Chương 6: Đây là… bug?

Dịch: OENUE

.

Hơn ba giờ, trời đã hửng sáng!

Bất tri bất giác Tiền Hâm đã thức trắng cả đêm, nhưng chẳng buồn ngủ chút nào, ngược lại, hiện tại trạng thái tinh thần của anh ta còn hưng phấn hơn bất kỳ ai khác.

Bởi vì sau một đêm, tuyến thời gian trong trò chơi cuối cùng cũng đến kỳ tốt nghiệp cấp hai!

Kỳ thi cấp ba vạn chúng chú mục đã tới.

Đại khái là sự ác ý cực đoan của nhà làm game, ngày cuối cùng của năm lớp 9, nhân vật chính "Tiền Đa Đa" thế mà sốt cao không lùi, bệnh nằm liệt giường.

"Đừng mà, cầu xin cậu, đừnggg!"

Dù không phải chính mình bị bệnh, nhưng Tiền Hâm lo lắng hơn ai hết, không ngừng cầu nguyện nhân vật chính tranh thủ thời gian khôi phục, ngàn vạn đừng để ảnh hưởng đến ngày thi hôm sau.

Ba năm học hành gian khổ, bây giờ cơ hội thay đổi vận mệnh ở ngay trước mắt, há có thể khuỵu gối ngay bước cuối cùng trước một cơn cảm cúm?

Có lẽ ơn trời phù hộ, "Tiền Đa Đa" hết bệnh đúng ngày thi.

Đạt 724 điểm!

Đây là thành tích cuối cùng của Tiền Đa Đa, xếp top 10 toàn thành phố, thành công trúng tuyển vào trường cấp ba mơ ước bấy lâu nay.

[Bạn dùng thành tích xếp thứ mười toàn thành phố, đỗ vào trường cấp ba mơ ước, thầy giáo chiêu sinh hứa hẹn sẽ miễn giảm học phí cho bạn, cũng thưởng thêm một khoản học bổng ngoài định mức. . .]

[Lên cấp ba, lúc rảnh rỗi bạn xin phụ việc vặt gần trường, đồng thời luôn duy trì thành tích đứng đầu toàn trường suốt ba năm học. Dù cuộc sống vất vả, nhưng bạn chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, bởi vì bạn nhìn thấy hi vọng. . .]

[Ba năm sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của người cùng thôn, bạn nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học danh tiếng, trở thành sinh viên đầu tiên trong thôn này…]

[Ba mươi năm sau, bạn công thành danh toại, dắt theo vợ con trở về thăm lại nơi chôn rau cắt rốn. Đứng trước mộ cha mẹ, bạn nhớ lại những ký ức xưa, dường như cậu bé vừa chăn trâu vừa đọc sách ngày đó, chưa hề thay đổi. . .]

[Cảm ơn bạn đã đồng hành trên cả chặng đường!]

"Ôi. . ."

Cuối cùng cũng phá đảo con game này, Tiền Hâm đỏ bừng mặt mũi than thở, cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Thấy không?

Đứa bé này là do anh ta tự tay bồi dưỡng!

Vào lúc tất cả mọi người không một ai ủng hộ cậu bé, là Tiền Hâm ngồi sau màn hình yên lặng cổ vũ cậu, cũng lên kế hoạch cho tương lai của cậu, giúp cậu thuận lợi thi đỗ trường cấp ba trong mơ, từ đó thay đổi vận mệnh chính mình và gia đình.

"Đậu m*, trời sáng rồi á?"

Xem hết cutscene họa hình cuối game, đạt được thành tựu [Có chút thành công], Tiền Hâm bỗng nhiên hoàn hồn, chợt nhận ra mình thế mà thức cả đêm để phá đảo con game này.

Quá ma quái!

Nhớ tới lúc nghe fan cứng đề cử tựa game này, cùng với thái độ nghi ngờ chất vấn của chính mình, Tiền Hâm lập tức thấy may mắn không thôi.

May mắn làm sao!

May mà anh ta không vì thành kiến nhất thời, bỏ lỡ con game có thể đứng vào hàng kinh điển.

"Người anh em, cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Cậu nói không sai, đây đúng là một kiệt tác. Video tiếp theo của tôi sẽ làm về tựa game này, vô cùng cảm tạ sự đề cử của cậu, lớp diu pặc pặc. . ."

Tìm trong danh sách chat ra ảnh đại diện của "Không Chơi Bóng Rổ", Tiền Hâm cũng mặc kệ đối phương đang ngủ hay đang thức, điên cuồng nhắn tin biểu đạt sự cảm kích.

Gửi xong đoạn chat, trạng thái tinh thần của Tiền Hâm vẫn hưng phấn như cũ. Anh ta vốn không định nghỉ ngơi, mà tính thừa dịp còn nóng, tranh thủ thời gian viết một bài giới thiệu về video liên quan tới [Game giả lập sự học gian khổ].

Lúc viết bài còn tiện tay nhấp vào ô ‘new game’, mở phần mềm quay lại màn hình. . .

Mặc dù ending đầu tiên đã rất mỹ mãn, nhưng không thể khiến anh ta cực kỳ hài lòng, bởi vì nhân vật chính vốn có thể thi được thành tích tốt hơn thế.

Hạng mười toàn thành phố?

NO! Lần chơi mới này, anh ta muốn xung kích lên hạng nhất toàn thành phố!

Sau khi ra quyết định, Tiền Hâm nhanh chóng bắt đầu lượt chơi thứ hai. Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị setup phần mềm quay màn hình, đột nhiên phát hiện trò chơi bị kẹt.

Ặc, không đúng. . .

Không phải game bị kẹt, nói đúng ra, hẳn là chuột bluetooth của anh ta bị mất tín hiệu.

Bởi vì mất đi sự điều khiển của con chuột, nhân vật chính lại đang trong trạng thái tự động treo máy, cho nên sẽ tuần hoàn vô hạn lựa chọn đầu tiên trong "Danh sách việc nhà", cũng chính là chăn trâu.

"Đừng mà! Đừng đi chăn trâu. . ."

Tiền Hâm gấp gáp không chịu nổi, nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nhân vật chính dưới tốc độ gấp hai lần, lặp lại vô hạn hạng mục công việc đứng đầu tiên, chăn trâu từ sáng thẳng đến tối mịt, cho đến khi ngất xỉu vì cạn kiệt thể lực.

Đây là chuyện khỉ khô gì chứ!

Trạng Nguyên tương lai của toàn thành phố, lúc này vậy mà chăn trâu cả ngày trời, chăn trâu tới mức cạnh sạch thể lực, chăn trâu đến ngất xỉu?

"Ôi, chỉ có thể chơi lại. . ."

Yên lặng thở dài, Tiền Hâm đương chuẩn bị kết nối máy tính với con chuột có dây dự phòng, xóa bỏ bản save game lỗi, chơi lại một lượt mới.

Nhưng ngay lúc anh ta vừa đổi xong con chuột, chuẩn bị xóa bản save game này, bỗng phát hiện một chuyện rất quỷ dị.

Dựa theo tuyến thời gian của trò chơi, không phải kỳ nghỉ hè đã kết thúc, trường học chính thức khai giảng rồi à? Sao nhân vật chính vẫn còn chăn trâu thế này?

Mấy giờ rồi biết không?

Anh trai của tôi ơi, anh không cần đi học lên lớp gì sao? Người mang kỳ tích thế mà vẫn đang chăn trâu!

"Đây là. . . bug?"

Dường như ý thức được gì đó, Tiền Hâm mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, muốn biết là đo mình nhìn nhầm, hay là thật sự có bug.

Ngày thứ hai, thứ ba.

Rạng sáng, năm giờ, chăn trâu. . .

Giữa trưa, mười giờ, chăn-trâu-ing. . .

Rõ ràng là thời gian đi học, nhưng nhân vật chính trong trò chơi vẫn cứ dắt con trâu già dạo bước trên sườn núi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

"Ô cái này. . ."

Tiền Hâm trợn to hai mắt, nhìn thanh chỉ số “Động lực học tập” đang tăng trưởng vô hạn của nhân vật chính trong game, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ táo bạo...