- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
- Chương 46
Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
Chương 46
Tulip: “Hả... Không thể nào.”
Lương Cẩm Tú đương nhiên không nói bừa. Đầu tiên điểm thứ nhất, Đại Bảo rõ ràng đã nói dối, hai chú chó cùng nhau đi ra ngoài, sao nó có thể không biết gì?
Đáp án chỉ có một.
Nó không biết con người có loại theo dõi công nghệ cao này.
Lương Cẩm Tú bảo Tulip mở đoạn video thứ nhất ra một lần nữa, tiếp tục phân tích: “Vừa rồi cô cũng nói, Đại Bảo rất hiểu chuyện. Chỉ cần cô không ở nhà, sẽ mở cửa nhưng không chạy loạn ra ngoài. Cho nên vấn đề là đây, vì sao lần này lại muốn ra ngoài, hơn nữa còn là nơi rất xa khu dân cư?”
Đầu Tulip ong ong, hoàn toàn không nghĩ ra được: “Vì sao?”
“Vì Nhị Bảo.” Lương Cẩm Tú cười khẩy một tiếng: “Nó mở cửa, muốn để Nhị Bảo tự mình chạy đi lạc. Nhị Bảo đến, nhưng không đi ra ngoài, nó đành phải tự mình ra tay.”
Tulip không nói được lời nào, cảm giác tam quan rạn nứt. Bác ấy hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, ở trong ấn tượng của bác, chó đều là vật nhỏ ngây thơ đáng yêu không hề có chút ý xấu.
Video ngắn ngủi mấy chục giây, bác ấy nhìn xem đi xem lại, càng xem càng cảm thấy Lương Cẩm Tú phân tích có lý.
Đẩy cửa ra, Đại Bảo đứng tại chỗ, lỗ tai dựng thẳng lên, rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó.
Nhị Bảo ngốc xít cực kỳ dính Đại Bảo.
Gần như Đại Bảo ở đâu thì nó theo tới đó, rất nhiều lúc, còn thân hơn so với người mẹ là bác ấy.
Lương Cẩm Tú nhắc nhở: “Cô ngẫm lại xem có phải từ lúc Nhị Bảo lạc mất thì mỗi ngày trạng thái của nó đều vui vẻ giống như ăn Tết hay không?”
Tulip khó khăn gật đầu.
“Cung Tâm Kế ver chó nha, Golden mưu mô thật đó.”
“Rất xin lỗi, tuy biết rằng không thích hợp, nhưng tui vẫn muốn cười. Vì tranh sủng, anh cả lừa em trai đi ra ngoài rồi vứt, ha ha ha ha.”
“Là nạn nhân của đứa con thứ hai, tui bày tỏ rằng cực kỳ hiểu, bởi vì – tui đã có suy nghĩ tương tự vô số lần!”
“...”
Tulip nghiến răng nghiến lợi ném máy tính bảng đi: “Cô phải đánh chết con chó này.”
Lương Cẩm Tú gọi bác ấy lại: “Đừng đánh vội, tìm Nhị Bảo về quan trọng nhất.”
Dù sao cho cũng là động vật, vẫn giữ một số bản tính hoang dã, ví dụ như lúc nổi điên sẽ cắn đồ, cho dù đánh chết cũng không nhả ra.
Nếu cô suy đoán không sai, Đại Bảo tuyệt đối sẽ không cho phép Nhị Bảo tranh đoạt mẹ quay trở về, cho dù tìm về, có lẽ sẽ còn có lần gây án thứ hai.
Đây là chú chó thông minh, và cực kỳ có mưu đồ.
Phải nghĩ cách nào đó.
Có thứ gì quan trọng hơn so với tình yêu của mẹ?
Trong vườn, Đại Bảo chạy đã mệt, ghé vào vào đá cuội nóng hổi dùng sức lè lưỡi. Con chó ngốc kia không còn nữa, về sau, mẹ chính là của mình nó.
Lỗ tai nó bỗng dưng dựng thẳng lên.
Cửa mở, tiếp theo là tiếng bước chân quen thuộc.
Là mẹ.
Đại Bảo vội vàng bò dậy, cười nghênh đón mẹ, vừa định đi tới hôn vài cái, đã thấy mẹ che đầu lại, đau khổ r3n rỉ vài tiếng, chậm rãi nằm trên mặt đất.
Đây là mẹ đang mệt muốn đi ngủ sao?
Không đúng! Mẹ chưa bao giờ nằm ở mọi nơi như nó, một là chiếc giường êm ái, hai là sofa.
Nó cực kỳ nghi ngờ, dùng cái miệng ướŧ áŧ cọ cọ vào mặt mẹ, không nhận được bất cứ phản ứng nào.
Mọi người trong phòng stream vô cùng mong chờ.
Đây là thí nghiệm mà rất nhiều người nuôi chó đã làm, giả vờ ngất xỉu, nhìn xem chó có phản ứng gì.
Kết quả một lời khó nói hết, chỉ có bộ phận nhỏ chó làm người ta vừa ý.
Một phút trôi qua, Đại Bảo vây quanh Tulip đảo qua đảo lại. Năm phút trôi qua, nó bắt đầu cắn xé quần áo Tulip, nhằm đánh thức bác ấy. Mười phút trôi qua, ánh mắt nó ngập tràn sự hoảng sợ, sau khi nức nở, bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như con sói tuyệt vọng mà hú lên.
Quả nhiên không hổ là con chó có thể vứt bỏ con chó khác, chỉ sống thông minh đủ cao.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
- Chương 46