Cung Lục Vương quay qua nhìn Xích Diễm: “Cái này có trong hướng dẫn không?”
“Không có!” Xích Nhiễm lắc đầu, cậu ta cũng không biết Hàn Gia Mẫn định làm gì.
Hải Sang phóng to màn hình cho những người ngồi ở khán đài quan sát rõ hơn. Các chướng ngại vật đều là hàng thật chứ chẳng phải hàng trưng bày, đâm đầu vào đó bị thương là điều không thể phủ nhận.
Hải Sang cầm mic tỏ vẻ rất hào hứng: “Các vị hãy nhìn xem, Xích Diễm định làm gì nào?”
“Yin, đừng liều lĩnh.” Xích Diễm nói qua mic, cậu ta không muốn Hàn Gia Mẫn mạo hiểm: “Bỏ đi! Không thắng thì tôi mất danh tiếng chứ cũng không phải cô.”
“Yên tâm! Một phát ăn ngay.” Hàn Gia Mẫn nói xong thì tháo mic từ trên cổ ra sau đó bỏ vào túi với ngụ ý không muốn nghe ai khuyên nhủ.
Hàn Gia Mẫn lên max 180 sau đó hít một hơi thật sâu, Đường Thất đang ở con đường thứ hai nên cô bay qua ba đường là đứng nhất. Ngày hôm nay, cô nhất định phải chứng minh rằng bản thân mình nói được làm được.
“Chỉ còn 30 giây mà thôi, liệu Xích Diễm có lật ngược tình thế được hay không?” Hải Sang nói qua mic với giọng có chút phấn khởi, ánh mắt luôn hướng về phía Hàn Gia Mẫn.
Hàn Gia Mẫn sau khi thấy nóng máy thì hạ nhẹ ga rồi lên hết cỡ sau đó chạy đi. Tốc độ của cô khiến người xem không khỏi thoát tim, sự trầm trồ từ cả khán đài vang lên.
Cô nắm chặt tay ga và phóng xe xuống ba đoạn cua kia, xe rơi từ độ cao mấy mét xuống khiến cho tay lái cô bị lệch đi mà lao thẳng vào các chướng ngại vật.
“Tiêu tùng rồi! Toàn đi tìm chỗ chết.” Xích Diễm vừa nói xong câu đó thì Á Hy đã lên tiếng: “Nhìn xem!”
Hàn Gia Mẫn chạy qua thẳng chướng ngại vật mà không hề né đi khiến cho xe từ từ bị hư hỏng. Cô chỉ còn 10 giây để thắng nên đành mạo hiểm lên ga hết cỡ lần nữa.
Khi thời gian vừa hết thì Hàn Gia Mẫn chạy qua Đường Thất chỉ đúng một giây khiến hắn không khỏi bất ngờ. Cả khán đài vang lên tiếng hò reo.
“Xích Diễm!”
“Xích Diễm!”
“Xích Diễm!”
“...” Lại tạo danh tiếng cho hắn rồi.
Hàn Gia Mẫn nhìn về phía Á Hy vẫy tay, coi như đã thành công rồi. Có điều, không ai thấy sắc mặt nhăn nhó của cô, chỉ biết là cô không có thương tích trên người.
Cô và Đường Thất đi lên khán đài nhận cúp, Hải Sang lúc trao cúp đã cố tình đυ.ng vào bụng Hàn Gia Mẫn khiến cô hơi nhíu mày nhưng vẫn vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Quả không hổ là Xích Diễm! Nghe nói cậu vì cứu Yin mà bị thương ở tay, tôi còn tưởng lần này người khác sẽ nhận cúp.” Hải Sang ẩn ý, điều đó càng khiến Hàn Gia Mẫn tin chắc lão là kẻ giấu mặt kia.
Vì lỡ tháo mic rồi nên không thể gắn lên được, lúc này Đường Thất mới nói thay: “Tay lái của Xích Diễm rất tốt, một vài chuyện nhỏ không ảnh hưởng đâu.”
Hàn Gia Mẫn không nói gì đi thẳng xuống khán đài, cô đưa cúp cho Á Hy cầm rồi vội nháy mắt với 119 ra hiệu. Lúc đến đây cô đã nhìn thấy vài người của Hắc Ám, nếu bọn họ ở đây thì thống lĩnh của bọn họ cũng thế.
119 nhìn thấy sắc mặt Hàn Gia Mẫn không tốt nên đứng lên nhìn hai người kia: “Đi trước!”
“Về thôi!” 062 kéo 017 đứng lên rồi rời đi, nơi này đã chẳng còn thú vị gì nữa.
Cung Lục Vương nhìn theo nghi hoặc: “Bị thương rồi?”
“Không rõ!” Phó Kỳ lắc đầu, cậu lấy điện thoại định gọi cho Hàn Gia Mẫn thì Á Hy vừa đọc tin nhắn vừa nói: “Yin nói không cần đi theo, em ấy đi lấy một vài thứ cho sự kiện ngày mai.”
“Cung Lục Vương!” Đường Thất bước lại gần nhìn sau đó ẩn ý: “Phía nam đã được xử lý! Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Yin đi, mấy trò này không che mắt được tôi đâu.”
“Vậy sao?” Cung Lục Vương nhếch môi: “Thế mà lúc trước có người bảo xấu ma chê quỷ hờn, có cho cũng không cần. Còn nói gu của tôi mặn, là gu tôi hay gu của cậu nhỉ?”
Đường Thất cau mày, này là mắng xéo hắn chứ có phải ẩn ý gì. Nghe là biết rồi, hắn lườm Cung Lục Vương rồi nói: “Miệng cậu dạo này cũng sắc bén quá đấy!”
Hắn nói xong thì bước đi, trên tai còn đeo tai nghe. Khi chuẩn bị lên xe rời đi thì khẽ nói nhỏ: “Nghe nói Xích Diễm cứu Yin ở công viên nên bị thương ở tay, trận đua xe này vô tình hại Yin rồi. Cậu tính sao thì tính đi, chứ tôi thấy ngày mai tình hình không ổn đâu.”
Người mà Đường Thất nói chuyện chính là Lục Nghị, anh ta nghe xong thì dặn dò: “Ngày mai cùng tôi đến tiệc bãi biển! Nhớ bố trí người một chút, chừa đường thoát thân cho Yin.”
“Vậy tôi về chuẩn bị!” Đường Thất nói xong thì tắt máy sau đó lái xe rời đi.
“Đi về Huyết Long bang trước, ở đây lâu không tiện.” Cung Lục Vương bước đi, trong lòng có chút không thoải mái nhưng không biết vì sao.
“Khụ…” Hàn Gia Mẫn đi đến địa bàn của 119 thì liền không nhịn được mà cởi bỏ khẩu trang ra sau đó nôn ra một ngụm máu.
119 vỗ nhẹ vai cô có chút lo lắng: “Bị thương ở đâu?”
“Không biết! Lúc nãy đâm thẳng vào chướng ngại vật nên có bị va trúng đâu đó, cảm nhận không rõ là nơi nào bị thương.” Hàn Gia Mẫn chùi máu dính trên miệng sau đó nhìn 119, cô còn đang hóa trang là Xích Diễm nên cũng không lo.
“Cởi hết đồ ra là biết!” 119 cười đểu, ánh mắt hiện rõ sự cầm thú.
Hàn Gia Mẫn cau mày đánh vào vai 119: “Vừa phải thôi! Tôi bảo anh đi cùng là có việc nhờ.”
“Chuyện gì?” 119 ngồi xuống, tuy vẻ mặt lơ đễnh nhưng vẫn luôn quan sát Hàn Gia Mẫn để xem chỗ nào trên người cô bị thương.
“Tôi nghi ngờ Hải Sang là kẻ cuối cùng trong bốn người sở hữu đường dây chân dài.” Hàn Gia Mẫn không che giấu gì mà nói ra, đồng minh tốt nhất hiện tại chắc chỉ có 119. Cô nhìn hắn ta rồi tiếp tục: “Ngày mai tôi phải tham dự tiệc, cho nên anh có cái gì để phòng vệ không?”