Dịch: OENUE
.
Không ngoài dự kiến, thành tích kinh người của [Game giả lập sự học gian khổ] quả nhiên đã trấn trụ Tiểu Lục.
Sau đó mọi việc rất trôi chảy.
Đã biết studio có tiền, mặc dù không phải rất nhiều, nhưng chắc chắn đủ để chế tác một tựa game mới, Tiểu Lục nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc. Lấy thân phận nhân viên hoạch định game, cậu nhóc lên tiếng đề nghị.
"Lòng tự trọng?"
Cả đám nhìn nhau.
"Đúng, lòng tự trọng!"
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của tất cả mọi người, Tiểu Lục vội vàng bổ sung: "Tựa game mới của chúng ta, khung sườn cơ bản đã được Trần ca dựng xong."
"Người chơi phải đóng vai một học sinh cấp ba đi học xa nhà, không thể không nương nhờ nhà của họ hàng thân thích. Nên em nghĩ... làm sao để tận lực bảo vệ lòng tự trọng của mình trước những người họ hàng chanh chua, mới là trọng tâm gameplay của tựa game mới này. "
"Hay đấy!" - Trần Bá tán dương.
Tiểu Lục quả nhiên có tài năng, lúc này đã cho hắn một ý tưởng rất hay ho.
Đúng thế!
Nếu đã làm tựa game mới, vì sao vẫn ôm khư khư cái "giá trị thể lực" và "động lực học tập" chết tiệt kia nữa?
Trị số hóa "Lòng tự trọng", dùng để thể hiện gameplay trọng tâm của trò chơi, ý tưởng rất khéo léo!
"Lòng tự trọng có thể hiểu thành giá trị sức khỏe hoặc độ no bụng của nhân vật, buộc người chơi phải duy trì các trị số đủ một giá trị tiêu chuẩn nào đó, mới có thể thuận lợi phá đảo trò chơi. "
Tiểu Lục tiếp tục giải thích: "Cũng thuận tiện kéo theo các content, như lúc lòng tự trọng của nhân vật quá thấp, sẽ phát động các loại Bad Ending, ví dụ tự nhốt mình trong phòng, thậm chí là..."
Câu nói sau cùng kia, Tiểu Lục không nói ra miệng, mà dùng động tác tay cắt ngang cổ để thay thế.
"Cái này... có phải quá tiêu cực rồi không?" - Dương Đống hơi kinh ngạc.
Mặc dù trong [Game giả lập sự học gian khổ], Trần Bá đã chơi ác đến cực hạn, thiết kế rất nhiều Bad Ending rất tàn khốc, gây bực tức. Nhưng so với cái Bad Ending do Tiểu Lục đề cử, chỉ có thể nói Trần Bá vẫn quá bảo thủ.
Trong [Game giả lập sự học gian khổ], kết cục xấu nhất nhất nhất không gì hơn sự kiện nhân vật chính đổ bệnh, hơn nữa còn có xác suất ngẫu nhiên cực thấp phát động sự kiện bị bệnh nan y.
Tiếp theo là cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi vận mệnh, vĩnh viễn hầu bên cạnh con trâu già, sống cuộc đời ngày ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như bậc cha ông.
Lúc trước chơi con game [giả lập sự học gian khổ], Dương Đống đã cảm thấy một vài Ending thực sự quá tàn khốc, để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta.
Nhưng bây giờ, nghe xong suy nghĩ của Tiểu Lục, anh ta đột nhiên cảm thấy Bad Ending của [Game giả lập sự học gian khổ] hình như bớt đau khổ phần nào.
Kết quả khi lòng tự trọng triệt để vỡ tan, anh ta chỉ suy nghĩ thôi mà cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Càng đừng đề cập tới, cốt truyện của game còn thêm tình tiết "Cha mẹ rất yêu nhân vật chính", chỉ vì muốn lo liệu tiền học đại học cho con mới chọn ly biệt quê hương, làm ăn xa xứ.
Kết quả học phí có, nhưng con trai thì không còn!
Đậu má, không nên nghĩ nữa...
Cảm giác nếu vẫn nghĩ tiếp, thì mình sẽ khó chịu nguyên ngày. Dương Đống lắc đầu, vứt hết những ý nghĩ này ra khỏi não, đồng thời lên tiếng hỏi: "Thế nhưng chỉ dựa vào một trị số duy nhất này, cũng không thể chống đỡ gameplay cho cả trò chơi mà?"
"Đúng vậy!"
Lần này Tiểu Lục còn chưa mở miệng, Trần Bá đã chủ động đáp: "Chỉ dựa vào một trị số thực sự không đủ, cho nên tôi đã thêm vài trị số khác: Tiền tiêu vặt!"
"Bởi vì ăn gửi nằm nhờ nhà họ hàng, cho nên muốn mua đồ đạc, muốn ăn ngon, muốn làm chuyện gì, tất cả đều cần sự đồng ý của người giám hộ."
"Trước đó không nghĩ tới, nhưng hiện tại tôi cảm thấy, có thể tiến hành xâu chuỗi giá trị của tiền tiêu vặt và lòng tự trọng."
Khi xin tiền tiêu vặt bị từ chối, lòng tự trọng sẽ giảm, muốn mua một đôi giày thể thao mới, muốn ăn thanh long bị từ chối, cũng sẽ giảm trị số lòng tự trọng...
Đủ loại sự kiện hiện lên trong đầu Trần Bá, nháy mắt, hắn liền ra quyết định.
"Họ hàng mà nhân vật chính đang nương nhờ, không thể để tất cả đều là loại người điêu toa chanh chua, bằng không thì không có cách nào giải thích, vì sao nhà bọn họ lại tiếp nhận nhân vật chính ở nhờ."
"Không sai!"
Cả đám cùng gật đầu.
Việc này không thể giải thích theo logic được, dù sao nếu tất cả người một nhà đều ghê gớm, vậy nhà này sẽ không đồng ý cho nhân vật chính ở nhờ, vậy nên bên trong chắc chắn phải có một người họ hàng mang tấm lòng chân thành.
"Vậy thì thiết lập thành ở nhờ nhà cô, người cô đối xử với nhân vật chính rất tốt, nhưng bởi vì công việc nên ít khi ở nhà."
"Còn dượng, cha mẹ của dượng, em gái họ, tất cả đều tỏ vẻ không chào đón người thân thích nghèo này, cảm thấy nhân vật chính là một cục nợ!"
Tiểu Lục bổ sung xong thiết lập, vừa cười vừa nói: "Mặc dù nghe rất trừu tượng, nhưng ngại mặt mũi của người cô, không tiện mở miệng đuổi người, vậy nên chỉ có thể quanh co lòng vòng bày tỏ thái độ ghét bỏ, đã hợp lý chưa ạ?"
"Hợp lý!"
Mọi người chăm chú nghe phát biểu, Trương Tiểu Quyên từ đầu đến cuối chưa lên tiếng bỗng điên cuồng gật đầu: "Có vài người họ hàng cứ treo cái vẻ mặt ghét bỏ, nói lời quanh co gièm pha chế giễu, hễ mở miệng là khiến người ta tức chết. "
Ồ! Có chuyện à nha?
Ba người Trần Bá cùng nhìn về phía Trương Tiểu Quyên.
"Mọi người nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ nhà mọi người không có loại họ hàng ‘cực phẩm’ như vậy sao?" - Trương Tiểu Quyên hỏi lại.
"À... Có đó!"
Ba người Trần Bá ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, loại họ hàng cực phẩm này nhà ai cũng có một hai người như vậy.
Chỉ là bình thường rất ít khi tới lui, cho nên nhất thời không nhớ ra được mà thôi.
"Được rồi, bàn tiếp chuyện chính nào."
Trần Bá tằng hắng một cái, tranh thủ thời gian dừng chuyện lạc đề lại: "Nói về bản thân trò chơi, phần đồ họa sẽ do Trương Tiểu Quyên phụ trách, chủ yếu là thuê team thiết kế bên ngoài hoàn thiện sản phẩm bên mình. Lập trình và lên cốt truyện thì để ba người chúng ta giải quyết, có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề!"
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Trần Bá làm sếp lớn của studio, sếp đã sắp xếp xong các hạng mục công việc cụ thể, những người khác làm sao dám phản đối?
Lại nói, phân công cũng hợp lý.
Ngoại trừ phần âm nhạc và kiểm thử, Trần Bá không sắp xếp cụ thể ra, còn lại cơ bản đều có người chuyên phụ trách.
Làm sếp một team nhỏ chỉ có bốn người, bao gồm cả ông chủ, phân công rõ ràng chi tiết như vậy để làm gì?
Nếu muốn chia nhỏ kiểu, ai phụ trách hoạch định trị số trong trò chơi, ai hoạch định chiến đấu, ai thiết kế vượt ải, cốt truyện... Studio game Thiên Bá chỉ có bốn người, nhét hết vào cũng không đủ a!
Team nhỏ nên đừng yêu cầu quá cao.
Những nghiệp vụ được chia nhỏ và phân công theo từng giai đoạn, vốn là quy trình của những team lớn hoặc của một công ty đông người mới có. Còn một studio chưa đến mười nhân viên, có thể đáp ứng ba nhu cầu cơ bản: đồ họa, hoạch định và lập trình là quá đủ rồi.
Thêm nữa...
Về mặt thiết kế đồ họa của game, phàm là những studio có quy mô dưới 30 người thì đừng đặt kỳ vọng gì hết, đa phần đều sẽ đi thuê team thiết kế chuyên nghiệp bên ngoài. Đây không phải tin tức gì lớn.
Ngược lại, team tạm thời chỉ có ba bốn người giống Studio game Thiên Bá, thế mà khi lập trình không cần thuê ngoài, tất cả đều tự mình làm, đây mới là tin tức lớn.
"Giải quyết được không?"
Dương Đống có chút hoài nghi, trong ba người, chỉ có Trần Bá có kinh nghiệm lập trình dày dặn, còn lại đều là trình độ nửa vời, tổ hợp thế này thật sự có thể lập trình xong một tựa game sao?
"Không việc gì, có tôi đây!"
Cái khác không dám nói, chí ít trên phương diện lập trình, Trần Bá đủ khả năng một mình pk với cả team người khác.
Dù cho Client Development, Development Server, Engine Development, Development Tool, hắn cũng không hoảng chút nào.
Đừng hỏi, hỏi chính là bật hack!