Chương 20: Trong rạp chiếu phim khıêυ khí©h bị dạy dỗ ngược lại đạt đến cao trào

editor: *TooL*

So với Mộ Vân Sinh đầy bụng thương ức, mộ Kiều Nghiên mấy ngày gần đây có thể nói là cực kỳ vui vẻ.

Hôm nay tan học, cô đã đợi ở cổng trường từ rất sớm.

Hôm nay, là ngày cô và Tô Hoài Chiêu hẹn nhau đi xem phim.

Hai người xem một bộ phim tình cảm thanh xuân, tên là "Mãi mãi 17 tuổi", kể về câu chuyện nam sinh trung học cùng nhau học tập, yêu đương, và cùng lớn lên.

Hai người xem phim trước đây đều là phim khoa học viễn tưởng, tuy rằng hiệu ứng đặc biệt hiện tại rất khá, nhưng xem xong cốt truyện cũng chỉ có vậy.

Lần này thì khác, nhìn diễn viên chính cùng tuổi với mình màn ảnh rộng, Mộ Kiều Nghiên tựa như nhìn thấy mình vậy.

Bất quá, giữa chừng, cô lại bị một đôi nam nữ phía trước hấp dẫn sự chú ý.

Chỉ thấy cô gái vốn đang ngồi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vùi ở giữa hai chân nam sinh, không biết đang làm cái gì.

Tiểu cô nương càng ngày càng thấy kỳ quái, nhịn không được lặng lẽ kéo tay áo Tô Hoài Chiêu, nhỏ giọng nói vào lỗ tai: "Anh Tô, ngươi nhìn hai người kia, bọn họ đang làm gì ở đây nha? ”

Trên thực tế, Tô Hoài Chiêu tinh ý như vậy, anh đã sớm phát hiện ra hành động của hai người kia.

Bất quá, khi phát hiện, cũng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, liền chuyển tầm mắt.

Giờ phút này bị tiểu nha đầu hỏi, anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ chân cô, thấp giọng nói: "Đừng phân tâm, nghiêm túc xem phim. ”

Nhưng mà, lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương há có thể dễ dàng đè xuống như vậy?

Tô Hoài Chiêu càng không cho cô nhìn, cô càng nhìn chằm chằm.

Sau khi quan sát bóng tối mười phút, cô chợt nhận ra.

Ồ, hóa ra họ đang làm vậy.

Trong truyện H, có mơ hồ viết qua.

Chẳng qua, hai người này quá lớn mật, hiện tại trong rạp chiếu phim nhiều người như vậy, bọn họ cư nhiên cứ như vậy mà không kiêng dè.

Một bên cảm thán, một bên len lén liếc Tô Hoài Chiêu một cái.

Chỉ thấy trong tay anh ôm bỏng ngô và coca mà ăn, đang nghiêm túc xem phim.

Cô bé nghịch ngợm cười, đột nhiên, đưa tay ấn lên đúng quần của anh.

Tô Hoài Chiêu bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, anh cuống quít đè bàn tay nhỏ bé làm loạn của nàng, nhìn bốn phía vài lần.

Mắt thấy mọi người xung quanh nghiêm túc xem phim, lúc này anh mới nhỏ giọng nói: "Nghiên Nghiên, mau bỏ tay ra. ”

"Em không ~"

Cô bé đến gần tai anh, mềm mại làm nũng.

Vừa nói, vừa thổi vào tai anh.

"Anh Tô, em trai nhỏ của anh đang lớn."

"Ừm~"

Tô Hoài Chiêu choáng váng trước hành động táo bạo của cô, chọc cả người như bị điện giật.

Anh nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh, trong rạp chiếu phim tối tăm, biểu tình trên mặt cô, ngây thơ mang theo giảo hoạt, rõ ràng khuôn mặt như thiên sứ, lại ở phía dưới làm hành động xấu xa như vậy.

Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên đũng quần của mình, lên xuống nhịp nhàng.

Sau khi cảm thấy cự vật của anh phồng tô, cô cố tình tăng nhanh tốc độ.

Tay còn lại, từ vạt áo sơ mi vươn vào trong, thoáng cái sờ lên cơ bụng anh.

"Nghiên Nghiên, anh nói lại một lần nữa, buông tay." Anh khàn giọng nói.

Màn hình chiếu phim tối sầm lại, Mộ Kiều Nghiên không thấy rõ biểu tình của anh, chỉ từ giọng nói khàn khàn của anh nghe ra cảm xúc lúc này của anh.

"Không buông ~" Cô một lần nữa mềm mại bên tai anh thị uy.

"Được, em cũng đừng hối hận."

Tô Hoài Chiêu nói xong, bỗng dưng lôi kéo cô nằm trên hai chân anh.

"Anh Tô ..."

Cô gái nhỏ chưa kịp hét lên, đôi môi đỏ mềm mại của cô đã bị chặn lại.

Nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo của Tô Hoài Chiêu từ mặt, bao phủ toàn bộ cả người cô.

Cô đã quen với việc hơi hé miệng, để đầu lưỡi anh xông vào.

Cơ hồ trong nháy mắt, liền tìm được đầu lưỡi nhỏ đang trốn tránh, cũng không ôn nhu như ngày xưa, trực tiếp dùng sức, công thành đoạt đất.

"Ừm~"

Tiểu cô nương hoảng sợ trước sự bá đạo của anh, đợi đến khi phản ứng lại, mới phát hiện quần áo của mình đã bị anh xốc lên, bàn tay của anh, đang nắm nhũ hoa của cô, mạnh mẽ xoa nắn.

"Anh Tô ~ phía trước có người ~" Cô thở hồng hộc đẩy anh.

"Nghiên Nghiên," Tô Hoài Chiêu buông môi cô ra, khẽ cười nói: "Đã muộn. ”

Cô trêu chọc anh trước.

Vì vậy, muộn rồi, cô bé của tôi.

Nói xong câu này, anh lại ngồi xuống, tiếp tục nghiêm túc xem phim.

Đối với những người khác, cậu học sinh đẹp trai này đang tập trung vào màn hình lớn.

Mà chỉ có hai người bọn họ biết, tay anh đang không ngừng làm loạn trên ngực cô.

Cách áo T- shirt, anh dùng sức, mặc kệ cô gái nhỏ nhu nhược giãy dụa như thế nào, động tác của anh vẫn thủy chung không ngừng nghỉ.

"A~ha~"

Mộ Kiều Nghiên bị anh xoa nắn làm cho cả người mềm nhũn, cô ngẩng đầu, nương theo ánh sáng yếu ớt trong rạp chiếu phim nhìn anh, chỉ thấy Tô Hoài Chiêu vẻ mặt lạnh nhạt, áo sơ mi trắng như tuyết gọn gàng, đang đem toàn bộ tầm mắt tập trung nhìn màn hình.

Anh Tô như vậy, không biết vì cái gì, thoáng cái làm cho tiểu cô nương nhớ tới bốn chữ "Y quan cầm thú*".

*Y quan cầm thú : Loài vật mà mặc áo đội mũ. Tiếng dùng mắng nhiếc bọn người quyền quý mà lòng dạ xấu như loài cầm thú.



Anh Tô, càng ngày càng hư hỏng a~

Sau khi thay phiên nhau xoa nắn hai bên Mộ Kiều Nghiên, mắt thấy tóc cô rối bù, cả người vặn vẹo không ngừng, tính toán thời gian còn lại của phim, Tô Hoài Chiêu quyết định cho cô thêm chút ngọt ngào.

Vì vậy, anh đặt bàn tay của mình vào trong váy xếp ly của cô.

"A~"

Cô bé sợ hãi bởi hành động của anh.

Thanh âm này ở hàng ghế sau yên tĩnh thật sự quá rõ ràng, trong nháy mắt, người ở hàng ghế liền xoay người, nhìn về phía sau.

"Bạn học, vừa rồi có âm thanh gì vậy? Bạn đi cùng của bạn đâu? "Một người dì khoảng bốn mươi tuổi ở hàng ghế đầu hỏi Tô Hoài Chiêu.

Vừa rồi lúc vào sân, cô liếc mắt nhìn về phía sau, vừa vặn nhìn thấy hai thiếu niên trẻ trung xinh đẹp nắm tay nhau, không coi ai ra gì mà thì thào nói nhỏ.

Cảnh thanh xuân ngọt ngào như vậy, phối hợp với cốt truyện phim tối nay, thật sự quá đẹp, vì thế cô ấy nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Những lời này của dì, nghe vào tai Mộ Kiều Nghiên tựa như một đạo sấm sét.

Cô sợ tới mức run lên, hai chân theo đó kẹp chặt.

Phải làm gì đây?

Nếu dì đứng lên, dì ấy có thể nhìn thấy hơn phân nửa ngực cô lộ ra bên ngoài.

Còn có thể phát hiện tay anh Tô đang mò vào váy của cô.

Bằng cách này, toàn bộ rạp chiếu phim sẽ biết họ đang làm gì ở hàng cuối cùng.

Phải làm gì đây?

Trái tim cô bé đập như muốn nhảy ra ngoài.

Đang khẩn trương, chỉ nghe phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Tô Hoài Chiêu lễ phép trả lời.

"À, vừa rồi cô ấy đi toilet, là tiếng nhắn tin trên điện thoại của cô ấy, xin lỗi, cháu lập tức tắt tiếng."

Anh nói xong, liền cầm lấy điện thoại di động cô đặt ở chỗ ngồi của hai người, ấn vài cái.

"À."

Dì thấy vậy, quả nhiên không hỏi nhiều nữa, tiếp tục xoay người đi xem phim.

Một lát sau, tranh thủ lúc ồn ào trong phim, Tô Hoài Chiêu nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nhịn một chút, không thể kêu ra tiếng. ”

Ô ô ô ~

Anh Tô là một kẻ xấu.

Tại sao anh ấy lại vừa nói những lời này, còn đưa ngón tay vào bên trong hoa huyệt người ta cơ chứ?

Chẳng lẽ không phải nên giúp cô sửa sang lại quần áo, đỡ cô dậy sao?

Vì thế, cho đến khi bộ phim kết thúc, Mộ Kiều Nghiên cũng không biết rốt cuộc phim nói cái gì.

Từ lúc đó đến nửa sau, toàn bộ cô đều ở trong bóng tối, chỉ cảm giác được ngón tay thon dài của Tô Hoài Chiêu tiến vào trong huyệt nhỏ, không ngừng khuấy động.

- A ~ Tô ca ca ~ ha ~ Nghiên Nghiên không được ~ a ~"

Trong bóng tối, cô rên lên trong im lặng.

Cô cảm thấy mình đã chảy rất nhiều nước, bên trong huyệt là một mảnh ướt sũng.

Cô cũng cảm thấy rất nhiều da^ʍ thuỷ từ váy, chảy đến ghế rạp chiếu phim.

Ngón tay Tô ca ca tựa hồ có ma lực, chỉ là đồng thời ấn tiểu huyệt cùng hoa tâm của cô, mà có thể làm cho cô điên cuồng như vậy.

Thật đáng sợ, thật ngại ngùng.

Cô sẽ không đến rạp chiếu phim này nữa.

-----