🚫KHÔNG ĐẶT NẶNG CẢM XÚC ĐỂ MẮNG CHỬI NHÂN VẬT CHÍNH.🚫
==========ĐĂNG DUY NHẤT TẠI truyenhdt.com weuunuBeta: ngodiepnhi🍓==========- Nhớ kĩ. Không ai có quyền được bắt nạt hay cùng em tranh giành. Vài ba loại tôm tép không đáng để vào mắt, thiếu gì cách đánh lại, trực tiếp cướp đồ. Đã trở thành của em, ai còn dám cướp.
Cách giải quyết của Hạ Duẫn Tu thô bạo nhưng lại có hiệu quả tương đối cao.
Phác Uyên Tranh nghe dạy, gật gầt đầu đã biết. Cảm giác có cây đại thụ chống lưng này thật là vi diệu.
- Sau đây sẽ là tiết mục của Z quốc. Xin mời vị khách đăng kí họ Phác lên biểu diễn cùng chúng tôi.
MC vừa dứt lời, Phác Uyên Tranh thấp thỏm đi ra, sợ là cô gái đăng kí trước cô lên gây khó xử, lúc đó thật sự không biết dấu mặt vào đâu.
Phác Uyên Tranh quay đầu nhìn về Hạ Duẫn Tu.
- Được không nha?
- Đi lên đi. Đừng lo lắng.
Bùi Thẩm Minh cũng sẽ tự khắc biết điều mà giữ Lâm Chi lại thôi.
Và... có ai nói là Hạ Duẫn Tu luôn luôn đúng chưa?
Gã đúng vì hết thảy còn nằm trong tầm kiểm soát của gã.
Một bên Bùi Thẩm Minh đang giữ chặt Lâm Chi muốn đi lên.
- A Minh.... em cũng đăng kí Z quốc.
Lâm Chi gấp gáp.
- Anh biết... nhưng chỉ có một buổi diễn, người đó gọi tên Tranh Tranh.
Bùi Thẩm Minh giữ chặt Lâm Chi, không cho cô ta ra ngoài.
- Vì vậy em muốn đi hỏi.... rõ ràng em là người đăng kí trước.
Ả không cam lòng... người đăng kí là ả cơ mà, sao giờ cơ hội lại là Phác Uyên Tranh, sao cô ta luôn cướp tất cả của ả.
- Chi Chi.... nên để Tranh Tranh hát đi.
- Vì sao?
Bùi Thẩm Minh quả nhiên luôn bênh vực Phác Uyên Tranh.
6 năm của ả hi sinh, không đánh đổi được thứ gì sao? Không thể bằng được Phác Uyên Tranh sao?
- Người đó gọi tên Phác Uyên Tranh, em nghĩ chính mình ra, còn có thể dành lại cơ hội không?
Lâm Chi gấp gáp trả lời:
- Còn có....
"Còn có anh" Lâm Chi còn chưa kịp nói xong, đã bị Bùi Thẩm Minh nhíu mày cắt ngang.
- Nhưng Tranh Tranh có Hạ Duẫn Tu.
Lâm Chi liền im bặt. Hạ Duẫn Tu có quyền hơn cả Bùi Thẩm Minh.
- Huống chi... cho dù không có Hạ Duẫn Tu, anh vẫn sẽ không cho em đi.
Lâm Chi trợn tròn mắt, không tin được nhìn Bùi Thẩm Minh.
- Chúng ta nợ Tranh Tranh rất nhiều thứ. Hiện tại Tranh Tranh chỉ lấy lại chút này, thì có tính là gì.
Không phải. Lâm Chi cúi gầm mặt, che đi khủng bố sắp bùng phát của chính mình, ả không nợ cô ta thứ gì cả, do cô ta ngu ngốc mà thôi.
Nhưng hiện tại lại không thể làm gì khác. Có một Hạ Duẫn Tu còn thêm Bùi Thẩm Minh, muốn trực tiếp đối phó với Phác Uyên Tranh thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.
Lâm Chi im lặng, cả người buông lỏng, Bùi Thẩm Minh thả tay cô ta ra, một khoảng trầm mặc.
===========
ĐĂNG DUY NHẤT TẠI truyenhdt.com weuunu============
- Phác tiểu thư! Đây là Micro của cô.
Nhân viên tận tình đưa cho Phác Uyên Tranh.
Cô nhìn mãi mà vẫn chưa thấy ai lên gây chuyện, có lẽ Trúc Lan Viên đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, liền thở phào nhẹ nhõm.
- Phác tiểu thư, xin hỏi cô muốn hát bài gì?
Nhân viên chỉnh nhạc hỏi cô.
- Bài này.
Phác Uyên Tranh chọn bài từ năm trước, khi nhìn thấy nó, cô lại đột nhiên muốn hát.
- Trước khi hát, xin hãy gửi gắm ý nghĩa mà cô chọn.
Nhân viên mỉm cười, bắt đầu đệm nhạc.
- Bài hát này, là để nhớ đến một tôi của quá khứ. Còn ngô nghê, dại khờ.
Phác Uyên Tranh nói, đều lọt vào tai của Bùi Thẩm Minh và Hạ Duẫn Tu mang theo cảm xúc khác nhau.
Hôm nay em mơ thấyThấy chúng ta của quá khứAnh còn bận đồng phụcEm còn xúng xính váy đầmMình hẹn nhau một đồi hoa hồng đỏAnh không nói, em không hỏiMình lặng im nhìn nhauTrong đáy mắt anh Chất chứa hình bóng một cô gáiEm không nhìn thấy chính mìnhMột cô gái khácKhông phải em, đúng không?Một vườn hồng bỗng chống hóa oải hươngEm hái một cành nhỏMỉm cười trao cho anhAnh hiểu chứ? Hiểu lấy ý của em.Sự ngờ vực của emCó lẽ thật sự đúngAnh không muốn cùng emKhông muốn thực hiện hứa hẹn của chính mìnhVì sao anh không nóiSao phải luôn mập mờ đôi bênNếu anh nói raCó lẽ m
ình sẽ khácKhông phải đến mặt nhau cũng không muốn nhìn thấyĐột nhiên em thấy mệt mỏiVề anh, về em, về chúng taOải hương tan biến thành cát bụiVườn Tulip vàng chớm nở rộAnh hiểu chứ? Hiểu lấy ý em?Hy vọng theo gió bay đi mấtĐể lại tình yêu lơ lững như áng mâyMột tình yêu không hoàn hảoCó yêu nhưng không hi vọngBóng lưng anh xoay ngườiPhút chốc em yếu lòngHỏi anh một câu cuốiRằng anh yêu mình em không?Anh xoay người một chútKhông trả lời, em lại hiểuKhóe mắt anh đã buông câu trả lờiEm tỉnh giấc mộng xưaVội vàng lau hai máEm không khócKhi nhớ về chuyện tình đã quaEm của năm hai ba Nhớ lại chuyện xưa như xem một thước phim cũKhông còn đau buồn, cũng không tiếc nuốiGửi đến anh yêu thươngCô gái năm mười sáu tuổiGửi đến anh xa cáchCô gái của hiện tại.Giọng Phác Uyên Tranh thanh mát, cùng với nhạc đệm nhẹ nhàng, da diết. Hòa quyện thành bản tình ca buồn sâu thẳm.
Cô đặt cảm xúc của chính mình vào bài hát, cuốn hút người nghe. Khi vừa kết thúc, bao tiếng vỗ tay xung quanh đều không tiếc rẻ vang lên.
Phác Uyên Tranh nhẹ giọng cảm ơn, trở về cùng với Hạ Duẫn Tu.
- Sao hả cực phẩm? Có hay hay không?
Hạ Duẫn Tu không nói, chỉ xoa đầu cô.
An ủi?
Thái độ quá mức rõ ràng này khiến cho Phác Uyên Tranh trầm mặc.
Cô không muốn bất cứ ai an ủi hay thương hại chính mình.
Cô không thảm hại.
Phác Uyên Tranh hất tay cực phẩm, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt khó hiểu của gã, mạnh mẽ nói:
- Tôi không thích bất cứ ai làm ra những hành động an ủi tôi, thật giống như thương hại, trong khi tôi chẳng buồn chẳng đau gì nữa.
Hạ Duẫn Tu nhìn cô, đáp được.
Có một chút đau lòng, người này không hề mạnh mẽ, nhưng không muốn cho người khác biết chính mình yếu đuối.
Cô gái này... Bùi Thẩm Minh không biết coi trọng, lựa chọn Lâm Chi.
Sẽ có một ngày, hắn phải hối hận.
Không phải sẽ có, mà Bùi Thẩm Minh thật sự hối hận từ rất lâu.
Khi vài ba câu đầu bài hát cất lên, tim Bùi Thẩm Minh bị bóp nghẹt, càng về sau, từng câu chữ như từng nhát dao sắc nhọn hung hăng đâm vào tim hắn.
Bùi Thẩm Minh cầm áo, chịu không nổi đứng dậy, nói với Lâm Chi:
- Về thôi.
Nếu cứ tiếp tục ở đây, hắn sẽ chịu không nổi mà lao ra ngoài đó, giải thích tất cả, nói tất cả tiếng lòng của mình.
Câu hát cứ luôn ám ảnh tâm trí hắn.
Hắn nhớ rõ, nhớ đến câu chuyện đó.
Khi mà Tranh Tranh hỏi hắn:
- Có thể... có thể nào, yêu chỉ một mình em không?
Đó là lúc, hắn đang bị Lâm Chi hấp dẫn ánh mắt.
Vậy nên, hắn không trả lời, không nghĩ đến....
Bùi Thẩm Minh, do mày ngu ngốc cả.
Hắn cúi đầu, tay nắm quyền đập vào vô lăng. Không nói một lời.
Lâm Chi ở một bên bị dọa cho sợ, cũng không dám nói tiếng nào.
===========
ĐĂNG DUY NHẤT TẠI truyenhdt.com weuunu===========
Mọi vote và cmt của mọi người đều là động lực của Chua.
Moa moa moa.
Cầu sao sao.
==========
Chua có một chuyện tính nói á.
Đó là tự nhiên có ý tưởng viết lσạи ɭυâи NP mẹ kế con chồng :))))
Nên hay không nên đây ta :))))) Sợ ôm xô nhiều quá viết hong kịp.