Khi phát hiện một con gián, trong nhà sớm đã có một đám, khi một điểm đáng nghi được giải thích, những cái còn lại sẽ sáng tỏ toàn bộ.
Tiểu Nhụy chưa bao giờ thấy Đột Nhiên Giàu như vậy, ánh mắt cậu ấy bi thương, theo đôi mắt cô xuyên vào trong tim cô. Cô yếu ớt nói: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích. Thực ra em không muốn giấu giếm, là bố mẹ em – anh cũng biết, bọn họ vẫn luôn phản đối hôn sự của hai ta.”
Một số lời, cô không dám nói, quá tổn thương người rồi.
Thực ra nhà cô là hộ bị phá bỏ và dời đi nơi khác, không chỉ có một căn nhà này, mà khoảng bảy căn!
Quy đổi thành giá thị trường, cũng đủ vài đời không lo cơm ăn áo mặc.
Cho dù cô có giải thích thế nào, bố mẹ vẫn cho rằng Đột Nhiên Giàu có ý đồ khác.
Cô hiểu rằng bố mẹ lo lắng, đồng thời xác nhận, Đột Nhiên Giàu tuyệt đối không phải người như vậy. Cô thương lượng để tìm cơ hội sống sót trong khe hở của hai bên, rốt cuộc cũng đi đến một bước cuối cùng.
Tiểu Nhụy càng nói càng tủi thân, òa khóc: “Nhìn anh vất vả kiếm tiền, không nỡ ăn không nỡ uống, mỗi quý trả tiền thuê nhà, lòng em khó chịu muốn chết. Em không động đến tiền nhà, vẫn luôn để ở trong tài khoản. Em vốn nghĩ, chờ ngày kết hôn em sẽ làm anh bất ngờ bằng chuyện căn nhà này.”
Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu đi tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Anh biết, vì chuyện chúng ta, em chịu tủi thân không ít.”
Tiểu Nhụy nhào vào vòng ôm quen thuộc giống như trước, không yên tâm nói: “Vậy anh tha thứ cho em?”
“Anh căn bản không giận dữ vì chuyện này, căn nhà này cho người khác thuê ít nhất bảy nghìn, cách nơi làm việc của em lại gần. Mà anh là đàn ông, làm trụ cột gia đình là điều hiển nhiên.” Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu nhẹ nhàng đẩy bạn gái ra, thở dài rất dài: “Tiểu Nhụy, anh muốn dọn ra, tự mình bình tĩnh một thời gian.”
Tiểu Nhụy không dám tin trợn to mắt: “Chồng ơi, anh không yêu em sao?”
“Anh không biết.” Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu cười khổ lắc đầu, cậu cầm lấy dây dắt chó, vẫy tay: “Nhóc béo, đi thôi.”
Người Tiểu Nhụy khẽ run, chưa bao giờ có khủng hoảng bao vây cô như vậy. Trong lúc hai người qua lại, cho dù cô làm sai điều gì đó, Đột Nhiên Giàu nhiều nhất chỉ không để ý đến cô.
“Em biết rồi!” Tiểu Nhụy kéo lấy dây dắt chó, chú Golden sức lực to lớn gần như bằng sức nặng của cô nên lảo đảo một cái: “Vì nó đúng không? Thế mà lại chia tay với em vì một con chó anh? Anh điên rồi à?”
Khi nghĩ thông suốt điểm này, oán giận tồn đọng giữa hai người cuối cùng cũng bùng nổ.
“Không sai! Em không thích nó, nhưng vì anh, em còn chịu đựng sự chán ghét tiếp nhận.”
“Em bịa ra lời nói dối để anh đồng ý tiễn chó đi, biết vì sao không? Bởi vì chúng ta sắp kết hôn, kết hôn sẽ muốn có con, em không hy vọng con lớn lên trong môi trường lông chó bay loạn khắp nơi.”
“Chồng, dù nó quan trọng, cũng chỉ là một con chó, không phải người.”
Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu lẳng lặng nghe cô ấy phát ti3t xong, nhẹ giọng nói: “Không sai, nhóc béo quả thực không phải người.”
Nó không phải người, lại toàn tâm toàn ý yêu cậu sâu sắc.
Cô gái cậu toàn tâm toàn ý yêu sâu sắc, lại lấy cách như vậy tiễn người bạn tốt nhất của cậu đi.
Hơn hai năm, cậu dường như không thật sự bước vào trái tim cô.
Trong điện thoại, truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng và cô gái phẫn nộ hô to.
- -
Vị trúng thưởng cuối cùng: Tulip.
Tulip hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, nhưng làn da chăm sóc rất tốt, trắng gần như phát sáng lên, cùng bác ấy xuất hiện trong ống kính – thế mà lại là chú Golden lớn.
“Á, còn chưa ra khỏi câu chuyện vừa rồi, lại đến cái khác.”
“Đừng nói với tui lại là tìm chủ mới cho chó.”
Tulip che miệng cười khẽ: “Mọi người yên tâm đi, tôi không thuê nhà, cũng không định bỏ rơi Đại Bảo...”