“Vậy anh theo đuổi được bạn gái chưa?”
“Bây giờ đừng nói với tui là cậu muốn streamer khuyên Mèo Sư Tử nhé.”
Dê Nhỏ Nỗ Lực đắc ý nhìn phần bình luận rồi nói: “Đương nhiên thành công rồi, nó cho tôi sờ, đôi lúc còn kêu meo meo làm nũng.”
Có lẽ nó hiểu thành ý của anh.
Mèo Sư Tử bắt đầu chịu ăn đồ hộp anh mang đến, cho phép anh đến gần, lúc vừa mới đến mùa xuân, lần đầu tiên sau khi nhìn thấy Dê Nhỏ, nó chủ động đến cọ vào ống quần anh.
Dê Nhỏ Nỗ Lực cảm thấy thời cơ đã tới, lấy ra cái l*иg sắt mà mình đã chuẩn bị, đưa Mèo Sư Tử về nhà.
Sau đó, Mèo Sư Tử khó chịu, giống như con sư tử nhỏ giận dữ, đuổi đánh Dê Nhỏ chạy khắp nhà.
May mắn thay nó biết giữ chừng mực, nếu không Dê Nhỏ đã phờ phạc.
“Đây là lỗi của cậu rồi, cậu cho cơm no áo ấm, có lẽ không phải thứ nó muốn, con Mèo Sư Tử này có lẽ rất cá tính, nó thích tự do hơn.”
“Dưa hái xanh thì không ngọt, tình bạn giữa những người quân tử chỉ cần nhạt như nước là đủ. Thích nó, thường xuyên cho nó ăn là được, tại sao phải nhốt trong nhà, điều này đổi lại là ai làm cũng không muốn như thế đâu.”
Ý của Lương Cẩm Tú cũng như vậy, cô nghiêm túc nói: “Nếu anh yêu cầu tôi giúp anh khuyên bảo nó. Xin lỗi, tôi không thể giúp được.”
Cô có thể nói chuyện cùng động vật, nhưng không thể thay đổi lựa chọn của đối phương.
Vạn vật đều có cách sống riêng, ví dụ như con hổ, vĩnh viễn thuộc về núi rừng, cho dù màn trời chiếu đất, cũng không cần nhà giam xa hoa.
Dê Nhỏ Nỗ Lực liên tục xua tay: “Tôi hiểu, ngày ấy bắt đầu việc này tôi cũng hiểu rõ, chắc hẳn nó thích sống lưu lạc tự do tự tại, nhưng mà, hình như gần đây nó gặp chuyện rắc rối.”
Trải qua việc này, quan hệ giữa hai người lại rơi xuống hầm băng, Mèo Sư Tử nhìn thấy anh đến từ xa đã tránh đi, còn không ăn đồ ăn anh mang đến.
Dê Nhỏ Nỗ Lực vô cùng hối hận, mặc kệ các loại ngôn từ xin lỗi hay giải thích, Mèo Sư Tử vẫn thờ ơ.
Mãi cho đến buổi tối nửa tháng trước, anh tan làm về nhà, nhìn thấy bóng dáng cao quý kia ở cửa nhà của mình.
Dê Nhỏ Nỗ Lực cẩn thận gọi: “Vua Simba?”
Cái tên anh đặt cho con Mèo Sư Tử, là tên vua trong lòng anh.
Mèo Sư Tử không chạy, do dự một lát, thế mà nó lại chủ động đi đến, kêu meow một tiếng.
Dê Nhỏ Nỗ Lực không nghĩ được lý do nó bỗng nhiên biến thành thế này, nhưng cực kỳ vui vẻ.
Mèo Sư Tử kêu meow meow không ngừng, như thể đang muốn nói điều gì đó.
Đói bụng?
Có thể.
Dê Nhỏ Nỗ Lực vội vàng chạy về nhà, sợ Mèo Sư Tử mất kiên nhẫn bỏ đi, anh dứt khoát xách theo cả một túi thức ăn mèo và một đống thực phẩm đóng hộp dành cho mèo.
Mèo Sư Tử ăn đồ hộp, nhìn như sắp đói lả người, nó ăn ngấu ăn nghiến.
Dê Nhỏ Nỗ Lực vô cùng đau lòng.
Bao lâu không ăn cơm vậy, hình tượng cao quý đều sụp đổ rồi.
Mèo Sư Tử ăn xong cũng không đi, nó đi quanh thức ăn cho mèo vừa vòng quanh vừa kêu meo meo, giữa chừng còn cố gắng cắn rồi kéo chỗ dán đồ ăn đi.
Dê Nhỏ Nỗ Lực đã hiểu ý nó, lấy đồ hộp cho mèo từ túi nilon ra, đựng phần thức ăn cho mèo mà dự tính Mèo Sư Tử sẽ ngậm được.
Quả nhiên.
Mèo Sư Tử ngậm đi rồi.
Từ lần này trở đi, mỗi đêm Mèo Sư Tử đều đến đúng giờ để chờ, ăn một hộp đồ ăn cho mèo, rồi mang phần đồ ăn cho mèo về.
“Liệu có phải nó sinh mèo con không nhỉ?”
“Chắc là mèo mẹ vì không muốn con chịu đói, nên mạo hiểm đi kiếm đồ ăn dù có thể sẽ bị bắt.”
Dê Nhỏ Nỗ Lực cười khổ: “Vua Simba là đực.”
Chưa bao giờ nghe ai nói mèo đực sẽ sinh con.
Điều khó hiểu hơn còn ở phía sau.
Bảy ngày sau, mang về một phần không còn đủ nữa, nó muốn hai phần.
Dê Nhỏ Nỗ Lực tính toán, hai phần thức ăn cho mèo, ít nhất cũng đủ cho năm sáu con mèo lớn ăn no nê, nó muốn nhiều như thế làm gì?