Chương 21

Hai nhà không được tính là thân, hầu như ngày thường không qua lại gì.

“Không có việc gì, con đi ngang qua, còn tưởng nhà dì gϊếŧ lợn.” Lương Cẩm Tú tùy tiện đưa ra một cái cớ, xem ra không phải gϊếŧ lợn, con lợn này mới hơn một tuổi, còn lâu mới đến lúc gϊếŧ mổ.

Lương Cẩm Tú lảng sang chuyện khác: “Nó bị làm sao thế?”

“Cho nó lai giống đấy, mà nó sống chết cũng không chịu.” Người đến nhà là khách, dì Hai dọn cái ghế gấp ra, thở dài, chỉ vào một con lợn đực đang run bần bật trong góc: “Nó còn cắn cả lợn đực nữa.”

Đây là giống mới mà nhà dì mới mua, cho nhiều thịt nạc, chất thịt mềm, khó khăn lắm mới có thể nuôi được chúng đến giai đoạn động d*c.

Có nhiều lý do không chịu giao phối, cặp vợ chồng già có kinh nghiệm phong phú, quyết định can thiệp bằng sức người, lùa con lợn mẹ vào một khung gỗ đặc biệt, để nó không vùng vẫy, nên nó phát điên.

Đầu tiên nó đâm bay khung gỗ, xoay người lại cắn con lợn đực, sau đó kêu la thảm thiết và chạy khắp sân.

Nuôi lợn suốt nửa đời người, chưa bao giờ gặp được tình huống như vậy.

Lương Cẩm Tú có vẻ hiểu rõ, nhưng vẫn muốn hỏi cụ thể, lễ phép nói: “Con có thể đi xem nó không ạ?”

Dì Hai sửng sốt, tùy ý phất tay: “Con cứ xem, cẩn thận đừng để nó đυ.ng phải.”

Lợn có thể có gì đẹp, lên đại học mấy năm thật sự cho rằng bản thân là người thành phố?

Lợn hồng phấn không có chỗ trốn, chui vào đám dây nho leo dưới bức tường trong sân, một đôi mắt nhỏ như viên ngọc đen nhìn ra ngoài.

"Đừng sợ, tôi tới giúp bạn. Vừa rồi tôi nghe thấy bạn gọi chồng phải không?" Lương Cẩm Tú chậm rãi đi vào, hơi giật mình, giá trị nhan sắc của con lợn này quá cao, mũi hồng gần như trong suốt, giống một miếng thạch trái cây hấp dẫn.

Nếu dáng hình của nó nhỏ hơn, có thể coi như một con thú cưng.

Hôm nay lợn hồng gặp phải cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời nó, nó hoảng sợ và bất lực đến cùng cực. Cuối cùng nó nhìn thấy chút hy vọng, nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, chồng tôi đang ở phía sau núi. Bạn thật sự có thể giúp tôi sao?"

Lương Cẩm Tú cảm thấy hơi bất ngờ: “Chồng bạn là lợn rừng?”

Lợn hồng phấn gật mạnh đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh ấy rất lợi hại, chỉ cần biết tôi ở chỗ này, chắc chắn anh ấy sẽ đến cứu tôi.”

Lương Cẩm Tú nghi ngờ bảo: “Các bạn gặp nhau như thế nào?”

Lợn hồng phấn xấu hổ khiến cái mũi hồng biến thành màu đỏ thẫm: “Lúc trước, tôi… tôi từng chạy trốn.”

Nó được sinh ra trong một trang trại chăn nuôi chuyên biệt.

Sống vô lo vô nghĩ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng cần bận tâm điều gì, nhưng nó cảm thấy, cuộc sống không nên như vậy.

Vì sao những con người này lại đối xử tốt với bọn nó như thế?

Nó hỏi mẹ.

Mẹ không hiểu nó nói gì, mỗi lần hỏi, chỉ biết nằm xuống lật bụng ra cho uống sữa.

Anh chị em cũng không hiểu, chỉ chuyên tâm nghịch bùn.

Cho đến tận một hôm trời tối, một con vật mà nó chưa từng thấy bao giờ xuất hiện, là mèo hoang.

Mèo hoang nói cho nó, đây là một âm mưu vô cùng lớn.

Cuối cùng, chúng nó rồi cũng sẽ biến thành thức ăn.

Lợn hồng phấn sợ hãi.

Nơi nó sống có một hàng rào cao, ngay cả mẹ nó cũng không thể nhảy lên được, bên ngoài hàng rào là một ngôi nhà lớn, có nhiều người ở, căn bản không thể trốn thoát được.

Nó không có bản lĩnh đến và đi tự do như một con mèo hoang.

Sau một thời gian sợ hãi như thế, nó đã được bán đến nơi này, rốt cuộc cũng thấy được hy vọng trốn thoát.

Vào mỗi đêm khuya tĩnh lặng, khác với con lợn ngáy rung trời, nó chạy mấy vòng xung quanh chuồng lợn, dụi mũi vào máng lợn để rèn luyện sức lực, ăn ít cơm, giữ cơ thể linh hoạt.

Hiệu quả rất rõ ràng, nó có thể nhẹ nhàng nhảy ra khỏi chuồng lợn.

Lợn hồng phấn không vội chạy trốn.

Cơ hội có lẽ chỉ có một, nếu chạy trốn thất bại, có khả năng sẽ không thể trốn thoát nữa.