- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
- Chương 11
Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
Chương 11
Là một con Mèo Sư Tử lớn lắm cũng chỉ khoảng hai tháng, lông thuần trắng, chẳng qua, nó đi đường nghiêng nghiêng ngả ngả, móng vuốt đằng sau bên trái gầy mà ngắn.
Là một con mèo con khuyết tật.
Một con mèo sữa nhỏ như vậy, hiển nhiên không có khả năng là vợ của mèo Sư Tử.
Trong mắt Dê Nhỏ Nỗ Lực hiện lên vẻ trìu mến: “Nó là con mày hả?”
Tiếng của mèo Sư Tử cũng rất dịu dàng: “Không phải.”
Có hôm buổi tối nó đang cố gắng bắt chuột để nuôi vợ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu rầm rì truyền đến từ dưới phiến đá, có lẽ do sắp làm bố, nó đặc biệt nhạy cảm với âm thanh của mèo con.
Là một con mèo Sư Tử nhỏ có màu trắng tuyết giống y như nó.
Mèo con không sợ người lạ chút nào, rầm rì bò đến, cọ tới cọ lui ở dưới bụng nó.
Nó đói bụng.
Mèo mẹ đâu?
Một chú mèo con bé như vậy, không thể thiếu sự chăm sóc của mẹ.
Nó chờ đến bình minh, không thấy mẹ của mèo con trở về.
Sau đó, vẫn không quay trở lại.
Đối với mèo hoang mà nói, chuyện này hết sức bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Chỉ bằng cách này mèo Sư Tử đã thành công trở thành ông bố bỉm sữa.
Mèo con lần đầu tiên được ăn đồ hộp, meow meow ăn lem hết ra mặt mũi, sức ăn của nó nhỏ, chỉ ăn một phần ba đã no.
Dê Nhỏ Nỗ Lực không hề rời mắt, trái tim gần như tan chảy, nhẹ nhàng nói: “Tao có thể nhận nuôi nó không?”
“Anh muốn nhận nuôi ư?” Mèo Sư Tử đực sửng sốt, nhắc nhở: “Nó là con mèo khuyết tật.”
Một con mèo hoang thiếu một chân, không thể bắt chuột, có thể nhảy lên thùng rác hay không còn là vấn đề.
Mèo Sư Tử thỉnh thoảng lại nghĩ tới trường hợp này, bây giờ nó ở đây thì còn có thể chăm sóc, nếu một ngày nào đó nó không còn nữa thì con mèo này biết phải làm sao?
“Không sao đâu, tao thích nó từ tận đáy lòng, dù nó khuyết tật hay khỏe mạnh.” Dê Nhỏ Nỗ Lực vỗ ngực đảm bảo, giọng điệu như lời thề trong đám cưới: “Tao nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, nếu mày không yên tâm, có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.”
Mèo Sư Tử do dự một lúc, rồi đồng ý.
Trong khu dân cư có rất nhiều mèo nhà, chúng nó ở trong căn phòng lớn đông ấm hạ mát, có thức ăn đóng hộp cho mèo ăn mãi không hết, có nhà cây cho mèo còn có các loại đồ chơi, vĩnh viễn không phải lo lắng xem ngày mai ăn gì.
Thậm chí, còn có thể hung dữ la mắng chủ.
Đối với hầu hết mèo hoang mà nói, đó là chỗ dựa tốt nhất.
Nó đã từng có giây phút động lòng như vậy.
Mèo con vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, li3m xong móng vuốt thì phát ra âm thanh nũng nịu như sữa: “Bố ơi, bố ơi.”
Dựa theo thói quen bình thường, cơm nước xong, bố sẽ cùng nó chơi một lúc mới rời đi.
Đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất của nó trong ngày, quãng thời gian nó mong chờ nhất.
Nhưng hôm nay không có!
Mèo Sư Tử lạnh lùng đẩy nó ra: “Ta không phải là bố con, bắt đầu từ hôm nay, anh ấy chính là bố của con.”
Bất kể là mèo nhà hay mèo hoang, đàn con mới sinh đều quan trọng hơn mạng sống của bản thân, mèo mẹ đi vệ sinh luôn gấp gáp, sợ đàn con gặp tai nạn ngoài ý muốn.
Tuy nhiên khi lớn lên, lại đuổi ra khỏi nhà không chút do dự.
Đàn con không quen, nghĩ rằng chỉ cần meow meow làm nũng là sẽ không có chuyện gì.
Lúc trước mèo mẹ yêu thương bao nhiêu, thì lúc này vô tình bấy nhiêu, nó sẽ cứng rắn xua đuổi, thậm chí còn cắn xé.
So với những con mèo này, mèo Sư Tử khá dịu dàng.
Mèo con bị dọa đến nỗi nước mắt lưng tròng, nhìn con người cao lớn như vậy, lại chuyển hướng sang mèo Sư Tử, cầu xin vô cùng đáng thương: “Bố ơi, bố không cần con nữa à?”
Tuy nó sợ con người, nhưng nó chạy không nhanh, bình thường nó trốn ở dưới tảng đá, chỉ khi có bố hoặc vào ban đêm nó mới dám chui ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đây Là Trang Trại, Không Phải Sở Thú
- Chương 11