Lương Cẩm Tú vội vã mở miệng: “Đừng kêu, mẹ em sắp chết.”
“Ồ, là chị.” Đại Bảo nhớ rõ âm thanh này, gấp gáp ào ào chạy đến phía trước điện thoại: “Chị có thể nghe hiểu em nói?”
Với tư cách là tổng đạo diễn của vở kịch, Lương Cẩm Tú sớm đã nghĩ ra những lời kịch lừa dối: “Đương nhiên, chị chính là thần tiên, biết thần tiên là gì không? Đừng nói là ngôn ngữ động vật, người chết chị đây còn có thể cứu trở về.”
Từ nhỏ trừ chuồng chó ra đây chính là nơi khiến ánh mắt Đại Bảo mờ mịt.
Nhưng nó nghe hiểu câu nói kế tiếp.
Nó đứng lên, hai cái móng vuốt dùng sức chắp tay hành lễ: “Thần tiên, cầu xin chị cứu mẹ em.”
“Tình huống của mẹ em tương đối đặc thù. Bởi vì quá mức nhớ nhung Nhị Bảo nên cô ấy đau ngực.” Lương Cẩm Tú nói dối quen miệng: “Muốn cứu sống cô ấy, trừ khi Nhị Bảo quay trở về.”
Mọi người trong phòng stream bao gồm cả Lương Cẩm Tú đã thảo luận việc này trong thời gian chờ đợi, cho dù Đại Bảo nói, cũng phải do dự một chút.
Thực tế lại không do dự.
Đại Bảo không chút do dự nói: “Em biết Nhị Bảo ở đâu.”
Chờ nghe nó nói địa chỉ, xác chết Tulip lập tức vùng dậy nhảy dựng lên – đạo diễn không suy xét chu toàn, không chọn vị trí tốt, kiến theo quần áo bò vào bên trong.
Đại Bảo kích động kêu gâu gâu: “Mẹ ổn rồi.”
“Ổn một nửa.” Lương Cẩm Tú liên tục đưa mắt ra hiệu về hướng Tulip, để bác ấy nhập diễn hơn chút, đừng kích động quá trớn: “Nếu không tìm được Nhị Bảo quay lại, vẫn sẽ chết.”
Tulip thật sự đã chết một nửa. Bác ấy bị làm cho tức giận, nhắm ngay mông chó hung hăng giơ tay vỗ một cái: “Con thật sự đã làm lạc mất Nhị Bảo.”
Golden trưởng thành da dày thịt béo, một cái vỗ căn bản chẳng là gì.
Ánh mắt Golden lớn né tránh, nhưng nghĩ đến việc nó chỉ nói biết ở đâu, bèn trở thành cây ngay không sợ chết đứng: “Không phải con.”
“Còn cãi bướng đúng không? Được, mẹ để con mạnh miệng.” Cái vỗ vừa rồi khiến tay Tulip đỏ ửng, bác ấy véo lỗ tai nó kéo vào phòng, mở máy tính bảng ra: “Nhìn đi, con mở cửa, con đưa nó đi, con lại tự mình trở về.”
Golden lớn ngơ luôn, hơi giật mình nhìn hình bóng con chó trong video, dùng hai chân trước che mặt, đáng thương nói sang chuyện khác: “Mẹ lại vì Nhị Bảo mà đánh con.”
“Đừng giả vờ đáng thương với mẹ! Vô dụng! Đánh con còn nhẹ đấy.” Tulip tức giận đỏ bừng mặt: “Nhị Bảo mà có chuyện không may, mẹ hầm con.”
Đại Bảo biết mẹ chỉ đang dọa nó, nhưng, thế mà lại dùng những lời như vậy?
Hầm đấy.
Nỗi tủi thân của nó nháy mắt bùng nổ, nó nức nở y như trẻ con: “Mẹ là người xấu xa, chỉ yêu thương Nhị Bảo, không yêu con.”
Tulip hung tợn nói: “Sao mẹ lại không yêu con, thiếu con ăn hay thiếu con uống. Nhị Bảo có con đều có, Nhị Bảo không có con cũng có.”
Trong mắt Đại Bảo có nước mắt: “Lúc mẹ xem TV chỉ ôm Nhị Bảo.”
Tulip: “...”
Mọi người trong phòng stream: “...”
Huyết thống của Đại Bảo rất thuần, ăn lại tốt, cân nặng gần sáu mươi cân.
Ôm con chó gần sáu mươi cân xem TV?
Đại Bảo tiếp tục giãi bày hết nỗi tủi thân của mình: “Nhị Bảo lên giường, mẹ rất vui vẻ, hôn nó ôm nó. Con lên giường, mẹ lại đánh đít con.”
Tulip tức đến bật cười: “Vì sao lại không cho con lên giường? Rất nhiều lần con giẫm mẹ suýt nữa thì gãy xương.”
Lương Cẩm Tú không muốn dịch nữa, cho mỗi người năm mươi gậy: “Được, cả hai đều có phần sai.”
Đây giống như loại gia đình có hai con, đang quen với việc là con một, bỗng nhiên nhảy ra đứa em trai, em gái chiếm hết toàn bộ tình yêu từ bố mẹ, không oán hận mới là lạ.
Cách làm đúng đắn, là phải cho đứa lớn nhiều tình yêu hơn, để nó hiểu, em trai, em gái không làm mất đi tình yêu của nó, ngược lại, còn nhiều hơn một phần.
Tulip vẫn còn thở hồng hộc: “Vậy cũng không thể bỏ Nhị Bảo đi.”
Đại Bảo nức nở tủi thân: “Con không bỏ nó, con chó ngốc kia tự mình đi cùng người ta. Con gọi thế nào nó cũng không trở lại.”