Edit:Vianyong
*Cảnh báo:có H nha…
51.Điền Tuấn hơi ngây người một lúc, liền bị cởϊ qυầи dài.
Tuy rằng bên trong ký túc xá hơi ấm đầy đủ, nhưng xúc cảm trên da thịt biến hóa, vẫn khiến Điền Tuấn không tự chủ được run lên một chút.
Ánh mắt Dụ Lý nào còn có nửa điểm dấu vết của vừa rồi giải thích. Hắn giống như một con sói đói, nhìn chằm chằm cổ Điền Tuấn, mắt phát ra lục quang.
“Ai, anh như thế nào…… anh tới thật?” Điền Tuấn tận lực giãy dụa tránh khỏi ràng buộc của Dụ Lý.
“Đương nhiên đến thật,” Dụ Lý sắc tình liếʍ láp vai và cổ Điền Tuấn, “Anh muốn tận lực săn sóc, hảo hảo sâu sắc truyền đạt sự xin lỗi của anh cho em biết.”
Điền Tuấn đập rớt tay Dụ Lý, “Anh cho rằng như vậy liền có thể mơ hồ trọng điểm sao?”
“Không phải mơ hồ trọng điểm,” Dụ Lý nhất quyết không tha một lần nữa quấn đi lên, “Em vừa nãy phê bình anh thừa nhận toàn bộ. Bất quá em có một điểm nói rất đúng, nếu anh đi nơi khác học tập, anh nhất định sẽ không thích ứng. Một tháng chỉ có thể làm em một lần, anh làm sao có khả năng không cảm thấy bất an. Anh hận không thể mọc luôn ở trên người của em……”
Dụ Lý vừa nói vừa dùng hạ thể bắt chước tư thế giao nhập, có tiết tấu đỉnh lộng trêu chọc mông Điền Tuấn. Đồng thời, tay hắn cũng không nhàn rỗi. Hắn dọc theo eo Điền Tuấn mà vuốt ve xoa nắn, thuần thục tìm đến điểm mẫn cảm, đem người trong lòng trêu đùa đến xuất ra từng đợt run rẩy.
Điền Tuấn khóe mắt đã phiếm hồng, ngoài miệng vẫn còn giáo dục hắn, “Già mồm át lẽ phải. Nếu chúng ta về sau đều bảy tám mươi tuổi, anh chẳng lẽ còn muốn dựa vào làʍ t̠ìиɦ để duy trì quan hệ tình…… Ân, không được sờ em……”
Dụ Lý đem nửa người trên Điền Tuấn hướng trên bàn áp lên, “Sáng nay có rượu sáng nay say. Vấn đề bảy tám mươi tuổi sau này chờ chúng ta bảy tám mươi tuổi lại thương lượng cũng không muộn.”
Hắn lột xuống qυầи ɭóŧ của Điền Tuấn, thưởng thức mỹ cảnh phía trước bị che lấp.
Nhưng mà, khi hắn nghĩ đến chủ nhân của cái mông này một năm sau có thể sẽ cách xa hắn mấy trăm km, một tháng chỉ có thể gặp một hai lần, bình thường nhìn không thấy ăn không đến, liền nhịn không được một ngụm cắn lên thịt đùi trắng nõn trước mắt.
Điền Tuấn kêu thảm thiết một tiếng, “Đau, đau…… nhẹ một chút ô…… Muốn rách da a……”
Dụ Lý lại cắn hai giây mới rời miệng.
Trên cánh mông cong nẩy trước mắt bị lưu lại ẩn ẩn hai hàng dấu răng, hơi hơi bị trầy da, nhưng không có chảy máu.
Dụ Lý đem tay phủ lên dấu răng kia, dùng sức đè ấn vẽ vòng lên phía trên.
Điền Tuấn cũng bị trêu chọc đến động tình. Nhưng mà cậu đợi một lát, cảm giác mặt sau như cũ không có cái gì động tĩnh, liền nhịn không được quay đầu lại xem.
Chỉ thấy Dụ Lý hai mắt phát ngoan cố chấp nhìn chằm chằm mông Điền Tuấn, cắn chặt hàm răng, dường như đang cùng cái gì đó kịch liệt đấu tranh.
Rốt cuộc, Dụ Lý đỏ hồng mắt ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Bảo bối nhi, anh thật muốn đánh em.”
52.Điền Tuấn ngơ ngác một lúc, không hiểu hắn tại sao phải trịnh trọng nói chuyện đó như thế. Chung quy trước đó hai người cùng một chỗ, mấy loại đánh mông linh tinh tiểu tình thú vẫn là chơi qua không ít mà.
Dụ Lý duỗi đầu hôn hôn mặt Điền Tuấn, “Bảo bối nhi, cho anh thử xem được không? Nếu bị đau em liền đạp anh.”
Điền Tuấn còn mơ mơ hồ hồ, nhưng mà không đợi cậu chuyển xong trạng thái, trên mông liền trúng một bạt tay.
Nóng rát.
“Ngô ân……” Điền Tuấn thét lớn một tiếng, mông không chịu khống chế run lên một chút. Dụ Lý này bàn tay ít nhất dùng bảy phần lực, cùng trước kia ngoạn nháo đánh mông này kia hoàn toàn không giống nhau.
Dụ Lý liếʍ liếʍ khóe miệng, trong mắt tinh quang càng tăng lên, “Thế nào? Chịu được sao?”
Điền Tuấn gật gật đầu, tận lực nâng lên nửa người trên quay đầu lại muốn hôn.
Dụ Lý có qua có lại ngoạm lấy cánh môi Điền Tuấn, đem đầu lưỡi cậu kéo ra, dùng răng mài nghiến.
Hắn muốn trấn an mà nhẹ nhéo nhéo cánh mông dưới thân, đợi Điền Tuấn hơi thả lỏng, liền lại vỗ mạnh một phát.
Điền Tuấn bị đánh đến run run, hết lần này đến lần khác miệng bị ngậm lấy, bởi vậy một chút thanh âm cũng đều không phát ra được.
Tại khoảnh khắc hắn sắp đem Điền Tuấn lộng cho đau hông, Dụ Lý rốt cuộc đại phát từ bi buông cậu ra, sau đó hạ thấp người, cẩn thận nhìn nhìn cậu nhỏ cứng rắn trước người của Điền Tuấn.
“Bảo bối nhi, em cư nhiên bị anh đánh đến cứng rắn,” Dụ Lý hôn hôn thân thể trước mắt, trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ cùng tán thưởng, “Thật đáng yêu.”
Điền Tuấn quẩn bách hướng phía sau mà rụt lại thân thể. Phản ứng của thân thể chính mình đã vượt qua phạm vi nhận thức của cậu.
Dụ Lý đứng lên, hôn hôn lỗ tai Điền Tuấn, “Bảo bối nhi, em đoán em có thể hay không bị anh đánh cho bắn ra?”
53.Dụ Lý đương nhiên biết Điền Tuấn không có khả năng chân chính bị đánh tới bắn ra.
Thế nhưng hắn lại vẫn coi đây là cớ tra tấn Điền Tuấn hơn một giờ.
Cuối cùng, Điền Tuấn dưới tình huống một bên bị Dụ Lý thao lộng, một bên bị dùng lực nện mông, run rẩy chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã nghẹn hồi lâu.
“Có phải rất sướиɠ hay không,” Dụ Lý thè lưỡi liếʍ xương quai xanh Điền Tuấn, “ Tuần sau lại đến một lần thế nào?”
Điền Tuấn không để ý đến hắn, trở tay hướng phía sau sờ sờ cái mông sưng đỏ của mình, “Ngày mai nhất định ngồi không yên, tê…… Đau quá……”
Dụ Lý nghe cậu kêu đau, lập tức xốc chăn lên, đối diện với mông cậu thổi khí, “Ngày mai mua cho em thuốc trị thương thoa thoa một chút, hôm sau có thể tốt lên ngay.”
Hắn thấy Điền Tuấn còn chưa hết giận, lập tức chịu thua, “Lần này anh đánh hơi mạnh, lần sau có kinh nghiệm, liền có thể điều chỉnh tốt cường độ.”
Điền Tuấn trừng mắt nhìn Dụ Lý một cái, chưa hết giận mà nhéo cánh tay hắn một chút.
Cậu cái này nhéo giống như là gãi ngứa, Dụ Lý đương nhiên biết cậu vẫn còn giận dỗi, liền nhiều lần cam đoan, “Thực tiễn ra chân tri nha. Anh biết vừa rồi có vài phút làm em đau ơi là đau, về sau khẳng định sẽ không đánh mạnh như vậy. Nhất định khiến em vui vui vẻ vẻ, nằm sấp hưởng thụ, được không?”
Điền Tuấn đối với hắn da mặt dày không có biện pháp, đành phải xoay người đối mặt với tường, mắt không thấy tâm không phiền.
Dụ Lý cho rằng thời khắc nguy cấp nhất đã qua đi, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ lúc này Điền Tuấn lại xa xăm truyền đạt một câu, “Đêm nay sảng khoái rồi, ngày mai liền gắt gao quản thúc đi. Sách tham khảo, bài tập đều tăng gấp đôi.”
Dụ Lý: “……”
Hắn còn tưởng rằng Điền Tuấn đã đem chuyện này quên rồi chứ……
54.Thời gian giống như một dòng chảy thẳng tắp tiến về phía trước, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không quay đầu lại.
Sau này, Dụ Lý không có gì hồi hộp thi đậu T đại nghiên cứu sinh, Điền Tuấn cũng nghiêng ngả lảo đảo tìm xí nghiệp tầm trung thực tập.
Lại sau này, Dụ Lý tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thông qua giáo sư cùng học trưởng học tỷ đề cử, lấy đến mấy phần offer cũng xem như không tệ. Hắn không chút do dự lựa chọn một phần công tác ở quê nhà, cùng mọi người nói lời từ biệt, tiêu sái Nam hạ.
55.Dụ Lý tốt nghiệp trường danh tiếng, chuyên môn vững vàng, bắc thượng vài năm bên trong không có cha mẹ và Điền Tuấn chiếu cố, đem tính cách hắn cũng thoáng mài dũa được khéo léo một ít. Bởi vậy, hắn không tốn bao nhiêu thời gian liền cùng các bộ phận trên dưới kết thân.
Ngược lại là Điền Tuấn, đi làm so với Dụ Lý sớm hơn ba năm, lại bởi vì xí nghiệp quản lý không đủ quy phạm, vẫn là không có thăng chức. Tuy rằng cậu đối với tiền lương cùng chức vị không có cái gì theo đuổi, nhưng Dụ Lý lại không nỡ nhìn cậu nhận tiền lương của công nhân lại làm công việc của lãnh đạo.
Cuối cùng, vì áp lực công tác càng ngày càng nhiều cộng với Dụ Lý không ngừng khuyên bảo, Điền Tuấn rốt cuộc đồng ý để Dụ Lý tìm đồng nghiệp đem cậu đẩy vào trong công ty bọn họ.
Thời điểm phỏng vấn Điền Tuấn rất khẩn trương.
May mà Điền Tuấn ba năm chịu cực khổ cũng không có uổng phí. Cậu đối với chức trách của các bộ phận ở công ty cũ đều phi thường rõ ràng, đối với sản phẩm gia công và tiêu thụ cũng có cái nhìn độc đáo, bởi vậy dễ dàng thông qua phỏng vấn, chính thức trở thành một nhân viên của công ty Dụ Lý bọn họ.
Đông đi xuân đến.
Thời gian năm sáu năm nghe như rất dài, trên thực tế, từng giây từng phút bận bận rộn rộn, đều là thoáng chốc mà trôi qua.