Chương 22
- Hàn tổng...
Tiếng gọi phi thường sũng nịnh khiến Đông Yết dựng lông tơ, xoay người đập sấp hồ sơ dày vào mặt kẻ rãnh rỗi kia.
- Anh im ngay cho em.
- Không a, ai bảo em không quan tâm đến tôi.
Vương Giải luồn tay vào người Đông Yết, xoa nắn cơ thể cách một lớp áo sơ mi trắng.
- Em phải làm việc...
Gỡ tay anh xuống, cậu lại dời lực chú ý vào bản vẽ đang xem dỡ.
- Bảo bối à, chúng ta đã 29 ngày không gần gũi rồi, đôi khi còn không ăn tối cùng nhau được. Đêm thì em vừa chui vào chăn đã ngủ ngay... Tôi biết công việc khá nhiều, nhưng chúng ta không thể giảm tiến độ một chút sao?
Cậu đưa mắt nhìn anh, cảm giác áy náy dâng lên tột đỉnh. Anh nói không hề sai, tối nào về cậu cũng chỉ lo tiếp tục công việc còn dở. Cậu cảm thấy bản thân thật ích kỉ, sao cậu lại có thể vô tâm như vậy.
- Em xin lỗi, chỉ là em nghĩ nếu hoàn thành sớm khâu sản xuất thì đội kiểm tra của anh sẽ nhanh chóng có việc để làm. Em cũng không thể quen được mấy lời phàn nàn của bên khách hàng, anh biết mà.
Đông Yết rời ghế, ôm lấy bờ vai rộng, đã lâu không tìm lại được cảm giác ấm áp nơi lòng ngực của anh.
- Tối nay em sẽ về sớm, hai ta sẽ cùng nấu bữa tối, tắm chung với nhau, rồi ăn tối và xem phim cùng nhau. Được chứ? Cả làʍ t̠ìиɦ nữa.
Vương Giải hôn nhẹ lên trán cậu, ôn nhu toát ra từ mắt của anh khiến tim cậu run lên như lần đầu anh vuốt mái tóc cậu. Người đàn ông này, ánh mắt có thể gϊếŧ người của anh ta luôn mang lại cảm giác an toàn cho cậu.
***Vừa tan tầm Đông Yết đã ra về, không ở lại làm thêm như mọi ngày. Trên đường về, cậu ghé qua một cửa hàng chocolate. Cả hai đều thích uống coffee nên cũng không hề từ chối vị đắng nhẹ trong những viên kẹo nâu này, chỉ là chúng có hơi ngọt hơn một chút thôi. Về đến nhà đã ngửi được hương thơm đậm đà từ món sườn xào chua ngọt trứ danh của Vương Giải. Đông Yết đặt hộp chocolate vào tủ lạnh, rồi như trẻ con đi học về mệt mỏi mà sà vào lưng mẹ làm nũng, chẳng qua người đang chịu đựng hành động lười biếng của cậu là anh.
- Em đã nói là cùng nhau nấu bữa tối mà, sao anh lại tự chuẩn bị hết rồi?
- Em không phải rất mệt sao?
- Anh cũng mệt mà, nếu không kiểm tra sản phẩm thì anh vẫn phải xem qua văn kiện, bản vẽ,...
Vương Giải phì cười, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng ẩm cậu vào phong tắm.
- Bảo bối, anh thật ngoan, đã chuẩn bị trước nước nóng a.
Khẽ ngắt eo Đông Yết, anh đưa tay cởi hết quần áo của cả hai mặc cho người kia ồn ào.
- Không phải đã bảo em sẽ chăm sóc anh sao? Sao lại thành ngược lại a?
- Em có thể làm việc đó trên giường mà.
- Anh... Em yêu anh.
Vương Giải hơi ngạc nhiên đấy, trước giờ cậu rất ít nói những lời như vậy mà. Nhưng có vẻ để nói ra câu đó cũng không dễ dàng gì, má cậu hình như đã nóng lên rồi. Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng muốn cắn này của Đông Yết, anh liền đem cậu thả vào bồn, tự hứa sẽ tắm cho cậu cẩn thẩn hết mức.
Đông Yết biết đã đến lúc nguy hiểm, rõ ràng lúc tắm Vương Giải đã rất kiềm chế mới không "ăn" cậu ngay. Giờ thì cái gì cũng xong rồi, chỉ còn mỗi việc làʍ t̠ìиɦ...
Vương Giải bước ra từ phòng tắm, quấn hờ một cái khăn quanh hông, cơ bắp trên người tất cả đều lộ ra, đã vậy hơi nước còn làm tăng sự gợi cảm của anh lên rất nhiều. Cậu có hơi ghen tỵ với anh, nhưng cậu đâu biết rằng trong mắt đối phương cậu cũng gợϊ ȶìиᏂ không kém. Chợt nhớ đến hộp chocolate đáng thương bị bỏ quên trong tủ lạnh, Đông Yết bật dậy khỏi giường, phóng ngay đến tủ.
- Em lấy gì vậy?
Đưa hộp chocolate màu đỏ đô nhỏ xinh đến trước mặt anh, mắt cậu hiện rõ dòng chữ "Mau khen em đi, em đây là mua cho anh đó." Nhưng cậu chỉ nhận lại một nụ cười khó hiểu từ anh, nụ cười pha chút nguy hiểm đầy quyến rũ.
-... Bảo bối, không phải em muốn giúp anh thoải mái sao, đến đây nào.
Đông Yết như trẻ con bị thách thức, liền đẩy ngã anh, dĩ nhiên đó sẽ chỉ là một cái sờ nhẹ nếu anh không chịu hợp tác mà ngã ra sau.
- Anh chỉ cần nằm yên, em sẽ khiến anh sướиɠ đến phát điên.
Vừa nói cậu vừa vuốt ve cơ ngực anh, vẻ da^ʍ mị càng hiện rõ. Cúi thấp người, cậu đưa lưỡi vào trong miệng anh, khuấy đảo bên trong, cái mông hư hỏng cũng không ngừng lắc lư. Nhưng chưa đầy 10 giây, đã bị anh đẩy ra. Cậu khó chịu nhìn anh, chưa hiểu nguyên do anh dừng lại thì đã bị nhét một viên chocolate vào miệng.
- Tôi và em cũng ăn nó, ăn đến khi nào hết thì thôi.
Đông Yết ngoan ngoãn đưa viên kẹo nhỏ vào miệng anh, cùng nhau ngấu nghiến nó.
- Ưʍ... Ha, ưʍ...
Hôn nhau hai phút, cả hai mới dừng lại. Đưa lưỡi liếʍ đi dư vị ngọt ngào còn đọng lại bên khoé môi, cậu nhanh chóng hôn lên cơ thể anh. Hôn lên ngực, hôn xuống vùng bụng, cuối cùng là hôn tiểu Vương Giải đang hào hứng bên dưới. Hôn xong lại liến mυ"ŧ ngon lành.
- Ưm, của anh thật lớn... A, đừng đỉnh... Nằm yên đi mà, ư ưʍ...
Liếʍ mυ"ŧ như vậy một lúc, phân thân của anh cũng nhanh chóng cương cứng, lộ rõ từng gân máu. Cậu cũng tự nới lỏng hậu huyệt, chỉ là vẫn quen được anh làm việc này cho.
- Quay mông lại đây nào, Tiểu Yết.
- A, ah ha... Ưʍ...Giải...
Đầu óc mê loạn, sau khi được anh nới lỏng cẩn thận, Đông Yết nhanh chóng ngồi lên cự vật to cứng của anh, rêи ɾỉ hưởng thụ.
- A, Giải... Ưm, của anh thật to... A, ah... Thật sướиɠ....
- Của ai cũng sướиɠ sao?
Vương Giải đỉnh mạnh vào bên trong cậu.
- Á, ah ha... Của anh, chỉ sướиɠ khi anh làm a... Ha ah, đâm sâu một chút...
Anh cười nhẹ, lật người cậu lại, tách hai chân mảnh ra, thúc từng đợt thật sâu và mạnh.
- Em là đồ dâʍ đãиɠ, tôi phải thao chết em.
- Thao... Ưm, thao chết em đi. A, ah ah... Sâu quá, ưʍ...
Anh hôn cậu, một nụ hôn sâu nhưng nhẹ nhàng, không quá cháy bỏng, đủ khiến đối phương hiểu được tình cảm.
- A... Em yêu anh, yêu anh... Ha ah ah, ư... Anh, có yêu em không?... Mau nói đi... Ah ah...
- Yêu em, yêu em đến điên lên mất. Đông Yết, anh yêu em.
Nở một nụ cười nhẹ nhàng, cậu gượng người dậy, để cơ thể đầy mồ hôi của cả hai dán vào nhau.
- Ưʍ... Em sắp ra, ah.. Chúng ta ra cùng nhau đi.
- Được.
Vương Giải đẩy mạnh hông, tốc độ càng ngày càng nhanh, bên cạnh đó là tiếng thút thít gợϊ ȶìиᏂ của Đông Yết.
- A, ưʍ... Em ra, ah...
- Anh cũng ra đây.
Cả hai cùng nhau bắn ra tinh hoa của mình, rồi cứ thế ngã ra giường, ôm nhau ngủ.
Em đã từng hỏi tôi "Yêu là gì?""Đây là tình yêu đấy, em ơi."-Chính Thức Hoàn-
Truyện hay quá