Chỉ mới qua có mấy tháng, khí tức trên người sư tổ lại càng trở nên sâu lắng hơn.
Bùi Vân Thư cảnh giác nhìn Vô Vong Tôn giả, y cẩn thận bước lùi về sau, chờ tìm được cơ hội rồi, sẽ nhanh chóng đổi sang hướng khác, dùng tốc độ nhanh nhất của mình, nhanh chóng tránh xa Vô Vong Tôn giả.
Sư tổ buông mắt, hàng mi như cánh bướm rung lên mấy lần, sau khi hít thở thật sâu, hắn hóa thành bạch quang, nhoáng cái lại đứng chắn trước người Bùi Vân Thư.
“Ngươi đã kết Anh rồi,” sư tổ không nhìn Bùi Vân Thư, mà nhìn về phía cái cây bên cạnh Bùi Vân Thư, “Thần thức đã sắp phá Phân Thần, rất tốt.”
Bùi Vân Thư dừng bước, y không làm chuyện vô ích nữa, vốn tưởng rằng sẽ rất hoảng loạn bất an, nhưng y chỉ cảm thấy lòng mình bình tĩnh không lay động, “Nếu như Tôn giả vẫn chưa quên, thì hẳn là ta đã rời khỏi sư môn rồi.”
“Mộc bài đệ tử cũng bị ta bóp nát hai lần nói,” Bùi Vân Thư nói, “Chẳng lẽ lần này sư tổ lại muốn niêm phong trí nhớ của ta, mang ta quay về sư môn, lại giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nữa sao?”
Sắc mặt sư tổ tái nhợt trong nháy mắt.
Bùi Vân Thư cảm thấy buồn cười, bộ dáng của Vô Vong Tôn giả này, cứ như là mỗi lời Bùi Vân Thư nói ra có thể làm tổn thương hắn vậy.
Không cần phải giả vờ giả vịt nữa, y đối với sư tổ, giống như là thật sự bị rút mất tơ tình vậy, “Sư tổ còn muốn làm chuyện gì nữa đây?”
Chỉ riêng việc tự ý niêm phong trí nhớ của y, rút mất tơ tình của y, Bùi Vân Thư đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi.
Y trong mắt Vô Vong, chẳng khác nào một con rối, muốn làm thì làm.
Vô Vong Tôn giả nói: “Ta sẽ không làm ngươi tổn thương.”
Bùi Vân Thư không nhịn được bật cười trào phúng.
Vô Vong Tôn giả lẳng lặng nhìn thấy cây, sau một chốc, hắn mới thấp giọng nói, “Ngươi đã nói dối ta.”
Bùi Vân Thư nhìn hắn.
“Ngươi không bị ta rút mất tơ tình, ” Vô Vong Tôn giả đạo, “Ta lại vì ngươi rút Vân Vong ra.”
Kẻ tu Vô Tình đạo, sao có thể dùng phương thức này để phá đạo đây?
Đây là đường tắt, cho dù có thật sự phá đạo, lúc độ kiếp phi thăng thì cũng sẽ bị thiên đạo từ chối, tựa như những gì trước đó Vô Vong Tôn giả đã trải quavậy, thân thể ngã xuống, hồn thể trọng thương.
Hồn thể của Vô Vong Tôn giả, đã không chịu nổi lần thứ hai phi thăng thất bại.
Bùi Vân Thư không biết tại sao sư tổ lại biết y không bị rút mất tơ tình, nhưng y lại rất bình tĩnh, “Ngươi tự ý phong bế trí nhớ của ta, tự ý muốn rút mất tình căn của ta, mà bây giờ, Tôn giả đang oán trách vì sao ta không chịu ngoan ngoãn để ngươi rút mất tơ tình, khiến ngươi khi không làm sai sao?”
Vô Vong Tôn giả nhắm mắt lại, “Ta không có ý này.”
Bùi Vân Thư nói: “Vậy thì ngươi rút đi Vân Vong, nên chắc là đã không còn tình cảm gì với ta nữa.”
Vô Vong Tôn giả nở nụ cười cực nhanh, nụ cười kia nhợt nhạt trắng xám vội vàng, có vẻ vô cùng chật vật, sau đó, hắn thu lại cười, lại trở nên lạnh lẽo sắc bén như một thanh nhuệ kiếm, ánh mắt hắn nhìn Bùi Vân Thư, cũng giống là đang nhìn một đệ tử vô cùng bình thường, “Ta là sư tổ của ngươi, sao có thể có ý đồ không an phận với ngươi được.”
Từng chữ từng câu của hắn, không biết là nói cho Bùi Vân Thư nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Bùi Vân Thư nói: “Ngươi thề đi.”
Vô Vong Tôn giả sững sờ.
Bùi Vân Thư giơ Thanh Việt kiếm lên, mũi kiếm chỉ lên trời, y nói: “Ngươi lập thệ với thiên đạo đi.”
Sư tổ theo hướng mũi kiếm của y nhìn lên trên trời, thiên đạo trên đầu, mây mù tuôn trào, chỉ trong phút chốc đã là thiên biến vạn hóa, thương hải tang điền (bãi bể nương dâu, biển xanh hóa nương dâu).
Một lúc lâu sau đó, khi hắn nhìn mãi đến hai mắt khô khốc, nhưng vẫn không cúi đầu, “Lập thệ gì?”
“Thề rằng ngươi mãi mãi không có chấp niệm với ta, thề rằng ngươi mãi mãi không bao giờ khống chế tự do của ta nữa, thề rằng ngươi mãi mãi sẽ không đến gần ta nữa,” Hai mắt Bùi Vân Thư chậm rãi đỏ lên, mỗi câu mỗi chữ y thốt ra như lôi điện sấm chớp đánh mạnh vào cõi lòng Vô Vong Tôn giả, “Nếu ngươi vi phạm, sẽ chết không có chỗ chôn.”
Vô tận oan ức trong nháy mắt ngập dâng lên trí óc, dâng hai mắt chua xót toả nhiệt, Bùi Vân Thư nghiến chặt răng, nhịn xuống cơn kích động bất ngờ xuất hiện.
Tại sao y phải khóc chứ? Do bị hắn khi dễ sao? Khóc lóc trước mặt kẻ khi dễ kẻ bắt nạt mình, ngoại trừ chứng mình hèn nhát ra, còn có tác dụng gì sao?
Y dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn Vô Vong Tôn giả, Vô Vong Tôn giả liền thấy đáy lòng mình gợn lên từng cơn đau râm ran.
Rất kỳ lạ.
Loại đau đớn này không thể nói là quá đau, nhưng kể từ khi rút Vân Vong ra khỏi mình, thì thật sự rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ, là do chưa rút hết sao?
Hỗn chiến ở trước Hình đường cách nơi này rất xa, Chúc Vưu cũng cách Bùi Vân Thư rất xa.
Không có bất cứ ai khác để dựa dẫm, nhưng cũng không địch nhân nào khác.
Bùi Vân Thư cầm ngang kiếm, đầu kiếm chỉa thẳng vào sư tổ, bàn tay nắm chuôi kiếm lại hướng lên trên, chính là đôi môi đã mím đến tái nhợt của y.
“Ngươi dám lập thệ không?”
Vô Vong Tôn giả nhìn y, tựa hồ muốn tiến về phía trước một bước.
“Đừng bước tới đây.” Bùi Vân Thư lạnh lùng nói.
Đại năng danh tiếng lẫy lừng của chính đạo liền dừng bước.
“Ta còn một phần ký ức bị ngươi niêm phong vẫn chưa giải ra,” Bùi Vân Thư nói, “Nhưng không sao cả, Chúc Vưu có thể phá giải cho ta. Ngươi chỉ cần lập thệ là đủ rồi.”
Trong tay Vô Vong Tôn giả không có kiếm, hắn rõ ràng là kiếm tu nổi danh, nhưng Bùi Vân Thư lại rất ít khi thấy hắn dùng kiếm.
Cầm kiếm chỉ vào người từng là sư tổ của mình, đây chính là đại nghịch bất đạo. Bùi Vân Thư biết mình vô luận thế nào cũng không đánh lại Vô Vong Tôn giả, vào ngay thời khắc này, tâm thần bình tĩnh như một kẻ đứng ngoài cuộc.
Tiếng tim đập thình thịch dần dần nhỏ xuống, tâm trạng kích động cũng dần dần lắng lại như nước trong, thần trí mách bảo y nên làm gì, y sẽ trấn định làm theo đúng như vậy.
Y cầm Thanh Việt kiếm gác ngang cổ mình, cần cổ trắng nõn soi bóng lên thân kiếm sắc bén màu xanh lam, kiếm sắc đến độ tưởng như chỉ trong nháy mắt đã có thể mạng y.
Thanh Việt kiếm ngay ngắn vững vàng, giống y như một thanh kiếm bình thường nhất, nằm trong tay y không mảy may dịch chuyển.
Sắc mặt Vô Vong Tôn giả đột biến.
Bùi Vân Thư nói: “Ta đánh không lại ngươi, nhưng so với chịu đựng ngươi cầm cố, không bằng tự ta kết liễu mình.”
Không biết đã qua bao lâu, khi Thanh Việt kiếm đã tạo một vết ấn ngắn trên cổ y thì Vô Vong Tôn giả rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, thanh âm nhẹ như gió thoảng, sắc môi hắn trắng xám, trên mặt cũng không thấy màu máu, “Ta lập thệ.”
Vô Vong Tôn giả như là bệnh nhân trọng thương chưa lành, không còn sống lâu nữa đang nói lời di ngôn trước khi chết.
Hắn đưa tay đối diện với thiên đạo, đối diện với tâm ma, lập lời thề theo đúng như lơi Bùi Vân Thư vừa mới nói.
“Nếu như ta có nửa phần vọng tưởng với ngươi, liền khiến lòng ta đau như cắt. Vi phạm lời thề, liền để ta,” Mi tâm Vô Vong Tôn giả nhảy một cái, “Liền để ta chết không có chỗ chôn.”
Bùi Vân Thư cẩn thận lắng nghe từng chữ từng chữ một, chờ lời thệ thành, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Dường như sợi dây thừng trói buộc y bất chợt biến mất rồi, y đã đạt được tự do mà y hằng mong.
Hơi thở nhè nhẹ, trở nên càng sâu hơn, Bùi Vân Thư nhìn Vô Vong Tôn giả, ánh sáng trong mắt ngày càng rực rỡ.
Sắc mặt Vô Vong Tôn giả không hề thay đổi, có vẻ đúng như lời hắn nói vậy, hắn đối với Bùi Vân Thư không có nửa phần không an phận.
Nếu như có, vậy thì sẽ lòng đau tâm bất an, không thể có loại vẻ mặt như thế được.
Cho nên hắn thật sự không thích Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư buông kiếm xuống, y hành cái lễ cuối cùng của một người đệ tử với Vô Vong Tôn giả, lưng cong xuống thành một đường cong mảnh khảnh, mái tóc đen phủ trên lưng lướt xuống.
Vô Vong Tôn giả cụp mắt nhìn y hành lễ, mặt không đổi sắc nuốt xuống máu tươi đã dân đến cổ họng.
Bùi Vân Thư thi lễ xong, đi lướt qua từ bên người Vô Vong Tôn giả, đến khi bóng y đã khuất, hắn cô đơn đứng hồi lâu, mới thống khổ khụy người, nói lời biện giải nhuộm đầy máu tanh, “Đó không phải là ta.”
Vô Vong Tôn giả trong ký ức của kiếp trước Bùi Vân Thư không phải là hắn.
Vân Vong cũng không phải là hắn.
Một đời dài rộng, ngoại trừ tu luyện chỉ còn lại kiếm, cuối cùng hồn thể quay ngược chuyển thể đầu thai, mới nếm được tư vị của một chữ “tình”.
Nhưng đến khi hắn xuất hiện, thứ nhận được chính là xa cách và căm ghét của người trong lòng.
Trong lúc Vô Vong đương phải vội vàng tiếp nhận tất cả, chưa kịp học cách đối đãi với Bùi Vân Thư, đã làm rất nhiều chuyện sai, mắc rất nhiều lầm lỗi.
Tư vị của chữ “tình” mà hắn được nếm, là thương tích máu chảy cùng đau đớn thống khổ trăm bề.
*
Có lẽ là bởi vì Đồng Tâm Khế, cũng có thể là tác dụng huyền diệu khó hiểu của cây bút lông tác động vào cõi lòng, Bùi Vân Thư trong mơ hồ, vẫn luôn có thể nhận biết Chúc Vưu đang ở đâu lúc.
Y lần theo tới đó, còn chưa kịp đến gần, đã nghe thấy tiếng rồng gầm hướng thẳng lên trời.
Chấn thiên động địa, thật sự vô cùng uy phong.
Bùi Vân Thư nghe được tiếng gầm, trong lòng lập tức hiểu Chúc Vưu đang sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào), tảng đá vẫn luôn đè nặng trĩu cũng được buông xuống. Đến khi y nhìn thấy Chúc Vưu và tông chủ Hoa Cẩm môn thì hai người đã đánh đến kịch liệt, bóng người di chuyển nhanh đến mức chỉ còn thấy mỗi tàn ảnh, Bùi Vân Thư bằng mắt thường không thể nhìn rõ từng cử động của hai người họ, nhưng thần thức của y nói cho y biết, Chúc Vưu đang chiếm thế thượng phong.
Giao long dưới cơn nóng giận, du͙© vọиɠ độc chiếm Bùi Vân Thư của hắn đã hoàn toàn bị khơi dậy, bất cứ kẻ nào dám tơ tưởng đến Bùi Vân Thư, nhất định sẽ hắn xé xác.
Trên người tông chủ, đã dính đầy máu.
Bùi Vân Thư không chen vào được, bèn ngồi xếp bằng ở một bên, học theo dáng vẻ của Bách Lý Qua cao giọng hô to: “Chúc Vưu, hay lắm!”
Chúc Vưu càng trở nên hưng phấn, cường độ công kích tông chủ càng thêm hung mãnh.
Hoa Cẩm môn tông chủ thở dài, trong lúc bận rộn vẫn còn quay đầu lại liếc Bùi Vân Thư một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng biết xem náo nhiệt đấy.”
Lời còn chưa dứt, Chúc Vưu đã áp sát hắn, thanh âm lạnh như băng mang theo lệ khí: “Ai cho phép ngươi nhìn y hả?”
“Ta không chỉ nhìn hắn,” Tông chủ mỉm cười nhìn vết thương mới xuất hiện trên người mình, “Ta còn vẽ mắt cho y nữa cơ.”
Hơi thở Chúc Vưu cực nóng, đôi thú đồng càng hung ác, yêu văn tràn đầy khí thế bạo ngược.
Bùi Vân Thư nhíu mày lại, “Chúc Vưu, hắn đánh lừa ngươi thôi.”
Lý trí được kéo quay trở lại, Chúc Vưu ra tay càng ngày càng ác, lạnh lẽo cùng tức giận trong mắt như hai tầng băng lửa.
Không quá lâu sau đó, có người của Hoa Cẩm môn chạy tới nơi này, Bùi Vân Thư không phải nhập chiến với Chúc Vưu và tông chủ, càng không thể để bọn chúng làm phiền Chúc Vưu được.
Y dùng thần thức cường đại tạo thành một vòng ngăn cách, đuổi người của Hoa Cẩm môn ra ngoài hết, bất luận là vẻ mặt của bọn chúng có phẫn hận cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng không thể làm gì được Bùi Vân Thư.
Động tĩnh ở đây càng lúc càng lớn, từ từ truyền đến Hình đường.
Sắc mặt đường chủ Hình đường thoáng ngưng lại, xách Thanh Phong công tử dẫn theo thuộc hạ muốn chạy thật nhanh đến chỗ của tông chủ, nhưng cổ tay chợt đau đớn, chớp mắt cái, Thanh Phong công tử đã biến mất không thấy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không kịp đi truy cứu, quyết đoán dẫn người đi trước.
Thanh Phong công tử được Bách Lý Qua đỡ lấy, bay vọt đến một nơi hẻo lánh, Bách Lý Qua lo lắng để người hắn tựa vào tường, “Thanh Phong, ngươi vẫn chưa chết chứ?”
Thanh Phong công tử ho khan không ngừng, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi coi xem ta có chết hay chưa.”
“Trông vẫn còn chút tinh thần,” Bách Lý Qua tùy ý cười, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, “Vậy là tốt rồi, đỡ mất công ta với Vân Thư nhọc lòng đi cứu mà cuối cùng lại phải mang xác ngươi về.”
“Các ngươi không nên cứu ta, ” Thanh Phong công tử bình tĩnh nói, “Là ta mang các ngươi đến Hoa Cẩm môn.”
Bách Lý Qua nhíu mày.
Thanh Phong công tử mím môi, tay run run lấy mấy viên đan dược ra ăn, “Bùi Vân Thư đâu?”
*
Đám môn đồ của Hoa Cẩm môn chạy nhanh như vậy, hai người Vân Cảnh và Vân Thành rất nhanh đã nhận ra không đúng.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, cũng chạy theo phía sau đám ma tu, chỉ chốc lát sau, đã gặp được đám người bị chặn bởi một vòng thần thức.
Vân Thành nhìn lướt qua hai người đối đang chiến trên không trung, trong lòng đột nhiên có cảm giác, tim chợt đập lên thình thịch.
Tế kiếm sau lưng hắn vì hắn mở đường, tất cả ma tu không chịu tránh đường hay buột miệng chửi bới đều mất mạng dưới kiếm của hắn, thi thể trải đầy sau ra trước, mở một đường máu thẳng tới vòng thần thức.
Tim Vân Thành đập càng lúc càng nhanh, đôi con ngươi đen láy nhìn chăm chăm về phía trước, trong ánh mắt như có ánh lửa tràn ra.
Đại sư huynh đi theo phía sau hắn, tựa như dự liệu được điều gì đó, bước chân trầm ổn như cũ, vẫn không tự chủ nhìn chăm chú về phía trước.
Người đang ngồi xếp bằng ngoài vòng thần, chính là Bùi Vân Thư đang ôm Thanh Việt kiếm.
Sắc mặt y hờ hững, thần thức lại vô cùng bá đạo, không cho bất cứ người nào có cơ hội tiến lên tiếp tay, bọn ma tu của Hoa Cẩm môn bị y chặn lại bên ngoài, cùng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại chẳng thể làm gì được y.
Tất cả mọi người không ai qua được y.
Khoảnh khắc nhìn thấy y, Vân Thành chợt dừng bước, mắt hắn và đại sư huynh không nỡ rời Bùi Vân Thư, như cá xa nước đã lâu, khát khô đến độ chỉ sợ mình đang trong cơn mơ.
“Lâu rồi không gặp, sư đệ nhìn không có vẻ gì là thay đổi,” Vân Thành hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, miệng lại nói với đại sư huynh bên cạnh, “Thì ra sư đệ cũng có lúc bá đạo như vậy.”
“Uy thế của thần thức đã mạnh hơn cả huynh và đệ rồi,” Sắc mặt đại sư huynh hòa hoãn, “Sư đệ đã rất lợi hại.”
Hai người bọn họ thực sự quá dễ thấy, Bùi Vân Thư đương nhiên cũng nhìn thấy hai người, khi tầm mắt của y đảo qua đại sư huynh và Vân Thành thì cả hai người cùng vô thức nín thở, khẽ mỉm cười chờ đợi phản ứng của Tứ sư đệ.
Nhưng Bùi Vân Thư lại như không nhận ra bọn họ vậy, ánh mắt của y bình tĩnh đảo qua hai vị sư huynh của, tựa hồ bọn họ với đám ma chúng Hoa Cẩm môn xung quanh cũng không có gì khác nhau.
Hô hấp của đại sư huynh và Vân Thành đột nhiên trở nên nặng nề.
“Có ý gì,” Đại sư huynh đạo, “Sư đệ không nhìn thấy chúng ta sao?”
Vân Thành trầm mặc không nói, trong mắt là đen tối không rõ.
Đương nhiên là Bùi Vân Thư nhìn thấy được bọn họ, có điều y đã rời khỏi sư môn, lại nói mấy lời đó với sư tổ Vô Vong của Đan Thủy tông, Vô Vong cũng đã đáp ứng rồi, coi như là ngầm thừa nhận y đã rời đi.
Nếu đã vậy thì không cần miễn cưỡng mình nữa.
Có chút hồi ức tuy vẫn chưa khôi phục, nhưng thân thể sẽ không nói dối.
Bài xích, kinh hãi, hoảng sợ, căm ghét.
Bởi vì coi bọn họ như là người thân, cho nên lại càng thêm nhạy cảm.
Không muốn những tâm tình đó đè nặng trong lòng, thế thì cứ coi nhau như người dưng đi.
Nhưng mà đại sư huynh và Vân Thành lại không muốn làm người dưng nước lã với y, hai người họ bước lên phía trước, làm bọn ma tu thực lực yếu kém không ngừng lui về phía sau, để hai người được đứng rõ rõ ràng ràng trước mặt Bùi Vân Thư.
Một lớp thần thức trong suốt không thể ngăn cản được ánh mắt nhìn Bùi Vân Thư của bọn họ.
“Sư đệ,” Vân Thành chậm rãi mở miệng, hắn cúi đầu nhìn Bùi Vân Thư, đưa tay ra muốn vén tóc y lên, nhưng tay đưa được một nửa, vẫn quyết định dừng lại trước khi đυ.ng vào thần thức, “Sư đệ, sư phụ và các sư huynh đều rất lo lắng ngươi.”
Rốt cuộc Bùi Vân Thư cũng chịu ngước mắt lên nhìn bọn họ, nhưng ý cười bên khóe miệng Vân Thành chưa kịp đọng lại, đã nghe Bùi Vân Thư nói: “Lui về sau ba trượng.” Nguồn:
Bách Lý Qua đang trốn trên ngọn cây cao liên tục tấm tắc, “Vân Thư đối với chúng ta thì mềm mại như bông, đối xử với mấy kẻ này thì lạnh lùng đến mức người ta nhìn thôi cũng bắt đầu thấy khó chịu.”
Thanh Phong công tử chữa trị nội thương trong cơ thể, hoàn toàn không thấy kinh ngạc.
Từ lúc Bùi Vân Thư muốn tránh hắn, lạnh nhạt hắn thì hắn đã biết một khi Bùi Vân Thư đã kiên quyết rồi, thì lòng dạ y sẽ cứng rắn thế nào.
Lúc say rồi thì ngọt ngào đến thế, nhưng đến khi y thật sự bài xích một người rồi thì có làm gì đi chăng nữa y cũng tuyệt không mềm lòng.
Khóe môi Vân Thành đã cứng ngắc, “Sư đệ, đừng nói đùa với sư huynh chứ.”
Ánh mắt của hắn lạnh xuống, không giữ bộ dáng tươi cười ôn hoà như gió xuân nữa.
Bùi Vân Thư cau mày, y đứng lên, đại sư huynh và Vân Thành tưởng là y muốn nói gì đó, lại không ngờ rằng Bùi Vân Thư hai tay nắm chuôi kiếm, cầm Thanh Việt kiếm đâm thẳng xuống đất.
Chuôi kiếm ngăm đen, nổi bật lên đôi tay trắng nõn như ngọc của Bùi Vân Thư, nhưng cũng chính đôi tay đó, cầm Thanh Việt kiếm đâm xuống, lập tức có một tiếng nổ ầm ầm nặng nề vang lên, khu vực bị vòng tròn thần thức bao bọc lại chợt sụp xuống trong nháy mắt, mặt rung lên nứt nẻ như mạng nhện, bụi bay đầy trời, người đứng gần mặt ai cũng đột ngột đổi sắc, tung người nhảy về phía sau tránh khỏi nơi đang không ngừng sụp xuống.
Đất sụp xuống dài chừng hơn ba trượng.
Quanh một vòng tròn được thần thức ngăn cách, hình thành một đáy vực sâu hun hút bao bọc không cho người khác đến gần, áo bào trên người Bùi Vân Thư bị gió thổi phần phật, tóc đen tung bay sau lưng.
“Ba trượng, ” Bùi Vân Thư, “Không kẻ nào được bước qua đây.”
__