Chương 17
Tại một căn phòng bí mật của dinh thự, nơi chỉ có sự tồn tại của hai con người.
- A... Ưm, không...
Vương Giải quất roi lên cơ thể trắng nõn của ai kia, nở một nụ cười thâm hiểm.
- Thoải mái? Xem ra em quá dâʍ đãиɠ đi. Có phải hay không suốt một năm qua đếu nhớ đến tôi mà thủ da^ʍ?
- Ưʍ... Hư a...
Đông Yết gục đầu, đã rất lâu cậu mới cảm nhận được hơi ấm từ tay của anh, nhưng đó không phải là lí do chính đáng cho những tiếng rên dâʍ đãиɠ kia. Run rẫy mở môi mỏng, mơ hồ cầu xin.
- Dừng lại, không muốn.
Roi da lại quất xuống lần nữa, mơn trớn bộ vị yếu ớt của Đông Yết.
- Không muốn thứ này, vậy muốn gì? Hửm?
- Muốn anh, muốn cự vật của anh.
Đông Yết máy móc nói ra điều cậu muốn, nhưng lại khiến anh trở nên kí©h thí©ɧ điên cuồng. Cậu nhìn được hạ bộ của anh đã cương lên đến tột đỉnh, thấy rõ những đường nét nam tính. Bình thường không quan sát tốt, giờ thấy rõ thật cảm thấy tự thương cho bản thân. Nhưng Vương Giải lại cố kìm nén du͙© vọиɠ, đem dương cụ thô to chỉ thua mỗi cự long của anh cắm vào huyệt nhỏ của cậu.
- Thể hiện tốt, tôi sẽ cho em thứ em muốn.
...
- Nói tôi nghe tại sao em lại bỏ trốn.
...
Cầm điều khiển tăng lên mức 5, chấn động bên trong hậu huyệt xảy ra kịch liệt.
- A! A ha! Đau, đau, đau...
- Mau nói sẽ ngưng đau.
Chỉ có tiếng rên rĩ phát ra, có vẻ Đông Yết một chữ cũng sẽ không khai. Mà sao khai được chứ, lí do cậu bỏ đi thật sự quá vớ vẩn đố với Vương Giải.
- Nói!
Anh hét lên, cầm sáp nóng chảy dí vào nhũ hoa của cậu. Vẫn nhẹ nhàng thôi, nhưng vùng da nhạy cảm đó sao có thể thể chịu được.
- A! A! Ưʍ... Hức hức... A ha!
Đông Yết hét lên từng đợt theo nhịp tay anh, nhũ hoa bỏng rát toé máu, nhìn vào thật sự rất kinh hãi.
- Còn ngang bướng?
- Dừng... Tôi là, là muốn bỏ đi... Là tự tiện muốn đi, không muốn làm sủng vật của anh.
- Mẹ nó tôi làʍ t̠ìиɦ với em không phải em là người hưởng thụ sao? Làm sủng vật của tôi không tốt? Không phải đã cho em đi đâu thì đi chỉ cần trở về là được sao? Mẹ nó tôi bỏ đói em à? Bạc đãi em à?
Vương Giải đem hết những uẩn khúc trong tâm ném vào Đông Yết, anh không biết những lời nói đơn thuần như vậy đủ khiến cậu tổn thương. Tay ấm mạnh thỏi sáp nóng vào nhũ hoa đáng thương, rồi lại ấn vào vùng đùi non nhạy cảm. "Máu bao bọc lấy cơ thể của em, tôi đương nhiên rất đau lòng, nhưng hôm nay là muốn em vì đau mà nhớ, mà sợ hãi. Tôi muốn em biết cái giá khi quay lưng với tôi!"
Cởi ra thắt lưng, Vương Giải dùng nó quấn quanh cổ của cậu. Quấn thật chặt khiến mặt Đông Yết trắng bệch, gân xanh của nổi lên. Cậu dùng sữ vùng vẫy tay nhưng cả cơ thể đều bị xích chặt, tiếng xích va vào nhau thật chói tai. Đợi đến khi cậu sắp ngất đi, anh mới buông tay, nhấn mức cao nhất của dương cụ, máu liền chảy ra.
- Không! A... Cầu anh, dừng lại đi. Tha cho tôi... Ha a a!
- Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ quan cho em sao? Tôi giáo huấn em như vậy em còn có thể phản, lần này không phải nêm mạnh tay chút sao?
Vương Giải gằn giọng, đẩy dương cụ thêm sâu vào trong. Đông Yết thấy dạ dày như sắp vỡ đến nơi rồi, dương cụ lạnh lẽo đó đăm thật sâu, đã thế còn chấn động phi thường mạnh. Cơ thể đã mất hết xúc giác, chỉ cảm thấy mỗi đau đớn từ hậu huyệt, Đông Yết chỉ biết cúi đầu khóc. Là tôi yêu anh, tại sao tôi chỉ nhận được đau đớn và chối bỏ. Tôi không khác gì sủng vật của anh sao, anh không đọng tâm chút nào sao? Tôi chỉ muốn được anh yêu thương, là người duy nhất mà anh đối xử dịu dàng. Lúc trước nếu không yêu thì anh lập tức vứt tôi đi, cớ gì lại quan tâm tôi, khiến tôi tự đa tình. Sủng vật có thể kiếm người khác, trước kia anh cũng từng có rất nhiều người rồi mà. Vậy mà lại tra tấn tôi, có phải anh rất chán ghét tôi không?
Vương Giải không nhịn được khi cậu rơi nước mắt, muốn dừng lại nhưng tự nhắc bản thân phải cứng rắn, liền lãnh đạm mắng.
- Mẹ nó em nín ngay cho tôi.
Vẫn khóc.
- Nín!
Cắn môi, cậu cố gắng nuốt nước mắt vào tim. Chương này ngắn a, tại ngược tâm nhiều quá... Từ giờ đến cuối tuần thớt mới ra chương mới được, mong các bạn thông cảm và đừng hối thúc thớt. Con chim, à không, con tim nhỏ của thớt sẽ bị tổn thương a.
Truyện hay quá