Chương 1

Khi xe buýt nhỏ vào núi, máy điều hòa liền đóng lại.

Hành khách lần lượt mở cửa sổ, cơn gió mang theo mùi thơm nồng nàn của cỏ cây ùa vào rồi lại chạy ra ngoài qua cửa sổ bên kia, không mát bằng máy điều hòa nhưng trong lòng rất dễ chịu và mát mẻ.

Máy nghe nhạc cũng đã được mở.

"Hôm nay trời nóng quá. Dự báo thời tiết nói nhiệt độ tối đa sẽ là 40 độ."

“Ở trên núi còn sướиɠ hơn. Nắng nóng thế này, dưới bóng cây gió cũng mát. Nhưng ở thành phố thì nóng như tàu hơi nước, chỗ nào cũng nóng.”

"Không, cái gì cũng đắt đỏ. Nếu không nhớ cháu trai, tôi đã không vào thành phố chịu khổ."

"..."

Một bà cô đang ngồi bên cửa sổ, phía trước và phía sau đều là những ông già, vì thấy sự khác biệt giữa nam và nữ nên nhắm vào cô gái trẻ ngồi bên cạnh.

Cô đã quan sát rồi, tự tin nói: “Cháu gái, sắp nghỉ hè rồi à?”

Cô gái trẻ nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tươi tắn, mang theo hai chiếc vali và một chiếc túi xách, chắc chắn là sinh viên đại học từ nơi khác trở về.

Thấy đối phương gật đầu thừa nhận, lập tức chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Cháu bao nhiêu tuổi?"

Cô gái cười: “Dạ,cháu tốt nghiệp rồi ạ.”

Lúc đầu cô thản nhiên hỏi, bây giờ lại càng hăng hái hơn

Thằng nhóc nhà ta trong năm nay cũng tốt nghiệp, lựa chọn thì có rất nhiều, nhưng lại không hài lòng, có công ty không đủ nổi tiếng, các bạn cùng lớp sẽ cười nhạo hắn,lựa chọn như vậy cũng không khác gì hoàng đế chọn vợ lẽ đâu.

Cô gái lắc đầu: “Cháu dự định phát triển ở quê hương và không tham gia tuyển dụng ạ”

Bà cô sửng sốt một chút: “Cháu đã thu xếp công việc ở nhà hay đang có dự định gì?”

Câu trả lời của cô gái thật bất ngờ: “Không, nhà cháu có một khu rừng và cháu thích làm ruộng”.

Phía trước chỉ có một điểm dừng - bến cuối của thị trấn.

Có rất nhiều làng trong thị trấn.

"Cháu là người làng Ngọc Tuyền phải không? Ồ, cháu có phải là Cẩm Tú phải không?" Người cô nhận ra điều gì đó, nhìn kỹ một lúc rồi trở nên phấn khích, thật sự là cháu. Dì là dì Ngọc Hồng ,khi còn nhỏ dì đã từng ôm cháu,dì xem nào,thiếu chút nữa là không nhận ra cháu rồi.

Cách đây không lâu dì về có nghe được một số tin tức, con gái của lão Lương gia sắp tốt nghiệp đại học, sẽ không ở lại thành phố nữa, dự định về giúp đỡ gia đình.

Gia đình Lão Lương đã ký hợp đồng với một vùng núi rộng lớn, giống như nhiều dân làng, họ trồng anh đào, táo, lê và các loại trái cây khác nhưng thu nhập không bao nhiêu.

Hãy nói về quả anh đào, giá thị trường là hai mươi ba mươi tệ, nhưng giá mua thực tế lại hơn năm tệ.

Sự chênh lệch giá đã đi đâu?

Những người bán trái cây phải tốn tiền để lái xe tải tới đó, còn các quầy bán trái cây thì thuê điện và nhân công.

Còn người trồng trái cây, sau khi trừ phân bón nhân tạo hàng năm, họ chỉ kiếm được vài đồng tiền vất vả, nếu có thiên tai như cuối xuân, rét đậm thì công sức một năm vất vả sẽ uổng phí.

Vì vậy, dù ở thời đại nào, những người nông dân xưa cũng không thể thay đổi sự phụ thuộc vào thiên nhiên.

Một nữ sinh viên đại học bị mắc kẹt trong văn phòng ở một thành phố lớn mà trở về quê hương, ngày ngày phơi nắng phơi gió, từ một nàng tiên cũng phải hóa thân thành một cô thôn nữ.

Tuy nhiên, tốt nghiệp đại học......

Dì Ngọc Hồng ánh mắt sáng lên: "Cẩm Tú, cháu có bạn trai chưa?"

Ở nông thôn tìm vợ rất khó, thứ nhất, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng do tâm lý ưa con trai hơn con gái trong những năm đầu đời, thứ hai, giới trẻ thích cuộc sống thành thị và tầm nhìn của họ đã thay đổi.

Ngày nay, thị trường hôn nhân ở nông thôn không còn sức chứa hàng trăm gia đình có con gái, phụ nữ lấy chồng lần thứ hai đều tranh nhau lấy chồng chứ đừng nói đến một nữ sinh đại học xinh đẹp như cô.

Mẹ cô đã nhiều lần dặn dò qua điện thoại rằng tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, vừa có tin cô về quê, cô lập tức trở thành mục tiêu hàng đầu của bà mối.

Ngay lúc Lương Cẩm Tú đang nghĩ cách chuyển chủ đề thì chiếc xe buýt nhỏ đột nhiên dừng lại.

Lực phanh quá mạnh khiến toàn bộ người trên xe đập trán vào tựa lưng.

Lập tức không còn tâm trạng trò chuyện nữa, tất cả đều tức giận tài xế .

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý." Người tài xế liên tục xin lỗi và giải thích: "Có hai con chim đậu trước mặt tôi và tôi sẽ tông vào chúng nếu không phanh."

Không có gì lạ khi nhìn thấy chim trên đường, chúng thường bay đi trước khi ô tô tới.

Người tài xế là người tốt bụng, bấm còi liên tục nhiều lần nhưng khi thấy con chim vẫn bất động, anh ta đành phải mở cửa bước xuống xe.

Lương Cẩm Tú nhảy xuống.

Với nhiệt độ cao tới bốn mươi độ, con đường rải sỏi nóng đến mức có thể luộc một quả trứng chín một nửa.

Hai con chim dường như không cảm nhận được, một con ngửa bụng lên, một con nằm bên cạnh, cái đuôi màu nâu xám có sọc đen xanh vàng, một chùm lông trắng rất bắt mắt,ở giữa cái đầu đen nhỏ của nó.

Đó là Chim sáo đá.

“Con này chết rồi.” Tài xế ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào con vật đang ngửa bụng lên – móng vuốt của nó đã bắt đầu cứng ngắc.

Anh nhìn vào con khác và sững sờ.

Con này vẫn còn sống.

Nó dường như đã chết một lần nữa, để anh tóm lấy nó mà không cần phải vùng vẫy.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó đầy nước.

Chim có khóc không?

Rất nhiều hành khách xuống xem, trong đó có dì Ngọc Hồng kia, cô vừa bật camera vừa quay video vừa thở dài

Chim sáo đá là loài phổ biến ở vùng núi, đúng như tên gọi của nó, nó chỉ yêu một lần trong đời, khi bạn đời chết đi, con còn lại sẽ không bao giờ sống một mình.

Và nó chọn con đường đặc biệt bi thảm , bay lên không trung và đập mạnh đầu vào đất.

Nếu bạn tìm thấy một con Chim sáo đá bị gãy đầu, chắc chắn bạn sẽ tìm thấy xác của một con khác cách đó không xa.

Bầu không khí thay đổi một cách tinh tế.

Có người khẽ thở dài.

Cuộc đời này rất ít người có thể gặp được tình yêu đích thực.

Chim sáo đá không bị ràng buộc về mặt pháp lý và không có tình cảm phong phú của con người, nhưng nó đã đạt được điều mà hầu hết mọi người chưa bao giờ làm được và sẽ trung thành cho đến khi chết.

Người tài xế nhẹ nhàng bế nó đặt xuống bãi cỏ ven đường.

Không phải tài xế nào cũng dừng lại như anh ta và họ có thể coi như không nhìn thấy.

Con sống vẫn bất động, đôi mắt vô hồn, trên đời không còn gì khác ngoài người yêu, khi phát hiện thi thể người yêu đã cử động, nó kêu lên một tiếng yếu ớt.

"Đừng chạm vào cô ấy!"

Đó là một giọng nam già.

Chỉ có Lương Cẩm Tú nghe được.

Lương Cẩm Tú quay người lên xe, xách túi trở lại, ấm áp nói với con còn sống: "Xung quanh đây có rất nhiều chuột, chúng sẽ ăn thịt mày mất. Tao đưa mày về nhà trước được không?"

Dì Ngọc Hồng cho rằng cô bé tốt bụng nên nhắc nhở: "Cẩm Tú, đừng gây rắc rối. Chim sáo đá là loài chim được bảo vệ cấp ba quốc gia và không thể được nuôi dưỡng bởi cá nhân."

Lương Cẩm Tú nghiêm túc gật đầu: “Cháu sẽ gọi điện cho Cục Lâm nghiệp.”

Cô đã gặp phải tình huống tương tự một lần khi còn học trung học cơ sở.

Mùa đông năm đó tuyết rơi dày đặc, khi cô đi học về, cô nhìn thấy hai chú Chim sáo đá bám chặt vào nhau trong đám tuyết ven đường, chúng không bỏ chạy khi nhìn thấy cô.

Vì tò mò, cô bước tới thì thấy một con đã cứng đơ và chết không biết bao lâu, con còn lại có đôi mắt buồn bã.

Cô mang nó về nhà.

Nó không chịu ăn uống, hai ngày sau nó cũng theo con còn lại bỏ đi.

Cô đã khóc suốt nhiều ngày.

Bây giờ cô có thể giao tiếp với động vật, cô muốn thử, cho dù không thể cứu được chúng, cô cũng hy vọng chúng có thể rời đi nguyên vẹn.

Rốt cuộc mọi người đều xa lạ với cô nên khi nhìn thấy những gì cô nói, cũng không cố gắng thuyết phục nữa.

Vào tháng 7, vườn cây ăn trái đông đúc nên Lương Cẩm Tú không nhờ bố mẹ đến đón mà thay vào đó cô cùng dì Ngọc Hồng bất đắc dĩ lên xe bảo vệ.

Họ về đến nhà sau mười lăm phút.

Con chó nhà hàng xóm sinh con, nghe tiếng động, một lứa chó con lập tức đứng dậy chạy tới cọ xát và nhảy quanh .

Mấy tháng trước Lương Cẩm Tú đột nhiên có thể tương tác với động vật thông qua cảm xúc, lúc đó cô rất phấn khích, nhưng dần dần thấy đôi khi việc đó cũng khá rắc rối.

Ví dụ như vào lúc này, con chó con đang ở chỗ cô ấy phát ra những âm thanh như thế này.

"Ôm tôi đi, ôm tôi đi, tôi muốn cậu ôm tôi."

"Tôi đói, tôi đói, tôi muốn ăn."

"Bạn là ai? Tại sao bạn không ôm tôi?"

"Ai quan tâm đến cô ấy? Nào, ôm cô ấy đi. Tôi muốn ôm."

"Ai xoa mông chúng ta vậy? Ôi, nhìn bàn chân nhỏ của tôi này."

"Sao anh lại đánh tôi? Ối, có người hôn mông tôi."

"..."

Không phải từng con nói, mà tất cả cùng một lúc!

Đồng thời, bọn chúng nói chuyện mà không có bất kỳ logic nào.

Đầu của Lương Cẩm Tú ong ong, cô kiềm chế, chạy đi vào nhà.

Ở nhà không có người, Lương Cẩm Tú tìm một cái hộp nhỏ, dùng vải bông che lại, nhẹ nhàng đặt vợ chồng Chim sáo đá vào trong.

Cô mới tốt nghiệp đại học, chưa từng trải qua chuyện chia ly hay cái chết nên không biết phải thuyết phục thế nào.

Con người tốt hơn, họ phải gánh vác cho gia đình mình, vân vân, nhưng loài chim thì khác, chúng dường như không còn gì để nhớ ngoại trừ bạn đời của mình.

Sau vài lời khuyên nhủ khô khan,cô không nhận được phản hồi nào nên phải cho nó chút nước và thức ăn.

Cô quay lại gọi điện cho Cục Lâm nghiệp, nghe đến tình trạng này, người ở đó thở dài nói rằng không có cách nào chữa khỏi bệnh cho nó,họ đã từng thử rồi nhưng không có ngoại lệ, nó không chịu ăn uống, và sẽ chết theo sau trong vòng vài ngày.

Lương Cẩm Tú không có nhiều hy vọng nên cô đã báo cáo lại toàn bộ quá trình nhặt được theo đúng quy trình.

Vừa đặt điện thoại xuống,cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ ở cửa, rồi một bà già bước vào. Bà ấy rất thấp, cao nhất có lẽ khoảng 1,5 mét, da ngăm đen, khắp mặt có những đốm nhăn nheo,đôi mắt rất nhỏ nhưng nhìn rất phúc hậu

Lương Cẩm Tú vui vẻ cười: " Bà nội."

"Ta nghe giống như giọng nói của con, con đã về thật rồi." Bà Lý mỉm cười, khuôn mặt nở hoa như những bông hoa nhỏ ngoài đồng. Bố mẹ con đang ở trang trại trong rừng, con có đói không? có muốn ăn bánh bao không?

Lương Cẩm Tú gật đầu mạnh mẽ.

Cô biết bà đã đặc biệt làm thứ này khi biết cô sắp về.