũn cả ra.

Mấy người trong lớp đều biểu hiện tốt như vậy, cô cũng rất muốn có một chút cống hiến.

Trong lúc nghỉ giải lao, Mộ Kiều Nghiên lại nhìn về phía đài phát thanh.

Nghĩ đến học tỷ lớp mười hai ở ban phát thanh khi sáng, còn có dáng vẻ Tô Hoài Chiêu khách khí gọi “Mộ học muội.”, cô nhóc tức giận đổi tầm mắt sang hướng khác.

Cho dù hồi hộp như thế nào thì đến hai rưỡi, cuộc thi cũng chính thức bắt đầu.

“Đoàng!”

Tiếng súng của trọng tài vang lên, Mộ Kiều Nghiên và các tuyển thủ đều điên cuồng chạy giống như mũi tên rời khỏi dây cung vậy.

"Mộ Kiều Nghiên, cố lên!"

"Nghiên Nghiên, cố lên!"

Xung quanh đường đua, các bạn học trong lớp sôi nổi cổ vũ cho cô.

Mộ Kiều Nghiên muốn cười với bọn họ một cái, nhưng hiện tại không còn chút sức lực nào.

Nhìn những tuyển thủ xung quanh chạy nhanh như thỏ, trong lòng cô liền hoảng sợ.

Chạy xong một vòng, ngay sau đó là vòng thứ hai, bởi vì lúc bắt đầu chạy đã dùng quá nhiều sức nên bây giờ có cảm giác thiếu sức.

Chạy một lúc, cô cảm thấy cảnh sắc bốn phía xung quanh trở nên mơ hồ.

Đường chạy màu đỏ trông thật dài, tựa như không có điểm cuối vậy.

Mệt quá.

Bước chân của cô dần dần chậm lại.

Ngay khi cô muốn ngồi xuống nghỉ một lát, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc phát ra từ đài phát thanh.

“Mộ Kiều Nghiên lớp 10 – 5 đang thi đấu, cố gắng lên! Bất kể em có đạt được vị trí thứ nhất hay không thì em đều là quán quân duy nhất trong lòng anh…”

Là Tô Hoài Chiêu.

Là giọng nói của anh Tô.

Anh đang đọc bản thảo của cô.

“Dĩ nhiên, nếu như em có thể tiến vào chung kết, anh sẽ tặng thêm cho em một món quà.”

Cái này cái này cái này. . .

Đây không phải là bản thảo của các bạn trong lớp cô, đây là của chính anh.

Mộ Kiều Nghiên vẫn còn đang hốt hoảng, xung quanh đã không ngừng vang lên tiếng thét chói tai.

“A a a a a! Quà của Tô học trưởng, tớ cũng muốn!”

“Không công bằng!!! Sáng nay tớ cũng đạt giải nhất, tại sao lại không được.”

“Quan hệ giữa hai người bọn họ là gì vậy? Hâm mộ quá.”

Hừ, quà của anh Tô, chỉ có thể của một mình tôi, các người đừng hòng mơ tưởng.

Với sự tin tưởng như vậy, cô nhóc lại tăng tốc độ một lần nữa, chạy về điểm cuối.

“Anh Tô.”

Nửa giờ sau, Mộ Kiều Nghiên xuất hiện trước cửa ban phát thanh.

“Nghiên Nghiên.” Tô Hoài Chiêu mỉm cười đi tới, cực kỳ tự nhiên rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô.

“Em vào chung kết rồi.”

Cô bé nghỉ ngơi chốc lát rồi chạy tới, chính là để nói câu này.

“Nghiên Nghiên của anh thật giỏi.”

Tô Hoài Chiêu chạm vào mái tóc mềm mại của cô, dáng vẻ tự hào.

Hoa khôi giảng đường Chu Vi Trần vẫn ở bên cạnh từ đầu đến giờ, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: “Hoài Chiêu, đây là em gái cậu à?”

“Không,” Tô Hoài Chiêu cầm tay cô bé trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong ban phát thanh, nói: “Đây là bạn gái tôi.”

Trong nháy mắt, xung quanh đều yên tĩnh.

Ngay sau đó, có tiếng hít sâu không kiềm được phát ra.

Trời ạ!

Hotboy luôn kiêu ngạo lạnh lùng, lại có bạn gái?!!!

Còn là một học muội lớp mười!!!

Bọn họ đã ở bên nhau từ khi nào?

Tại sao trước đây chưa từng nghe qua?

Trong hai người ai là người chủ động?



Nháy mắt trong đầu mọi người có cả vạn vấn đề muốn hỏi cho rõ.

Nhưng nhân vật chính của trung tâm chủ đề, sau khi nói xong câu này liền nắm tay nhau rời đi thật nhanh.

-----