Edit:Vianyong
61.“Ba mẹ!”
“Ba, mẹ, trung thu vui vẻ.”
Dụ Lý mama nghe tiếng mở cửa vang lên, liền ra nghênh đón, “Nhanh vào nhà, đổi giày. Sao giờ này mới đến a, vừa nãy vốn định gọi điện thoại cho các con, lại sợ mấy đứa lái xe không tiện nhận.”
“Mẹ, đây là khăn quàng cổ Điền Tuấn mua tặng cho mẹ, còn đây là cần câu tặng ba,” Dụ Lý cầm gói quà to trên tay giao cho mẹ, “Em ấy nhớ các người, mấy tuần trước liền kéo con đi ra ngoài mua đó.”
Dụ Lý mama mở hộp quà ra, sờ sờ, “Ơ, đây là len dê đi, chế tác thật tốt.”
Điền Tuấn hoàn toàn không ngờ đến Dụ Lý sẽ làm ra một màn như vậy. Cậu không có cách nào nói khoác không biết ngượng mà nhận ngay, liền đành phải ở bên cạnh cười cười.
62.Ăn cơm tối xong trên đường về nhà, Điền Tuấn nhịn không được lại nhắc tới chuyện này.
“Anh có phải hay không đã sớm tính toán tốt?”
Dụ Lý bồi ba hắn uống chút rượu, tựa vào ghế phụ muốn ngủ, “Cái gì mà tính toán tốt……”
“Chính là tặng ba mẹ anh lễ vật a, rõ ràng là anh tự mình mua lúc đi công tác,” Điền Tuấn chỉnh nhỏ sức gió của máy điều hòa, “Em trong khoảng thời gian này rất bận, hoàn toàn quên mua lễ vật.”
“Anh cũng là trước khi ra khỏi cửa mới nhớ tới chưa có mua đồ. Cần câu cùng khăn quàng cổ vốn tính toán qua một thời gian nữa mới đưa, đành phải đẩy lên trước,” Dụ Lý nghiêng mình về phía trước hướng vị trí tài xế thăm dò, dán vào Điền Tuấn phun ra đầy mùi rượu, “Sao, thế nào, anh thật tốt đi.”
Điền Tuấn thừa dịp đèn đỏ hướng bên cạnh nhìn thoáng qua. Dụ Lý hiện tại gương mặt ửng hồng, mắt híp lại thành hai cái khe, hiếm khi lộ ra dáng vẻ khả ái ngây thơ như vậy.
Cậu dùng tay gõ nhẹ mũi Dụ Lý, “Bảo bảo nhà chúng ta đương nhiên tốt nhất. Vừa thông minh lại có thể làm, việc gì cũng chu toàn mọi mặt.”
Dụ Lý mất hứng hất hất đầu, “Điền Tuấn em đây là, cho rằng anh uống say rồi coi anh là con nít mà dỗ dành sao?”
Điền Tuấn thiếu chút nữa bật cười, nghĩ, “Biết mình đang dỗ anh ấy, xem ra vẫn còn vài phần thanh tỉnh a.”
63.Dụ Lý thời điểm ở trong xe còn đối với Điền Tuấn nhất quyết không tha đòi phần thưởng.
Nhưng mà đợi đến nhà, vừa tắm rửa xong hắn liền nằm trên giường, cả khí lực động chân động tay cũng không có.
Điền Tuấn tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Dụ Lý nằm bệt trên giường. Điền Tuấn sờ sờ trán Dụ Lý, “Bảo bảo, khó chịu hay không? Em đi nấu canh giải rượu cho anh được không?”
Dụ Lý mắt ngáy ngủ nhìn chằm chằm Điền Tuấn vài giây, liền tiến đến trước mặt cậu không ngừng cười ngây ngô. Cũng không biết hắn từ đâu bộc phát khí lực, bỗng nhiên đem Điền Tuấn đẩy ngã nhào, sau đó đem mặt áp lên bụng cậu.
Điền Tuấn bị đẩy xém tí nữa là ngã xuống giường, sau khi ổn định lại phát hiện Dụ Lý không có động tĩnh.
“Bảo bảo? Bảo bảo?”
“Ân……”
“Muốn hay không uống canh giải rượu?”
“Hô……”
Điền Tuấn: “……”
Thật sự là tổ tông.
64.Tửu lượng của Dụ Lý trước nay vẫn luôn không được tốt lắm.
Tuy rằng ra xã hội nhiều năm như vậy, hắn cũng từng có một khoảng thời gian thường xuyên tham dự các buổi tiệc. Thế nhưng cái loại như tửu lượng này, không phải nói dùng sức uống liền nhất định có thể luyện ra kết quả.
65.Ngày hôm sau, Dụ Lý ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh.
Điền Tuấn đang tựa vào đầu giường đọc sách, “Tỉnh ngủ à? Thức dậy ăn cơm đi.”
Dụ Lý thống khổ nhíu mày, trở mình, không để ý tới cậu.
Điền Tuấn lại gần hôn hôn lỗ tai hắn, “Bảo bảo, thức dậy chúng ta liền đi ăn cơm được không? Nếu còn không ăn cơm thì phải dời sang bữa cơm trưa luôn đấy.”
Dụ Lý vẫn không hề nhúc nhích.
Điền Tuấn bám riết không tha đẩy đẩy bờ vai của hắn, còn chưa kịp nói chuyện, tay liền bị Dụ Lý hất sang một bên.
“Đau đầu, không muốn ăn.” Dụ Lý thanh âm khàn khàn nói.
“Chính là đau đầu mới phải ăn cơm nha, bằng không anh lại phải đau nửa ngày mới có thể tốt.” Điền Tuấn cầm lấy khăn ấm đã sớm chuẩn bị tốt lau trán hắn, nhẹ giọng thì thầm nói.
Dụ Lý bật ngồi dậy, bực dọc bới cái đầu tổ chim hướng Điền Tuấn phát giận, “Muốn ăn em đi ăn đi, đừng ồn anh.” Nói xong, bản thân hắn lại tự mình ngã vào ổ chăn.