- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
- Chương 17
Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
Chương 17
Miumiu nghe không hiểu cuộc nói chuyện, nhưng đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của con người, khϊếp sợ hỏi: “Anh đang làm… làm gì?”
Người đàn ông này bình thường luôn nghe lời con sen, hôm nay muốn nổi loạn sao?
“Anh ấy thay em dạy dỗ lại con sen.” Lương Cẩm Tú nghiêm trang phiên dịch lại: “Em biết không, anh ấy vô cùng thích em. Lần đầu tiên gặp, anh ấy đã bị em hút hồn. Anh ấy cảm thấy, em là chú mèo đáng yêu nhất trên đời này. Nếu có thể may mắn làm con sen của em thì chắc chắn cả đời không thay lòng.”
Miumiu không thích anh chủ, bởi vì anh cướp đi tình yêu của con sen dành cho nó.
Tuy Lương Cẩm Tú nói quá, nhưng không nói dối.
Anh chủ thật sự rất thích bé mèo con này, nhưng mặc cho anh ấy lấy lòng như thế nào, đừng nói đến chuyện được đồng ý, sắp ba năm, nó vẫn tràn ngập địch ý đối với anh.
Muốn sờ, chỉ có thể đợi khi nó ngủ.
Anh chủ không ngờ rằng sẽ có loại chuyện tốt như vậy, giờ phút này, nghe Lương Cẩm Tú dịch mà mở cờ trong bụng, sau đó anh ấy coi trời bằng vung và xuống tay mạnh hơn một chút.
Nhà Có Hai Chú Gà Con đau đến nỗi phát ra âm thanh ái ái, không thể nhịn được mà nhỏ giọng mắng: “Anh một vừa hai phải lại cho em.”
Anh chủ dùng giọng điệu mắng người để nói những lời hèn nhát: “Được rồi vợ à, anh sai rồi, nhưng anh cảm thấy, Miumiu thông minh như vậy, tốt nhất chúng ta nên diễn chân thành hơn chút.”
Nhà Có Hai Chú Gà Con ôm đầu, gào thét: “Tình cảm chân thành cái cục cứt chó ấy, anh đang lấy việc công báo thù riêng.”
Mọi người trong phòng stream không thể nhìn nổi nữa.
“Mèo con, đừng mắc mưu, bọn họ chỉ diễn kịch, thực ra không hề ý thức được sai lầm của mình.”
“Hai người bắt nạt mèo con quá đi mất.”
Miumiu ngây dại: “Anh ấy thực sự thích em thế sao?”
Lương Cẩm Tú vô cùng khẳng định: “Đương nhiên rồi, có ai không thích em chứ? Em nghĩ lại mà xem, có phải những chú dì hay đến nhà đều tranh nhau ôm em hay không?”
Lúc này, Nhà Có Hai Chú Gà Con đột nhiên đau đớn kêu to, đương nhiên không phải do bị đánh – mà chân bị chuột rút.
Trong video, một cái bóng nhảy lên cao.
Là Miumiu. . Truyện Đô Thị
Con sen gặp nguy hiểm, nó quên mất sự dỗi hờn, theo bản năng nhảy đến giữa hai người, móng vuốt nhắm ngay không khí trước mặt anh chủ đánh liên tục không biết bao nhiêu lần, nhanh đến nỗi sắp hiện ra ảo ảnh – nhưng sát thương bằng không.
“Cút ngay.”
Đôi tay của anh chủ giơ lên đầu hàng, cả người biểu hiện cực kỳ sợ hãi.
Nhà Có Hai Chú Gà Con ngừng lại, thử ôm lấy nó.
Từ sau khi sự việc xảy ra, Miumiu không bao giờ cho chị ôm, thậm chí còn đánh chị ấy.
Chị dán mặt sang, giống như trước kia, dính sát vào khuôn mặt nhỏ mềm mại, nước mắt đột nhiên rơi như mưa.
Miumiu sắp tám tuổi, đã vào giai đoạn tuổi già của mèo.
Chị không dám nghĩ ngày nào đó Miumiu rời đi thì chị sẽ sống như thế nào.
Người không phải chỉ cần một phần tình yêu.
Cha mẹ, người yêu, con cái, bạn bè.
Miumiu ở trong lòng chị, có vị trí độc nhất vô nhị.
“Chị làm lông em ướt.” Miumiu phát ra âm thanh không kiên nhẫn, nó giãy giụa vài cái, quyết định tạm thời tha thứ cho con sen: “Được rồi, đừng khóc, nếu thật sự không ổn thì tách ra khỏi anh ấy đi. Em bắt chuột nuôi chị.”
Mọi người trong phòng stream: “...”
Nhà Có Hai Chú Gà Con không biết nên khóc hay nên cười.
Kịch vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, anh chủ bắt đầu hành động, đưa em bé từ phòng ngủ chính vào xe đẩy, đẩy ra ngoài, sau đó, dứt khoát đóng cửa.
Tình huống này có thể dùng câu “Luyến tiếc em bé thì không bẫy được mèo(*)” để hình dung.
(*) Muốn gì thì phải chấp nhận đánh đổi, mạo hiểm.
Miumiu đang li3m móng vuốt khϊếp sợ thè đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn lộ ra bên ngoài, căng thẳng nói: “Anh ấy đang làm cái gì vậy?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
- Chương 17