Chương 12
Đông Yết thở gấp, dốc hết sức lực kháng cự nam nhân đang ghì chặt cơ thể cậu. Áo phông đã bị xé rách, qυầи ɭóŧ bị kéo đi, thân hình hoàn hảo của cậu lộ ra tất cả trước mắt Vương Giải. Anh kéo khóa quần, lấy ra cự vật vẫn còn ngủ yên nhưng cũng đủ doạ người. Đông Yết run lên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn. Cậu ngưng kháng cự, ngoan ngoãn nằm im nhưng vẫn không dám đưa mắt nhìn kẻ đang bị du͙© vọиɠ thiêu đốt trên thân. Anh biết cậu sợ, nhưng anh không quan tâm đến cảm giác của cậu, những lúc lên giường, chỉ mỗi anh là người thoả mãn. Nghĩ đến đó cũng đủ khiến ngực Đông Yết đau buốt, đáng lẽ cậu không nên ảo tưởng khi anh đối xử dịu dàng với cậu. Vương Giải nâng cổ cậu lên, áp môi cậu vào dươиɠ ѵậŧ của anh. Đông Yết ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh mà liếʍ mυ"ŧ. Anh hài lòng nhìn cậu, vuốt ve cần cổ trắng nõn.
- Ngoan, tôi sẽ dịu dàng với em.
Đông Yết khựng lại, đoạn cắn cự vật trong miệng, lực không lớn nhưng rõ rất đau. Vương Giải bị cắn bất ngờ liền gầm khẽ, anh thật biết kìm chế đi. Đông Yết bị anh đẩy sang một bên, vô lực chờ đợi cơn phẫn nộ từ anh. Anh xoa dươиɠ ѵậŧ vài lần, thở dài rồi dùng tay siết cổ cậu. Đông Yết rên nhẹ, đưa tay nắm lấy bàn tay đang muốn siết chết cậu, nhưng mặt vẫn không hiện lên bất cứ sự cầu khẩn nào. Vương Giải một tay dùng lực siết, tay còn lại thô bạo cắm dương cụ vừa lấy ra vào hậu huyệt chưa được nới lỏng.
- A! Ưʍ... Dừng...
Da cậu đã bắt đầu tái đi, hơi thở yếu dần, nhưng phải đến hơn vài phút sau anh mới buông tay. Cậu ho khan, gấp gáp hít không khí, nhưng khi hô hấp đã ổn định thì đau đớn từ hậu huyệt lại kéo đến. Cậu nắm chặt lấy chăn, hơi thở lại trở nên gấp gáp. Vương Giải vẫn lặng lẽ nhìn cậu đến lúc này. Đông Yết không nhìn được cảm xúc trong mắt anh, anh luôn dùng đôi mắt vô cảm ấy nhìn cậu. Bỗng anh đưa tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, xoa nắn. Đông Yết kinh ngạc trước cảnh tượng đang diễn ra, theo phản xạ đưa tay đến ý muốn lấy tay của anh ra. Vương Giải nhận thấy người kia muốn tạo phản, dùng mắt lườm cậu. Cậu hoảng sợ rụt tay lại, nằm bất động để anh sờ. Nhưng chuyện không dễ như vậy, hậu huyệt vẫn đang chịu giày vò, tiểu dươиɠ ѵậŧ thì lại được anh sờ rất thoải mái, cảm giác thống khổ lẫn với kɧoáı ©ảʍ khiến cậu vô cùng khó chịu. Cơ thể đã phiếm hồng do nɧu͙© ɖu͙©, vật nhỏ phía dưới cũng đã bắt đầu chảy bạch dịch, Đông Yết bắt đầu không kiềm được tiếng rên da^ʍ mĩ.
- A... Ưm, a... Nữa, tôi muốn nữa...
- Lẳиɠ ɭơ.
Vương Giải lãnh đạm ném cho cậu hai chữ, nhưng anh đâu biết lúc này cậu đã không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài kɧoáı ©ảʍ của bản thân. Anh cũng không biết rằng đây là lần đầu tiên cậu được hưởng thụ khi làʍ t̠ìиɦ cùng anh, người cậu vô tình thương yêu. Kɧoáı ©ảʍ đã đến giới hạn, phía dưới cương cứng, niệu đạo không ngừng chảy bạch dịch.
- Ha... A, thoải mái... Ra, tôi ra mất...
Cậu mơ hồ rên rĩ, đột nhiên dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng bị bóp chặt lấy, khiến cậu không thể nào xuất ra. Đông Yết thống khổ rên lên, đưa đôi mắt đẫm hơi nước nhìn Vương Giải. Anh bóp lấy cằm cậu, sờ soạn đôi môi lấm tấm nước bọt.
- Muốn xuất không?
Đông Yết khẽ gật đầu, đau đớn tột cùng khiến cậu khó thốt thành lời.
- Cầu xin tôi, tôi sẽ cho em ra.
...
Vương Giải bóp mạnh hơn một chút như cảnh cáo khiến cậu không chịu đựng được mà hét lên.
- A! Đau, dừng... Ha... Tôi cầu anh... Cầu anh... Ha... Cho tôi ra...
Tiếng thở dốc đan xen trong câu nói khiến cậu cảm thấy yếu đuối kinh khủng. Vương Giải cười lạnh, gặm cắn nhũ hoa nhỏ khiến nơi đó lưu lại vết. Anh liếʍ nhẹ cần cổ cậu, trêu đùa.
- Tôi không cảm thấy thuyết phục a. Cậu vẫn chưa thể hiện hết bản chất dâʍ đãиɠ của bản thân, không sai chứ?
Đông Yết như muốn ngất đi, bộ vị phía dưới đã trướng đến mức muốn nổ tung mà cậu vẫn bất lực. Cậu hiểu rõ anh đang muốn gì, và hiện tại cậu phải ném tự trọng sang một bên để thực hiện việc đó.
- Ha... Xin anh... Cho tôi ra... Tôi... Ưm,là đồ dâʍ đãиɠ... Cầu xin anh... Cho tôi ra...
Cậu giãy giụa mông, đưa tay vuốt ve cơ bắp rắn chắc của anh. Vương Giải lấy dương cụ đang giày vò huyệt nhỏ của cậu ra, cười ôn nhu.
- Chủ nhân của em vẫn chưa được thỏa mãn thì sao em có thể xuất thoải mái, hửm?
Anh đâm bất ngờ cự vật thô to vào huyệt nhỏ khiến Đông Yết thất thanh hét lớn.
- Đau... Ưm, lấy nó ra... Đau quá... A, ha a...
- Tôi vẫn thấy em rất thoải mái a, không phải lần này em nên giúp tôi sao?
Đông Yết đã không còn nghe được gì, cứ như đã chìm vào thế giới du͙© vọиɠ của riêng cậu. Vương Giải thấy được vẻ dâʍ đãиɠ ẩn trong cậu, không khỏi đắc ý, phần dưới cũng đã hưng phấn lên rất nhiều.
- A, nó... Đang lớn hơn, ưʍ... Ha, a...
Đông Yết thở dốc, huơ tay khắp chăn, mắt nhắm nghiền, nước bọt không ngừng chảy xuống cần cổ và đầu ngực. Cậu cảm thấy cơ thể đang được nhấc lên, là Vương Giải, anh đặt cậu ngồi lên cự vật to lớn, khiến nó đâm sâu hơn.
- Ưm, không thích...
- Đồ lẳиɠ ɭơ, còn không cử động mông của em.
Anh đánh vào mông của Đông Yết, rồ lại thô bạo nhào nắn đầu nhũ của cậu. Bị thống khổ của du͙© vọиɠ làm cho hưng phấn, cậu đưa đẩy mông mình, lên rồi lại xuống trông rất gợϊ ȶìиᏂ. Bộ dạng vừa nhún vừa rên rĩ đấy thật khiến anh không kiềm được mà nắm lấy hông cậu, ấn xuống.
- Ha, không... Chết mất...
- Là đau đến chết, hay sướиɠ đến chết?
- Ưm, sướиɠ... Sướиɠ đến chết...
- Ngoan, hai ta cùng ra.
Nói xong Vương Giải liền buông dươиɠ ѵậŧ cậu, bắn một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn vào bên trong hậu huyệt. Đông Yết không thể chịu đựng hơn nữa, dâʍ đãиɠ rên lên rồi bắn ra tinh hoa của mình.
- A! A, a...Ưm, thoải mái...
Du͙© vọиɠ vẫn chưa tan biến, Vương Giải đưa tay phết một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu, đưa đến môi đỏ mông, dùng ngón tay phết dâʍ ɖị©ɧ khắp miệng cậu, rồi lại dùng hỗn hợp nước bọt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấy đùa nghịch nhũ hoa của cậu. Đông Yết rùng mình, có vẻ cậu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ hồ, vô tình rên lên.
- Muốn... Tôi muốn nữa... Cho tôi...
Anh nhìn cậu, cười nhạt. Lật người cậu lại, anh hung hăng đâm vào mông cậu.
- Đồ da^ʍ phụ em gặp ai cũng có thể cầu khát như vậy sao? Hả?
- A, không... Không phải... A! Sâu quá rồi... A, ha, ưʍ...
"Đông Yết, đêm nay tôi sẽ đâm chết em."Đúng hạn rồi, phù ~ Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Truyện hay quá